Hợp Thể Song Tu

Chương 264: Ước hẹn Yêu phi (1+2+3)


Đàn ông rất khác với nữ nhân, nếu nữ nhân mệt mỏi, thống khổ, ủy khuất, sẽ tìm chị em gái mà bày tỏ. Đàn ông chỉ có thể đem tất cả mệt mỏi giấu ở sau lưng, chôn sâu trong lòng, bước chân trở nên nặng nềhơn, cứ thế mà tiến tới...

Không người biết, cũng không cần có người thông hiểu, chỉ cầu mỗi một bước đi qua, không thẹn với lương tâm.

Ninh Phàm lòng có sự mệt mỏi. Sự mệt mỏi này, thực tế là tâm ma quấy phá hóa thần cảnh, dụ hắn buông xuống hết thảy trách nhiệm, trở về với phàm trần. Dụ hắn làm cho tu vi tan vỡ, tâm cảnh yếu ớt để rồi thất thủ.

Chẳng qua là tâm ma tuy lợi hại, rốt cuộc cũng chỉ là tâm ma, có thể làm loạn lòng của Ninh Phàm, nhưng khó có thể thay đổi cái chí của hắn.

Chỉ có điều, cảnh gió tuyết trước mắt, tuy giống Thất Mai như đúc, nhưng sự chèn ép trách nhiệm trên lưng càng nhiều hơn, càng khó xoay chuyển hơn, muốn quay đầu lại càng khó hơn.

- Thất Mai tuy tốt, nhưng năm tháng đã qua, khó quay trở về nữa...

Vẻ mê mang trong ánh mắt Ninh Phàm từ từ biến mất, tinh mang lập lòe, trảm diệt từng chút tâm ma, tâm cảnh tiếp cận hóa thần từng bước một.

Một bước, đạp qua phong tuyết, đạp quá hàn mai, đạp hết tất cả chuyện cũ, giống như, trảm phàm!

Bước chân kiên định, từng tia khí thế đều thu liễm vào lòng, chất phác không màu mè.

Từ người phàm, đến nguyên anh, mỗi một bước, khí thế của hắn cũng càng bén nhọn.

Từ nguyên anh, đến hóa thần, mỗi một bước, khí thế của hắn càng lúc càng nội liễm.

Đây là một loại phản phác quy chân cảnh giới!

Sau lưng Ninh Phàm, nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng lại có thể tin tưởng kia, trái tim Lục Uyển Nhi run lên.

Nàng dần dần dâng lên ảo giác, khí tức của Ninh Phàm, dần dần thấp như người phàm vậy, không thể cảm nhận được.

- Lục Bắc... Không, Ninh Phàm... Hắn sắp hóa thần ... Ca ca đã nói, khi khí thế của đại tu sĩ hoàn toàn thu liễm vào trong lòng, không khác biệt với người phàm, đây là một bước cuối cùng hóa phàm để qquy thần ... Trảm phàm!

Lục Uyển Nhi lưu chuyển sóng mắt, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Ninh Phàm ở Minh Ngọc lầu như mới ngày hôm qua. Ninh Phàm vào ngày đó, về yêu lực chẳng qua là nguyên anh nguyên anh sơ kỳ... Hơn một năm ngắn ngủi, hắn đã sắp hóa thần...

- Ninh Phàm, huynh quá ưu tú... Ưu tú đến mức khiến cho ta, không dám với cao...

- Nha đầu ngốc, nói mê sảng rồi!

Ninh Phàm nhẹ nhàng cốc lên trán Uyển Nhi. Cử chỉ thân mật này làm tiểu hồ ly rung động trong lòng, quả nhiên lộ ra nụ cười lộ lúm đồng tiền.

...

Quận phủ, La Thiên điện.

Không cần bất cứ thông báo nào, Ninh Phàm cùng Lục Uyển Nhi trực tiếp bước vào bên trong phủ điện.

Trong điện, Lục Đạo Trần sống lưng còng, đang quay lưng lại với hai người, nhìn một bức họa trong đại điện.

Tranh này rõ ràng là vừa mới thay mới. Trên bức họa đó, là một trung niên thiên tướng thiên phú lực cường.

Người này mặc một bộ đầu hổ kim giáp, hai mắt tinh quang bức người, chắp tay đứng ở đầu Kim Diễm xa.

Kéo Kim Diễm xa là chín con yêu thú, huyết mạch khác nhau. Có sáu con thụ điểu, có huyết sắc Giao Long, có vân thú, còn có đại xà, ban báo.

Vùng đất Kim Diễm xa đi qua, có những dược viên linh khí dồi dào.

Ánh mắt của Ninh Phàmnhìn rơi vào trên bức họa, bỗng nhiên sáng lên.

Nếu hắn không nhìn lầm, Kim Diễm xa trong bức họa kia, chính là chiếc xe mà Lục Đạo Trần tặng cho mình. Xe này ở thượng cổ, tuy có nhiều, nhưng mỗi một chiếc, bởi vì người ngồi khác nhau mà khắc lên đó văn sức khác biệt... Không sai rồi!

Kim Diễm xa kia, quả nhiên có hàm nghĩa đặc biệt!

- Các ngươi đã tới...

Giọng nói Lục Đạo Trần, hơi hơi có chút thương cảm. Xoay người, ánh mắt nhìn vào trên người Lục Uyển Nhi, thoáng qua vẻ từ ái.

Khi nhìn qua Ninh Phàm, vẻ mặt ông ta thoáng kinh ngạc, rồi lộ ra vẻ trầm ngâm, tán dương.

- Bất phàm, bất phàm! Khí thế nội liễm như vậy, xem ra khoảng cách ngươi hóa thần, không còn xa nữa... Nếu vào Long Đàm, trong vòng một trăm năm, tất có thể tiến vào hóa thần... Nếu có đan dược của lão phu tương trợ, tỷ lệ thành công, sẽ đề thăng mấy thành... Nếu có thêm Vân Đài Tổ Tượng giúp thêm lực, sau khi ngươi hóa thần, ba lần tỉnh huyết, nói không chừng yêu lực ít nhất đề thăng ba thành... Nếu có lão phu chỉ điểm thêm cho ngươi về ‘Tinh Cung chi lộ, ngươi lấy được Thiên đế chi tinh, một bước tiến vào hóa thần trung kỳ, cũng chưa chắc là không thể...

Lục Đạo Trần, mắt lộ thiện ý. Ông ta khát vọng được Ninh Phàm tương trợ, nên vừa gặp mặt, liền đưa ra các loại lợi ích mê người.

Nếu cẩn thận cân nhắc, trong giọng nói của lão, ngầm ám hiệu không ít nội dung. Long Đàm, đan dược, Vân Đài Tổ Tượng, Tinh Cung chi lộ, Thiên đế chi tinh...

Lục Đạo Trần ném gạch dẫn ngọc, định dẫn dắt sự hứng thú của Ninh Phàm, để dẫn tới đề tài về Giới đồ.

Nhưng Ninh Phàm chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tránh qua đề tài này, không lập tức đàm luận về Giới đồ, mà là đưa tay chỉ một cái lên trên bức họa ở cung điện.

- Nếu ta không đoán sai, họa sư vẽ bức họa này, ắt phải là chân tiên! Mà trong bức họa này, thiên tướng đứng ở trên Kim Diễm xa e rằng chính là Lục Ngô yêu soái của Trầm thụy chi địa này!

Thư họa của người phàm, chỉ cầu hình tự, người có cảnh giới hơi cao, theo đuổi bố cục. Người cao hơn nữa, chỉ nặng về ý, không nặng về hình, bút mặc điềm đạm, lưu bạch sơn thủy.

Chẳng qua là bước này, vẫn không phải là thư họa ở cảnh giới chí cao. Ít nhất, Ninh Phàm biết, cảnh giới cao hơn so với vẽ ý, là cảnh giới họa long điểm tình, hóa hư làm thật.

Trước mắt cái bức họa này, trung niên yêu tướng tạo cho người ta một cảm giác, dường như chỉ cần người vẽ tranh chợt động tâm niệm, nhân vật trong bức họa có thể sẽ biến thành người thật!

Tu chân thất cảnh, chẳng qua rốt cuộc là tu chữ "Hư".

Mà chân tiên, mới tu chữ ’ Thật’.

Họa công đạt tới cảnh giới hóa hư làm thật, người vẽ tranh nhất định là một họa sư cấp bậc chân tiên!

Bức họa này quá mức cổ xưa, linh tính đã mất đi hơn nửa, nếu không, vừa động niệm, có thể từ trong tranh gọi ra Luyện Hư cấp yêu soái làm đả thủ. Một bức vẽ cỏn con như thế này, có thể coi là tiên bảo!

Ninh Phàm có chút động lòng, thủ đoạn vẽ tranh thành bảo này gần như là thần kỹ, trong một bức tranh đơn giản này, tựa hồ tích chứa thuật hóa hư thành chân của vị chân tiên ấy...

Nếu có được bức họa này, đồng thời tiến hành lĩnh ngộ, đối với chuyện đột phá cảnh giới luyện hư, toái hư, tuyệt đối vô cùng hữu ích!

Mà từ trong bức họa trông rất sống động này, Ninh Phàm nhìn một cái là nhận ra, trung niên ngạo nghễ đứng trên Kim Diễm xa trong tranh kia, có khí thế của Luyện Hư cấp, Yêu soái tu vi, lại bị Lục Đạo Trần treo ở chỗ này để chiêm ngưỡng, tự nhiên làm người ta nghĩ rằng, người trong bức họa kia, chính là Lục Ngô yêu soái.

- Không phải là một bức vẽ sao, sao lại là thủ bút của chân tiên...

Lục Uyển Nhi mím miệng muốn cười, thầm nói Ninh Phàm thật là có ý tứ, thực lực mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ họa thuật cũng bất phàm sao... Ít nhất, Lục Uyển Nhi tự nhận mình tinh thông thư họa, nhưng cũng không nhận ra tranh này có điều gì bất phàm.

Nhưng Lục Uyển Nhi kinh ngạc với biểu hiện của sư tôn.

Nếu nói là nhìn thấy tâm cảnh của Ninh Phàm sắp sửa trảm phàm, khiến cho Lục Đạo Trần hơi cảm kinh ngạc, thì khi nghe Ninh Phàm đàm luận về bức trang này cao như vậy, đã làm cho Lục Đạo Trần kinh hãi.

Ít nhất Lục Đạo Trần tự hỏi, nếu không phải là tự bản thân yêu soái năm đó giới thiệu, bức họa này chính là do Họa tiên của Cổ Thiên đình vẽ tặng cho, Lục Đạo Trần vô luận như thế nào cũng không nhìn ra, bức họa này có điểm bất phàm gì. Ông ta nhìn bức họa, chỉ là để nhớ tới yêu soái mà thôi.

Giờ khắc này, Lục Đạo Trần không thể không xem trọng kiến thức của Ninh Phàm .

Người này chẳng những thực lực mạnh mẽ, tâm tính không tầm thường, học thức cũng uyên bác, cái nhìn càng rất độc đáo.

- Tiểu hữu thật là có nhãn lực, lão phu tự thẹn không bằng... Không dối gạt gì tiểu hữu, bức họa này là’Di vật’ của yêu soái, đúng là do một vị họa tiên tặng cho yêu soái. Nếu tiểu hữu có thể hợp tác cùng lão phu, vật này cũng tính là thù lao, tặng cho tiểu hữu.Tiểu hữu nhận biết huyền cơ của bức họa này, nếu có bức họa này trong tay, cũng không coi là mai một nó...

- À, Lục mỗ, cung kính không bằng tòng mệnh rồi...

Ninh Phàm bất động sắc mặt, âm thầm chấn kinh , trong giọng nói của Lục Đạo Trần, hai chữ ’Di vật’ khiến cho hắn không kịp chuẩn bị.

Qua lời nói của Lục Đạo Trần, dường như là đang tuyên bố, yêu soái Lục Ngô dường như đã chết rồi vậy...

Một già một trẻ, trong lời nói có ẩn giấu châu ngọc. Phong cách đối thoại này, Lục Uyển Nhi không thích, rất không thích.

- Lục Bắc! Sư tôn! Nơi đây không có người ngoài, hai người cần gì phải quanh co như vậy, cứ thẳng thắn nói ra có tốt hơn hay không!

- Ha ha, tốt, tốt, thẳng thắn mà nói, đích xác là đáng ra phải như vậy... Lục Bắc. Lão phu xin hỏi ngươi, ngươi sở dĩ muốn Giới đồ, có phải là chuẩn bị vào đệ tam giới, chém chết Lục Ngô yêu soái, thôn phệ yêu huyết , đề thăng yêu lực?

- Không sai.

Ninh Phàm không có ý giấu giếm.

- Tiểu tử giỏi lắm... Nếu yêu soái còn sống, ngươi nói ra lời ngỗ nghịch như vậy, sau khi lão phu thân là thủ hộ yêu tướng, sẽ liều mạng với ngươi đấy... Đáng tiếc, lão phu đã không có lý do gì liều mạng với ngươi nữa rồi. Mà nguyện vọng thôn phệ yêu soái tinh huyết của ngươi nhất định là tay không rồi. Bỡi vì đúng như lão phu đã ám chỉ, Lục Ngô yêu soái ngay từ lúc lão phu tỉnh lại từ nhiều năm trước kia, đã chết đi, yêu huyết cũng không lưu tồn...

Yêu tộc đi vào ngủ say, trên lý thuyết sẽ không chết, chẳng qua là thời gian tỉnh lại thật khó khống chế.

Lục Đạo Trần không biết ngủ say bao nhiêu năm, lúc tỉnh lại, liền cảm ứng được yêu soái đã chết.

Ông ta sở dĩ có thể cảm ứng, nguyên nhân chính là Lục soái ban tặng cho một vật, gây nên phản ứng. Nhưng ngoại trừ Lục Đạo Trần, tám khác không hề biết chuyện Lục Ngô đã bỏ mình.

- Đệ tan giới yêu soái, đã chết!?

Lục Uyển Nhi lấy tay che miệng, bị bí mật này chấn động kinh người. Chuyện này nếu truyền ra, nhất định trong La Vân sẽ nổi lên sóng biển phong vân.

- Lời của ông nói, ta không biết thiệt giả, chẳng qua là Lục mỗ muốn biết, nếu như ông nói thật, thì ta tiến vào đệ tam giới, có thể nói là không có ích lợi gì. Như vậy dám hỏi Vân tướng, ông lại có mưu đồ gì ở đệ tam giới ?

Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọnglại. Điều hắn muốn biết nhất, chính là mục đích của Lục Đạo Trần.

Từ đầu chí cuối, hắn không nhìn thấu Lục Đạo Trần này, bởi vì hắn căn bản không nhìn ra, Lục Đạo Trần đối với đệ tam giới, có ý đồ hay tham niệm gì.

- Lão phu đối với đệ tam giới, không có ý đồ gì, chỉ là muốn báo ân, cứu vớt tàn hồn của Lục soái... Lão phu tự trong trứng tỉnh lại, đã Kinh ngàn năm. Trong vòng ngàn năm qua, lão phu đã bặc toán đi toán lại , và những ghi chép về đệ tam giới, đều ghi lại ở bên trong ngọc giản này, ngươi xem thử một chút đi.

Nhận lấy ngọc giản, Ninh Phàm án lên trên mi tâm. Trong thức hải, lập tức phơi bày một bản đồ Man Hoang đại lục rộng lớn vô ngần.

Đây là một bức bản đồ đại khái về đệ tam giới!

Chẳng qua là trong bản đồ này, căn bản không ký hiệu vị trí của kiến trúc đặc trưng chỗ Yêu soái ngủ say —— Trầm thụy chi noãn. Có chăng, chỉ là từng đạo tinh lộ, liên tiếp hư không. Trên hư không, ánh sao được chú thành một tòa mê cung rộng lớn vô ngần.

Mê cung này, được Lục Đạo Trần đánh dấu, xưng là —— Tinh Cung!

Con đường Tinh Cung rắc rối phức tạp, nguy cơ khó dò, chỉ có phương vị đại khái, ghi chú ra một điểm đỏ, nơi đó bị Lục Đạo Trần cố ý đánh dấu.

Ninh Phàm mơ hồ cảm giác, điểm đỏ trong Tinh Cung đó chính là mục đích của Lục Đạo Trần!

- Cái bản đồ này giải thích thế nào...

Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, thế cục của đệ tam giới hoàn toàn bất đồng với Trầm thụy chi địa tầm thường.

Nhất là Tinh Cung, tạo cho Ninh Phàm cảm giác cực kỳ nguy hiểm, một khi đi vào trong đó, sợ là khó mà thoát thân.

- Cứu kẻ ở điểm đỏ trong tàn hồn ra, giải thoát kẻ đó vào luân hồi, thì tất cả yêu cầu của ngươi, lão phu có thể đáp ứng, cho dù ngươi có đòi vị trí La Vân phong yêu của lão phu!

Lục Đạo Trần, ánh mắt trịnh trọng.

Sở dĩ Ninh Phàm không nhìn thấu người này, bởi vì từ đầu đến cuối đã dùng công danh lợi lộc để suy đoán người này.

Thực tế thì, mọi hành động của người này, chỉ vì ân tình, cho nên khó mà phán đoán được động cơ của ông ta.

- Đó chính là phong yêu, là Nghiệt soái bị Thiên Yêu giới trục xuất .Nnăm đó lão phu cùng chín bộ phong yêu, chỉ là xa linh của Kim Diễm xa của Lục soái . Thiên Đình tan vỡ, đám người lão phu bị xóa đi ký ức, bị buộc phải ngủ say, đối với chuyện bí mật cũ, càng không biết gì. Lục soái rốt cuộc đã làm gì, khiến cho Thiên Yêu giới trục xuất? Chẳng qua là lão phu suy đoán, hết thảy các thứ này, cũng có liên quan đến Thiên đế chi tinh. Chuyện cụ thể thế nào, lão phu đã hoàn toàn quên mất, duy nhất không quên, chính là ân trạch của Lục soái. Nếu không có Lục soái, cuộc đời lão phu làm sao có thể thành yêu tướng, làm sao có thể có học thức uyên bác. Làm sao có thể được người của Linh vương cung nhìn trúng, muốn ban cho hạn mức phi thăng lên Cửu giới... Nhưng sau khi lão phu tỉnh lại, không cách nào hồi báo ân trạch của yêu soái, lại cảm giác được yêu soái đã chết, đây là trong đờitiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của lão phu! Nếu sự tiếc này không giải quyết được, lão phu không có lòng nào tu luyện, không có ý chí phi thăng... Lục Bắc, chuyện này lão phu nhờ cậy ngươi, đi vào đệ tam giới, giải cứu Lục soái tàn hồn. Mặc dù Lục soái không còn yêu huyết, nhưng thù lao của lão phu, tuyệt đối có thể làm cho ngươi hài lòng... Ngươi có muốn giúp lão phu chuyện này không?

- Lục soái dù chết, nhưng hồn lại bbị khốn trong nơi nào đó ở ‘Tinh Cung’, không cách nào giải thoát... Điểm đỏ ghi dấu chỗ đất kia là trung tâm của Tinh Cung, yêu tộc không cách nào tiến vào, nếu không sẽ bị tinh lực chấn nhiếp. Ngươi là nhân tộc, cho nên có cơ hội tiến nhập vào nơi đây, ngươi giác tỉnh vương huyết, cho nên có thể tẩy sạch ‘Nghiệt ấn’ của Lục soái, giúp cho hồn của người trùng nhập vào luân hồi...

- Nếu ngươi nguyện ý, những thù lao mà lão phu nói trước đó đều có thể thực hiện.Có lão phu tương trợ, sau này ngươi rời khỏi Trầm thụy chi địa, ít nhất đã là... hóa thần trung kỳ! Còn nếu không có lão phu tương trợ, cho dù ngươi lấy được đệ tam giới Giới đồ, đệ tam giới đối với ngươi mà nói có thể nói không có cơ duyên chút nào... Thiên đế chi tinh, vật này chính là chí bảo, nhưng chỉ có lão phu, nhờ ởn yêu soái ban thưởng cho một vật, chính là Tinh Cung chi thi, mới có thể thu phục đế tinh này... Người thường từ hóa thần sơ kỳ đột phá trung kỳ, ít nhất cần mấy trăm năm, nhưng nếu ngươi có viên tinh này, đột phá hóa thần trung kỳ, là trong tầm tay!

Cặp mắt đục ngầu của Lục Đạo Trần trong đờilần đầu trong đời lộ ra vẻ khẩn cầu.

Ông ta tuân theo lời Lục Ngô dạy bảo, không cầu trời, không cầu đất, bởi vì Lục Ngô đã từng nói, cái không phải của ngươi, cầu cũng cầu không được.

Nhưng hôm nay, ông ta muốn cầu khẩn Ninh Phàm, bỡi vì nếu không có người này, Lục soái chi hồn, khó mà giải cứu!

Ánh mắt của Lục Uyển Nhi cũng cầu khẩn. Nàng lần đầu tiên trong đời, thấy sư tôn quật cường của mình đi cầu khẩn người khác.

Ninh Phàm có vẻ như đã động tâm, những thứ thù lao khác cũng thì thôi đi,chứ còn ‘Thiên đế chi tinh’, ‘Đột phá hóa thần trung kỳ’, hai lợi ích này mới thật sự là điều khiến cho hắn động tâm. Hắn tới Trầm thụy chi địa, chính là vì muốn có Yêu soái huyết để đột phá tu vi. Hôm nay tuy không có Yêu soái huyết, nhưng có đế tinh, cơ duyên cũng không nhỏ. Nễ mặt mũi của Lục Uyển Nhi, cộng thêm lại có cơ duyên lớn này, việc này hắn tự nhiên nguyện ý đi một chuyến.

Nhưng rốt cuộc hắn không còn có nhiệt huyết của thanh niên nữa, nên đối với lời nói của Lục Đạo Trần, hắn chỉ tin bảy phần, còn lại ba phần bảo lưu xem xét.

này, chính là dư địa làm người của hắn, vì đối với người xa lạ, không thể nào tin hết.

- Ta phải cân nhắc ba ngày.

Lục Đạo Trần khẽ cảm khái, người này làm việc quả nhiên là cẩn thận, cân nhắc ba ngày, sợ là sẽ đi dò xét lai lịch Lục Đạo Trần từ người khác.

Người mà hắn bắt tay thực hiện điểm này, sợ là Yêu phi ...

- Có thể, sau ba ngày, lão phu chờ ngươi trả lời, dĩ nhiên, cho dù ngươi không giúp lão phu, thân là La Vân đệ bát tướng, ngươi vẫn được vào KinhKinh tháp xem và đọc, tu luyện ở Long Đàm, cùng quyền lợi tỉnh huyết ở Vân đài. Chẳng qua là Tinh Cung chi thi mà yêu soái ban tặng, Giới lộ Giới đồ, chỉ khi ngươi đáp ứng giúp lão phu, phát ra tâm ma đại thệ, thì lão phu mới có thể giao phó với ngươi...

- Cái này là điều tự nhiên!

Liên quan đến chuyện trọng đại, không thể không cẩn thận. Tất nhiên Ninh Phàm cần phát tâm ma đại thệ, thì Lục Đạo Trần đương nhiên cũng phải thề.

Hắn có ba ngày suy nghĩ cân nhắc, không gấp. Có thủ đoạn Thiết ngôn thuật sắc bén như thế, tự nhiên hắn có thể từ trong miệng Yêu phi moi ra không ít tin tình báo về đệ tam giới.

...

Tịnh Hỏa Đô quận, Vương Kiêu nhìn hai đạo Mệnh bài vỡ nát, vẻ mặt âm trầm.

Kim Quần, Lý Bạn, không ngờ đã chết! Đây là xảy ra chuyện gì!

Hắn ở trong điện chờ đợi Lục Giới Phần giao phó, đã hơn mười ngày. Đáng tiếc khoảng cách từ La Vân đến Tịnh Hỏa không gần, trong ngắn hạn phải chờ Lục Giới Phần trở về, nếu không không thể hỏi rõ nguyên do.

Chẳng qua là Lục Giới Phần không về, lại có một đạo kiếm quang truyền âm bay về, là chuyên dụng thủ đoạn của hóa thần, phi kiếm truyền âm!

- Vương Kiêu tướng quân, La Vân nghiệt tướng Lục Bắc, gan lớn cuồng vọng, chém Lý Bạn, Kim Quần tướng quân, cũng chém Tịnh Vân yêu tướng của bộ ta. Thù này không thể không báo, nhưng tình báo mà lão phu biết được, tựa hồ tình hình đệ tam giới có biến... La Vân có chỗ dựa là Linh vương cung Yêu phi, khó mà rung chuyển. Để cầu ổn lấy được Thiên đế chi tinh, xin mời Vương Kiêu tướng quân thiết yêu đàn, khai giới lộ, mời thỉnh cao thủ của thượng giới, hoặc là yêu giới cường viện.Tóm lại là khai giới lộ, nhất định không thể tiếc gì hết!

Lời truyền âm này vừa dứt, , sắc mặt Vương Kiêu vô cùng giận dữ, một chưởng bóp vỡ truyền âm kiếm quang.

Lục Bắc chém chết Lý Bạn tam tướng, bị tên này tự động xem thường bỏ qua, trọng tâm, chính là liên quan đến Linh vương cung Yêu phi.

- Linh vương cung, muốn cùng Chân Linh đại tộc ta tranh Thiên đế chi tinh này sao, hừ! Như vậy, có lẽ là phải thật sự làm như Lục Giới Phần nói, mời chút viện thủ đến rồi. Thượng giới giới lộ, ta không cách nào khai mở, nhưng yêu giới giới lộ, nếu bỏ ra mấy trăm ngàn sinh linh để huyết tế, thì có thể miễn cưỡng khai mở lần thứ hai... Lần này, sẽ mời vị ‘Yêu hoàng thái tử’ đó tới trợ trận vậy! Huyết mạch của người này cho dù là Linh vương cung cũng phải kiêng kỵ đây...

La Vân Đô quận, Yên Vũ lâu.

Dưới liêm long, Yêu phi che mặt khảy đàn, uyển chuyển động lòng người.

Chẳng qua là sau khi một yêu tỳ bước tới thấp giọng rỉ tai, lập tức đầu ngón tay run lên, tiếng đàn ngừng.

- Cái gì! Linh vương phái Tử phi tới Trầm thụy chi địa! Bậy bạ! Cô gái này từ trước đến nay dựa vào ân sủng, ngang ngược phách lối, một khi ở nơi này Trầm thụy chi địa có sơ xuất gì, ta giao phó với Linh vương như thế nào đây?!

Yêu phi cau mày, nếu Tử phi tới, một khi nói lời không hay, đắc tội người không nên đắc tội, sẽ xử lý như thế nào...

Loạn rồi... Trầm thụy chi địa, thế cục sắp loạn rồi. Vì chín tờ Giới đồ, sợ là muốn cuốn lên một trận Tinh Phong Huyết Vũ đây...

Chẳng qua là giới lộ mở ra, thật sự sẽ tốt đạp sao?

Thiên đế chi tinh, một viên yêu tinh của Cổ Thiên đình thiên đế. Viên tinh này đã từng ẩn chứa một trong chín phần tu vi của Thiên đế. Nhưng năm tháng lâu đời, cơ hồ viên tinh này đã hao hết lực lượng, tác dụng to lớn nhất của nó chính là thứ có liên quan đến Cổ Thiên đình ...

Yêu phi cảm thấy một trận phiền muộn trong lòng.

Vào lúc quan trọng như thế này, lại có một yêu tỳ vẻ mặt cổ quái bước tới định bẩm báo.

- Lại có chuyện gì?

- Khải bẩm Yêu phi, ngoài Yên Vũ lâu, La Vân đệ bát tướng mới vừa tấn cấp —— Lục Bắc tướng quân - cầu kiến, hi vọng nói chuyện đơn độc cùng nương nương một chút.

- Lục Bắc? Còn là đơn độc nói chuyện một chút? Hắn đến tìm ta làm gì?

Yêu phi đang muốn tiếp kiến, chợt nhìn thấy ánh mắt cổ quái của yêu tỳ, lập tức vẻ mặt khẽ biến.

Bản thân mình là phi của Linh vương , tuy chưa bao canh giờ được Linh vương sủng hạnh, thậm chí triệu kiến, chỉ phụ trách chuyện ở bên ngoài , có thể coi là cung nữ cao cấp. Nhưng thân phận bày ra ở đó, gặp gỡ đàn ông, tựa hồ không ổn...

- Thôi vậy, từ chối hắn, không gặp...

Yêu phi thở dài ảm đạm, hai chữ danh tiết, quá câu thúc con người.

Ngày đầu tiên, Ninh Phàm bị từ chối.

Ngày thứ hai, tỳ tử lại báo, Ninh Phàm cầu kiến, Yêu phi hơi tò mò, mục đích mà Ninh Phàm tìm kiếm mình rốt cuộc là gì, nhưng phiền thân phận, đành phải từ chối.

Ngày thứ ba, Ninh Phàm tới, nhưng không cầu kiến, chỉ nói mình đi đến Kinh tháp đọc Kinh kinh.

Yêu phi hơi có chút buồn cười, có lẽ là biết mình nhất định sẽ từ chối, ngay cả cầu kiến Ninh Phàm cũng không nói, trực tiếp đi Kinh tháp.

- Hắn đến Kinh tháp để làm gì? Một mãng phu, chẳng lẽ còn muốn nghiên cứu chữ viết của cổ yêu, học theo Lục Đạo Trần, làm một yêu tướng tài trí uyên bác sao?

- Ách, không đúng! Người này là nhân tộc, người của nhân tộc, tư duyệt văn tự của yêu tộc ta, có thể nói là đại sự... Nếu là ở biên giới yêu thành, KinhKinh tháp tàng thư không đầy đủ thì cũng không sao, nhưng Đô quận KinhKinh tháp có thu lục 《 yêu điển 》, một khi người này khắc ấn yêu điển, tán phát ra cho nhân tộc, thì đối với yêu tộc ta sẽ có hại rất lớn! Hành động như vậy, Lục Đạo Trần biết rõ thân phận của người này, sao dám ngầm cho phép chứ?!

Đôi mắt đẹp của Yêu phi lạnh hẳn xuống. Nếu như vậy, nàng không thể không diện kiến Ninh Phàm.

Người này, thật là giỏi tính kế, biết cầu kiến không được, liền thi hành kế nhỏ, ép mình chủ động đi đến gặp hắn.

Biết mình coi trọng yêu tộc, bài xích nhân tộc, liền dùng chuyện đến KinhKinh tháp, ép mình không thể không gặp mặt, không thể không ngăn trở hắn đọc duyệt Kinhyêu kinh.

- Cũng được, ở KinhKinh tháp có nhiều người, không sợ lời ong tiếng ve đồn đoán bậy bạ... Đâu xem thử người này tìm ta có mục đích gì. Thuận tiện cũng nói với người này một tiếng, vạn nhất tương lai Tử phi tới, lấy cớ thân phận của hắn là nhân tộc, nói lời không hay, đắc tội người này, còn cần cần người này tha thứ một hai. Tử phi cũng không phải là Kim Quần, Lý Bạn, một khi bị trảm sát, Linh vương nhất định sẽ hủy diệt Vũ giới...

Trong Kinh Kinhtháp, Ninh Phàm vừa mới đứng yên, liền hắt hơi một cái, thầm nói không biết ai nhắc tới mình.

Trong lòng hắn, đột nhiên dâng lên một dự cảm cực tốt, tựa như có một đám hóa thần đỉnh lô lớn đang muốn tự chui đầu vào lưới vậy...