Hợp Thể Song Tu

Chương 234: Biến cố Thần Không đảo.


Bầu trời ngoại giới, từ từ vỡ vụn khép lại, nhưng chỗ vỡ tan của Động Thiên lâu lại không còn cách nào khép lại.

Từng tên một ngoại hải lão quái vốn kiêng kỵ Chu Minh, giờ phút này họ kiêng kỵ Chu Minh càng lên cao hơn chưa từng có.

Từng tên một nội hải lão quái vốn không kiêng kỵ Chu Minh, lại thời khắc này đua nhau nhớ tên của hắn.

Nhất là lầu các tầng thứ tư, hóa thần chi tu đua nhau tâm thần đại chấn.

Nhất chỉ đó, chớ nói Tà Quang, ngay cả đổi làm bọn họ, cũng nhất định trọng thương!

Chu Thanh nắm chặc quả đấm, đây cũng là Chu Minh mà y xem nhẹ sao...?

Nhất chỉ đó, há là y có thể đón lấy!

Chu Minh này, làm gì là người thứ nhất dưới hóa thần, trong hóa thần sơ kỳ, có thể đón lấy nhất chỉ đó, lại có mấy người!

Thêm vào đó, người này còn nói, đáng tiếc...

Chẳng lẽ hắn hủy đi thân thể của Tà Quang vẫn chưa đủ, còn muốn ngay cả nguyên thần đều giết đi ư?

Mình được xưng Chu gia thiên tử, nhưng ở trước mặt người này, lại coi là cái gì...

- Nguyên anh hậu kỳ chém hóa thần...

Trước mắt Quan Hùng, thủy chung nhớ lại ánh sáng của một kiếm kia.

Hóa kiếm vi ti, không sai! Vô số hắc ti đó chính là kiếm ti!

- Quan mỗ tung hoành nội hải, tu kiếm ba ngàn năm, vẫn không lĩnh ngộ hóa kiếm vi ti thuật, người này, lại lúc nguyên anh hậu kỳ đã lĩnh ngộ! Đáng tiếc, người này không phải là người của Kiếm đảo ta, nếu không, người kế nhiệm Kiếm tôn, không phải là người này thì còn ai!

Tử Cổ đạo nhân, mắt lộ hoảng sợ.

Vào lúc Ninh Phàm xuất thủ một khắc, lão ta nhận ra Ninh Phàm là người sát hại Ưng Hạc.

Nhưng lão ta thấy thủ đoạn của Ninh Phàm nhất chỉ diệt Tà Quang, lão tự nghĩ cho dù có một vạn bảy ngàn tử phệ chi trùng, nếu bị Ninh Phàm nhất chỉ điểm trúng cũng nhất định trọng thương!

- Giết Phong Yêu điện trưởng lão ta, chuyện này không thể vì vậy coi như xong... Nhưng người này, không dễ chọc, một mình ta chống lại người này, nhất định trọng thương...

Ánh mắt của Ninh Phàm, mặc dù tiếc hận, nhưng hắn truyền ra một đạo âm niệm đối với phương hướng sương phòng của mình.

- Động Hư tiền bối, ta muốn nguyên thần của người này!

- Ha ha, nói hay lắm, nói hay lắm! Ngay cả Hắc Phật tiểu tông sơ kỳ nguyên thần, cho dù trước đó khiến cho lão chạy trăm vạn dặm, lão hủ cũng có thể bắt kẻ đó trở về...

Ninh Phàm diệt được Tà Quang, lại giết không hết nguyên thần.

Nhưng tự có người có thể bắt Tà Quang Động Hư này trở thành đả thủ miễn phí, thì ngại gì mà không dùng!

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Tà Quang không chạy được!

Chẳng qua là Tà Quang chết, không người nào biết là hắn gây nên!

- Đây là hóa thần thứ nhất do chính ta giết chết!

Tà Quang xuất thủ, khiến cho quần tu kiêng kỵ

Tà Quang lạc hoang mà chạy, lại khiến cho quần tu rét lạnh.

Đây chính là hóa thần a, là cảnh giới mà vô số nguyên anh lão quái trọn đời theo đuổi, mặc dù Tà Quang là hóa thần yếu nhất, nhưng tuyệt không phải nguyên anh có thể so với lão...

Chỉ cần nhất chỉ, Tà Quang chết rồi?!

Nhất chỉ đó ngưng nguyên thành thế, tụ thiên linh làm nhật, toái nhật thành kiếm, hóa kiếm thành ti... Nhất chỉ nhất kiếm, trời sụp hư không vỡ, hóa thần chết...

Đây cũng là thực lực chân chính của Chu Minh sao! Cho dù là ngoại hải 13 hóa thần, có thể đón lấy nhất chỉ lại có mấy người!

Từng lão quái một nhìn thanh niên lãnh đạm trước người Tô Dao, âm thầm nuốt nước miếng.

Lão quái tầm thường nhập thế tu chân, không khỏi là giả trang heo ăn hổ, hết sức cẩn thận.

Nhưng Chu Minh này lại một đường kiêu kỳ mà đi. Nếu đổi thành những tu sĩ khác, mặc dù cùng Tà Quang tăng chống lại, chiêu thứ nhất nhiều là cũng thử dò xét, lá bài tẩy đều cuối cùng giấu mà không dùng.

Vậy mà Chu Minh này, lại hồi thứ nhất liền vận dụng sát chiêu.

Nhìn hắn như lỗ mãng, thực ra đạo xử thế của hắn cao minh nhiều xa so với chư lão quái giả trang heo ăn hổ.

Nếu không có thực lực, đương nhiên phải thu liễm, nhưng thực lực đủ để xưng hùng ngoại hải, tung hoành nội hải thì cần gì phải ẩn giấu chứ?

Nếu không phải hồi thứ nhất liền động sát chiêu, đợi Tà Quang nhận rõ thực lực mình, có đề phòng, khi đó giết sẽ còn dễ dàng sao?

Ninh Phàm tiên mạch đau nhức, nhất chỉ đó tự tổn không nhỏ.

Nhưng ánh mắt của hắn dần dần yên tỉnh như dưới giếng nước.

Ánh mắt của hắn, quét qua mái đông của tầng thứ tư, quét qua mái bắc, rốt cuộc dừng lại ở mái tây.

Bên trong ba sương phòng, Chu Thanh, Chu Thất, Quan Hùng, Tử Cổ, tất cả sắc mặt phức tạp đi ra.

Tam thần khí thế của bốn người, mang thử dò xét, áp hướng Ninh Phàm, nhưng đối mặt khí thế phúc áp, Ninh Phàm vân đạm phong khinh.

Hắn không sợ khí thế, ít nhất, khí thế của toái hư trở xuống đối với hắn vô dụng.

- Bổn tôn Chu Minh, ở chỗ này giết người, có lẽ chọc chư vị không thích. Nếu có người đối với Chu Minh làm việc bất mãn, rất có thể xuất thủ!

Lời ấy, hiển nhiên là nói với hóa thần của ba sương phòng.

Quan Hùng là người thứ nhất thu khí thế, ánh mắt cảm thán, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một thanh tiểu kiếm màu bạc. Kiếm ba tấc vô phong, lại có minh văn, thực tế là một khối lệnh bài hình kiếm.

- Kiếm tu hoành hành, một kiếm giết người, vốn dĩ lại bất quá tầm thường. Quan mỗ đối với Chu đạo hữu tự không bất mãn. Chu đạo hữu kiếm thuật thông thần, Quan mỗ bội phục, nếu đạo hữu có cơ hội, không ngại tới Kiếm đảo ngồi xuống... Đây là Kiếm đảo kiếm lệnh của ta, cầm lệnh bài này, đạo hữu tới Kiếm đảo không người cản trở!

'Kiếm nô' Quan Hùng, cố gắng kết giao Ninh Phàm! Thậm chí tặng cho Kiếm đảo tín vật!

Kiếm lệnh bắn nhanh, mang một tia kiếm khí đủ để chém chết đại tu sĩ tầm thường. Nhưng nó bắn nhanh tới trước người Ninh Phàm, lại thấy hắn cong ngón tay bắn ra, bắn trên tiểu kiếm, lập tức, tiểu kiếm run lên, kiếm khí hỏng mất.

- Đạn chỉ vỡ kiếm?! Người này, luyện thể cảnh giới thật là mạnh, sợ là có ngọc mệnh cảnh...

Quan Hùng âm thầm khen ngợi. Kiếm khí kia tất nhiên thử dò xét thực lực của Ninh Phàm.

- Quan tiền bối khách khí rồi. Kiếm lệnh này, Chu mỗ nhận lấy, nếu có cơ hội, Chu mỗ tất đi Kiếm đảo một chuyến...

Ninh Phàm thu lệnh bài cung tay. Còn Quan Hùng khẽ gật đầu, trở về mái bắc. Lão đại diện Kiếm đảo, Kiếm đảo đối với Ninh Phàm không có địch ý!

- Quan Hùng này có một cổ khí anh hào, một lòng tu kiếm. Người này kết hảo ta, có bảy phần thành ý, ba phân nhìn trúng kiếm chỉ thuật của ta... Như vậy, nếu ta có hóa thần tu vi, đi Kiếm đảo một chuyến cũng không sao.

Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên người Chu Thanh. Người này là người thứ hai thu hồi khí thế, mi tâm của y có nửa viên lôi tinh màu bạc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ.

Người này tựa hồ là thái cổ lôi mạch, nhưng lại tựa như không phải.

Giữa ánh mắt đó vừa chạm vào nhau, Chu Thanh ánh mắt ngưng trọng, kích thích mi tâm lôi tinh. Bán tinh lôi quang chợt lóe, ánh mắt của y như điện, bức thị Ninh Phàm.

Y sớm nghe nói Ninh Phàm dường như có lôi tinh thần thông, nếu không phải như vậy, lấy cá tính cao ngạo của Chu Thanh, tuyệt đối sẽ không chú ý ngoại hải tu sĩ.

- Ta là Chu gia thiên tử, là Chu gia thiên tử người mạnh nhất trong vạn năm, dựa vào bán phế huyết mạch, cơ hồ trọng ngưng qua cổ lôi tinh... Người này cũng không phải là Chu gia tu sĩ, tuyệt đối không thể ngưng tụ lôi tinh...

Chu Thanh ánh mắt như điện, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm lại thật giống như tinh không. Ánh mắt như điện của y cùng Ninh Phàm mới vừa tiếp xúc, lại thấy trong mắt Ninh Phàm, huyết lôi chợt lóe, lập tức, đầu của Chu Thanh, thật giống như có một đạo huyết lôi nổ tung. Mà hai mắt chi điện của y tức thì hỏng mất, thần phục!

Chu Thanh sắc mặt đại biến, lùi lại hai bước. Huyết lôi ở thức hải của y, dựa vào tu vi của mình, không cách nào bức ra!

- Chu Thất!

- Dạ!

Ngân bào lão giả có hóa thần sơ kỳ sau lưng, một bước tiến lên trước, bàn tay chống giữ sống lưng của Chu Thanh, mới đứng vững thế lui. Chỉ lực điện quang chợt lóe, mới vừa ép vỡ một đạo huyết lôi ở thức hải của Chu Thanh.

Chẳng qua là giờ phút này, vô luận là Chu Thất hay Chu Thanh, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu họ nhất tề lật lên kinh đào hãi lãng.

Ninh Phàm có thể giết Tà Quang, Chu Thanh tuy kinh nhưng không sợ hãi, bởi vì lão cũng có thể giết.

Ninh Phàm nhất chỉ mạnh mẽ, Chu Thanh tuy sợ nhưng không loạn. Người này mặc dù so với mình lợi hại, nhưng Chu Thanh vẫn có sự kiêu ngạo của mình.

Nhưng đạo huyết lôi này, lại làm cho hỏng mất toàn bộ sự kiêu ngạo của Chu Thanh ‘Thiên tử’.

Mình ngưng tụ nửa viên lôi tinh đã kiêu ngạo, Ninh Phàm trước mắt, ngưng tụ tất cả đều là hoàn chỉnh lôi tinh, tuyệt không sai!

Ánh mắt tụ vào, song lôi chạm nhau, ngân lôi của mình hoàn toàn so ra kém huyết lôi của người này.

Đó là lôi đình gì?! Lại tựa như thiên kiếp như vậy...

Giữa một đôi mắt nhìn thẳng vào đó, Chu Thanh đã bị thua.

Y mặt lộ khổ sở, nhưng lập tức, thu hồi tất cả vẻ thất bại, lần nữa ung dung vui vẻ.

- Ha ha, Chu đạo hữu nói đùa, Hắc Phật tông chính là tông môn nhỏ như viên đạn, Tà Quang càng không đáng để nhắc tới, giết thì giết, với Chu gia ta có quan hệ gì đâu. Đạo hữu thủ đoạn cao minh, Chu Thanh tự thẹn không bằng, dưới hóa thần, nội hải ngoại hải, đạo hữu tất cả là người thứ nhất. Trên hóa thần, đạo hữu cũng là nhân vật nổi bật. Đây là Chu gia Lôi hoàng lệnh của ta, nếu vào nội hải, đạo hữu cầm nó, có thể tới Chu gia ngồi xuống...

Ha!

Nội hải người thứ nhất dưới hóa thần, càng chịu thua Chu Minh sao?

Ngoại hải tu sĩ còn chưa kinh ngạc, nhưng nội hải đại tu sĩ lại đua nhau động dung.

Chu gia thiên tử, Chu Thanh, người này thiên tư trác nhiên, tính cách càng thêm ngạo mạn, nhưng thủ đoạn càng thêm lợi hại. Dưới hóa thần, tổng cộng y đánh bại ba vị hóa thần sơ kỳ, trên ma giám bảng, y cũng là nhân vật có thể đứng hàng vào trước trăm...

Người này ngày thường cho dù là hóa thần sơ kỳ đều không bỏ vào trong mắt, nhưng đối với Chu Minh lại coi trọng có thừa.

Như vậy tính ra, Chu Minh này với cử chỉ giết người, lại đạt được hảo cảm của Kiếm đảo, Chu gia, hắn quả nhiên có lời rồi.

Ninh Phàm nhận lấy Lôi hoàng lệnh bay tới bình thường. Lệnh bài này cũng không có nhiều nhất cử thử dò xét, nên thử dò xét, đều là vào lúc một ánh mắt kia đụng chạm nhau rồi.

Ninh Phàm nhìn lệnh bài này, thấy đó là một cái đồ đằng của ngân giác lôi thú rất cổ xưa.

Ninh Phàm thu hồi lệnh bài, hắn cũng cung tay với Chu Thanh. Còn Chu Thanh mỉm cười gật đầu, cùng Chu Thất trở về sương phòng.

- Chu Thanh này là một nhân vật lôi đình bại vào tay ta, lại lập tức liền xóa sạch cái tâm bị bại, lấy lại ý chí chiến đấu... Người này nhất định là từ thấp kém mà lên, từ thảm hại kéo lên, trải qua thất bại, mới có lòng bách chiết bất khuất, vạn năm sau, Vũ giới toái hư, có lẽ sẽ có tên của người này... Tuy nhiên người này giao hảo ta, chỉ có một phần thành ý, chín phần nhìn trúng lôi tinh huyết lôi thuật của ta... Trừ phi ta có thể chống lại thực lực của Chu tôn, nếu không dễ dàng đi Chu gia, chỉ bị người giết chết đoạt lôi...

Cuối cùng, ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên người Tử Cổ đạo nhân.

- Chu mỗ cùng Phong Yêu điện, tựa hồ có chút đụng chạm, không biết Tử Cổ đạo hữu, ý muốn như thế nào?

Trong mắt của Tử Cổ giấu một tia âm trầm, cười một tiếng ha ha:

- Đạo hữu nói đùa, chuyện của Ưng Hạc bổn tọa đã biết, hắn chính là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, đuổi giết đạo hữu, là hắn tự lấy đường chết. Chuyện lần này, coi như chưa xảy ra, coi như Phong Yêu điện ta đối với đạo hữu giao hảo ý. Tuy nhiên đạo hữu nhớ lấy, lần sau, chớ có làm bị thương người của Phong Yêu điện ta nữa, nếu không... ha ha, đạo hữu nên hiểu.

Tử Cổ nói xong, lấy ra một khối lệnh bài màu tím, cong ngón tay bắn ra, đưa cho Ninh Phàm.

- Lệnh bài này là Phong Yêu điện yêu tôn lệnh, đạo hữu cầm nó, nếu tới Phong Yêu điện của ta, tất được dùng lễ thiết đãi. Tử mỗ mong đợi, cùng đạo hữu gặp lại trong tông môn.

Ninh Phàm nhận lấy lệnh bài, thần niệm tìm tòi, lập tức cười lạnh.

Trong lệnh bài này, có giấu một đạo yêu ấn màu xám, dùng để theo dõi... Người gieo nó trong lệnh bài, tu vi không kém gì cự tôn, Động Hư, hơn phân nửa là Phong Yêu điện yêu tôn!

Lệnh bài này được gọi là giao hảo, thực ra một khi Ninh Phàm mang nó, sẽ bị Tử Cổ nắm giữ hành tung, sau đó truy kích...

Xem ra Tử Cổ này cũng không phải là theo như lời ngoài mặt đã nói, không quan tâm chuyện mình chém giết Ưng Hạc a.

Yêu ấn màu tím của người này gieo trên lệnh bài, bị mình vội vả vào bên trong Di Thiên xá lợi, không cách nào cảm giác, cho nên người mượn tên kết hảo, lại đưa một lệnh bài dùng để theo dõi mình sao...?

- Tử Cổ người này tin đồn có một vạn bảy ngàn tử phệ chi trùng, trong hóa thần sơ kỳ không người muốn cùng lão ta là địch... Người này mặt ngoài giao hảo, thực ra vẫn đối với ta chứa lòng chém giết. Có lẽ lão cho rằng, ta theo dõi hết bộ phận ký ức của Ưng Hạc bị tử quang phong ấn, biết được một ít bí mật, cho nên không thể không giết ta... Ban đầu ta cũng không phá giải lực lượng của tử ấn, cũng không theo dõi đến Phong Yêu điện bí ẩn. Nhưng chuyện này, ngay cả ta giải thích với Tử Cổ, lão tất không tin, vẫn sẽ giết ta, cùng Phong Yêu điện chi thù, rốt cuộc khó có thể hóa giải... Tử Cổ tặng lệnh bài, không chút nào thành ý, chỉ có sát ý, trừ phi đủ để diệt cả nhà Phong Yêu điện, nếu không, tuyệt đối không thể bước vào địa giới của họ!

Ninh Phàm sắc mặt bất động, nhưng trong lòng cười lạnh, thu hồi yêu tôn lệnh, lại không nhìn Tử Cổ một cái, càng tuyệt không cung tay.

Tử cổ sắc mặt cau lại, trong đầu âm thầm tức giận, nhưng thần sắc cũng không lộ một phần, nhìn thật sâu Ninh Phàm một cái, trở về sương phòng.

- Tiểu tử cuồng vọng, đợi lão phu kêu nhân mã đến, ngươi hẳn phải chết!

Tử Cổ trong đầu cười lạnh.

Hắc Phật tông hóa thần Tà Quang đã chết!

Nội hải Thất tôn, người của ba tôn, giao hảo cùng Ninh Phàm!

Một màn này rơi vào trong mắt vô số lão quái, nhất thời hóa thành vẻ hoảng sợ.

Ninh Phàm không có hóa thần, thì có thể chém Tà Quang, thì có thể làm nội hải ba tôn thực lực giao hảo.

Ninh Phàm này vô cùng lợi hại!

Một khi hắn vào hóa thần, chẳng phải là ngay cả hóa thần trung kỳ cũng có thể đánh một trận!

Mà số ít lão quái càng thêm biết, thế lực sau lưng Hứa Như Sơn là Cự Ma tộc, lão ta giao hảo Ninh Phàm, đại diện cho Cự Ma tộc giao hảo.

Đây cũng nói, Ninh Phàm này thực tế kết giao với bốn trong bảy tôn!

Chẳng qua là nếu những người này biết được, trực tiếp có một tên nội hải tôn sư Động Hư, đang khoát ra mạng già giao hảo Ninh Phàm, lại hẳn tâm tình ra sao.

Đáng tiếc, bọn họ sẽ không hiểu, càng không biết, Tà Quang nhìn tựa như bỏ chạy, thực ra căn bản không chạy bao xa, liền bị bắt trở về.

Vốn dĩ buổi đấu giá cấp nguyên anh không cách nào đưa tới đại tu sĩ ghé mắt, nhưng bởi vì hóa thần lão quái chết, mà trở nên khiến cho lòng người xao động.

Tà Quang đã chết, đạo quả lại thành vật vô chủ.

Trên đài đấu giá, nguyên anh hậu kỳ đấu giá sư, vẻ lúng túng hiện đầy trên mặt.

Đạo quả này nên đưa cho ai đây...?!

- Mới vừa rồi đạo hữu kêu tám trăm vạn tiên ngọc là vị nào...?

Bán đấu giá sư ánh mắt đảo qua, rơi trên người nguyên anh lão quái trước đó kêu tám trăm vạn tiên ngọc, lập tức, vị lão quái kia như ngồi bàn chông, trong lòng thầm mắng.

Con mẹ nó! Bán đấu giá sư này sao không có ánh mắt như vậy, nhìn lão tử làm gì! Đạo quả này rõ ràng là một cái quả nóng bỏng tay, là vật mà Bích Dao tông chủ Tô Dao muốn! Tô Dao là ai? Chu Minh đại ma đầu mới vừa nói, là đỉnh lô của Chu mỗ hắn!

Tà Quang kêu 900 vạn, chết rồi... Lão tử kêu 800 vạn, không chết mới lạ! Chu Minh a, hắn là Chu Minh a. Lần trước buổi đấu giá ở Bồng Lai tiên đảo, tên này cũng dám đánh giết đến mức người té ngựa ngã. Lần này, hắn ngay cả hóa thần cũng dám giết, nếu ta dám cùng nữ nhân của hắn cướp đạo quả, hắn không giết ta mới là lạ a!

Lão là ngoại hải Lô gia lão tổ, đường đường nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, nhưng trong mắt Chu đại ma đầu, lại coi là cây hành ư?

Lão còn chưa kịp lên tiếng, lập tức cảm nhận được, Ninh Phàm ánh mắt lạnh như băng, quét tới.

Một thoáng, lão quái họ Lô sắc mặt đại biến, đảm chiến kinh hãi.

Không tốt! Lão tử quả nhiên bị Chu lão ma theo dõi rồi!

- Vị đạo hữu này, đạo quả tám trăm vạn, xin trả tiền...

Phách mại sư cười khổ, hắn mong sao cho lập tức bán xong đạo quả, nhanh chóng bỏ đi.

- Thật ngượng quá, tiền của lão tử không đủ, đạo quả, lão tử không cần, mới vừa rồi người nào kêu 700 vạn, ngươi tìm hắn đi!

Lão quái họ Lô sắc mặt không kiên nhẫn, nói như thế.

- Ách, như vậy, mới vừa rồi vị đạo hữu kêu 700 vạn, xin trả tiền...

- Ai nha thật là không khéo, tiền của lão phu cũng không đủ... Ngươi tìm vị kêu 660 vạn tiên ngọc đi...

- Ách, không biết mới vừa rồi là người nào kêu 660 vạn...?

Bán đấu giá sư lời còn chưa dứt, chuỗi thanh âm liên tiếp đua nhau vang lên.

- Xui xẻo thật, lão tử mất trữ vật đại rồi, không có 660 vạn...

- Lão phu kêu 620 vạn, nhưng không đủ tiền...

- Tiểu lão nhi kêu 600 vạn, nhưng không đủ tiền a...

Từng tên một lão quái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám đi muốn quả đạo quả này.

Mọi người đều không phải người ngu, vì 20 giáp pháp lực, vô cùng có thể đắc tội Chu đại ma đầu... Nếu mất mệnh, tu cái quỷ gì chân, đạo quả, lần sau rồi hãy nói...

- Có ý tứ, tiền của mọi người tựa hồ cũng không mang đủ, như vậy, chỉ có Dao nhi đi mua đạo quả này rồi...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Còn Tô Dao lập tức khuôn mặt đỏ lên.

Nàng vừa cảm kích, lại vừa cáu giận...

Dao nhi... Mình lúc nào, cho phép hắn xưng hô mình như vậy...?

Đường đường thập tông tông chủ, lại bị hắn trước mặt mọi người tuyên bố thành đỉnh lô. Nhưng thân phận này, chẳng những không khinh bỉ Tô Dao, ngược lại có không ít nữ ma, âm thầm hâm mộ Tô Dao, thu được sự che chở của Chu lão ma.

- Ách... Tô tông chủ, quả đạo quả này, giá trị 550 vạn tiên ngọc, tiền của người... có đủ hay không...?

Bán đấu giá sư cười khổ.

- Dĩ nhiên đủ...!

Tô Dao trái tim loạn xạ, loạn xạ lên tiếng, bước liên tục đạp không mà xuống, nàng trả tiền lấy đạo quả, trở về sương phòng.

Như vậy, buổi đấu giá cấp nguyên anh rốt cục hạ màn. Mà bán đấu giá sư bị chỉa vào áp lực thật lớn, rốt cục cáo lui, tiếp ban, là Nghiêm Trung Tắc mà Hứa Như Sơn mời tới.

Bán đấu giá cấp đại tu sĩ, không ít vật phẩm đủ để hấp dẫn hóa thần xuất thủ đấu giá, không có hóa thần trấn sân này, quả nhiên nguy hiểm.

Đại tu sĩ dưới nguyên anh, đua nhau đứng ở sân tầng thứ hai không bao lâu, lại không có người nào ngồi xuống.

Thậm chí, không ít đại tu sĩ không cầm Hoan Ma lệnh, cũng không thể không ảm đạm rời khỏi.

Tô Dao cũng không thể không đi.

Nàng tới Hoan Ma hải là vì đạo quả, đạo quả đã vào tay, ở lại cũng đâu có ý nghĩa gì...

- Đạ tạ...

Nàng nhàn nhạt cắn môi, lần này, có tính là lần thứ tư Ninh Phàm cứu mình hay không?

- Chỉ có cảm tạ đầu môi thôi sao...?

Ninh Phàm trêu chọc.

- Không, không phải vậy...

Tô Dao mặt đẹp ửng hồng, ý bảo những Bích Dao nữ tu khác rời khỏi trước.

Sau khi đám nữ nhân rời khỏi, Tô Dao thật giống như quyết định trọng đại, nhẹ nhàng nhón chân lên, thật giống như chuồn chồn giởn nước, khẽ hôn một cái vào gò má của Ninh Phàm.

- Nếu người tới Bích Dao tông, Tô Dao ta tất không bội ước, đảm nhiệm người sắc bổ sạch sẽ...

Nàng mặt tươi cười nóng bỏng, lấy thân phận đứng đầu một tông của nàng, đối với một nam tử nói ra như thế, đã lớn mật phóng lãng.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải đi rồi...

Nàng từng bước rời khỏi, mỗi một bước, đều tựa như càng cách xa Ninh Phàm, làm nàng có chút mất mác không biết từ đâu tới.

Chẳng qua là nàng chưa ra cửa phòng, lại bị Ninh Phàm bắt được cổ tay trắng.

- Đợi đã!

- Sao, thế nào? Ta hôn một cái còn không đủ ư...?

Tô Dao bị Ninh Phàm cầm cổ tay trắng, truyền tới tia cảm giác tê dại, khiến cho nàng lại có chút không đành để Ninh Phàm buông ra.

- Ba quả đạo quả này, nàng cầm đi, còn viên Hóa Anh đan này cùng với ngàn vạn tiên ngọc, nàng giúp ta mang cho Tố Thu...

- Ba quả đạo quả! Ngàn vạn tiên ngọc!

Tô Dao lấy tay che cái miệng nhỏ, giật mình.

- Ừ, viên Hóa Anh đan này ở Bích Dao tông các nàng có lẽ cũng có, nhưng tứ chuyển đan sư, bọn họ luyện đan không bằng ta. Viên đan dược này mạnh hơn!

Hắn không giải thích cho Tô Dao thân phận ngũ chuyển đan sư của mình, không cần thiết.

- Sẽ gặp lại!

Ninh Phàm liền cung tay, khẽ mỉm cười, độn thân trở về sương phòng tầng ba.

Tô Dao nhìn bóng lưng độn tới, trong lòng không ngừng tạo nên chấn động, nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi.

- Đa tạ, đa tạ người đối với Tố Thu muội muội tốt như vậy, đa tạ người nhiều lần cứu giúp...

...

Trong sương phòng, Động Hư đã trở về, trong tay bắt một đạo nguyên thần màu đen cực kỳ suy yếu, như cười như không nhìn Ninh Phàm.

- Ta đã bắt trở về nguyên thần của người này, theo đạo hữu xử trí, như vậy, có thể tính là lão hủ giúp ngươi xuất thủ một lần hay không?

- Tiền bối nói đùa, lùng bắt hóa thần tàn thần, đối với tiền bối chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, làm sao có thể tính là số lần ra tay...

Ninh Phàm nhận lấy nguyên thần của Tà Quang, cùng với trữ vật đại của lão, phong ấn thu hồi.

Ánh mắt chợt nghiêng qua, nhìn về Hứa Thu Linh.

Chém Tà Quang, bắt nguyên thần, thủ đoạn mạnh mẽ, là tia sáng kỳ dị liên tiếp trong mắt của Hứa Thu Linh, nhưng đồng thời, nghĩ tới Ninh Phàm xuất thủ, đều vì cứu hồng nhan, lòng của Hứa Thu Linh hơi chua xót.

- Hồng nhan của Chu công tử rất nhiều đây...

Chẳng qua là phần chua xót này lúc ánh mắt của Ninh Phàm quét tới, lập tức hóa thành mặt đẹp ửng hồng.

- Sao vậy? Trên mặt Thu Linh có đồ bẩn sao?