Thái Tử Quá Xấu Bụng - Sưu tầm

Chương 259: làm nũng, không nghe khuyên bảo


"Thật sự là không nghe khuyên bảo." Nhan Tiên nói qua. Cũng đã xuất ra một khối Tiểu Thạch Đầu. Hướng trên lồng ngực Bắc huyền Âm để xuống.

Tiểu Thạch Đầu rất bình thường. Nhưng vào lúc này có chút hào quang ôn nhuận phát ra.

Sau đó. Liền bao phủ cả thân thể Bắc huyền Âm.

Sùng Lâm ngược lại là trừng to mắt. Không thể tin được. Tảng đá kia lại có thể trị bách bệnh.

Mà Sở chỉ Nguyệt trước kia đã từng thấy rồi. Ngược lại là không có cảm thấy có cái gì kỳ quái.

Nàng thấy Bắc huyền Âm có Nhan Tiên chiếu cố. Nàng cũng lười lại tiếp tục ở lại đó.

Đi đến bên hồ. Nhìn mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng trong lòng đã sớm nổi lên xung động. Liên tục không ngừng. Trong lòng thương cảm đều là khó có thể che giấu.

Mèo trắng đi tới bên cạnh nàng. Cùng nàng cùng một chỗ ngồi ở bên cạnh bờ.

Sở chỉ Nguyệt sờ lên mèo trắng. Nói: "mèo con. Ngươi cũng nhớ rõ. Hắn cũng từng dùng tảng đá này chữa bệnh cho ta đúng không."

Mèo trắng cọ xát Sở chỉ Nguyệt mặt thoáng một phát.

Sở chỉ Nguyệt ánh mắt xa xưa. Sau đó mới thán một tiếng."Được rồi. Chuyện cũ không đề cập tới."

Chuyện kia đều cũng là chuyện xảy ra rất lâu rồi. Hiện tại nói lại thì có lợi ích gì.

Nàng đã ngồi một hồi lâu. Mới nhìn rõ Nhan Tiên cũng rời đi.

Nhan Tiên nhìn nhìn mặt hồ. Khóe miệng có chút nhất câu."Xem ra nơi này là một nơi rất tốt. Đây là hắn tìm ra đấy. Cũng là ngươi tìm thấy."

Sở chỉ Nguyệt thanh âm nhàn nhạt trả lời: "Chúng ta cùng một chỗ tìm được."

Nhan Tiên áo trắng bồng bềnh. Nàng vòng quanh hai tay. Cúi đầu nhìn nhìn Sở chỉ Nguyệt. Nói: "Xem ra ngươi ngược lại là phải nhớ rõ ngươi họ sở. Là gần nhất nhớ tới đến đấy."

"Có thể là hồn phách hoàn toàn trở về vị trí cũ rồi. ." Sở chỉ Nguyệt đầu đang nghĩ đến khả năng này.

Nhan Tiên đã nói: "Không phải. Ngươi hồn phách đã sớm trở về vị trí cũ. Ngươi cái này đột nhiên khôi phục trí nhớ. Có thể là Lý Dược Phong thao túng."

Sở chỉ Nguyệt ngước mắt nhìn xem Nhan Tiên."Ngươi đây là ý gì."

"Ý tứ rõ ràng trong lời nói. Ca ca ngươi. Cũng không phải là người tốt lành gì." Nhan Tiên cười cười.

"Hắn khả năng không tốt. Nhưng hắn đối với ta thủy chung là thật lòng." Sở chỉ Nguyệt nói ra."Nếu không phải hắn. Ta còn có thể chuyển thế à."

Nhan Tiên nhíu mày."Kỳ thật việc ngươi chuyển thế..."

Nhưng mà nàng lại ngừng. Không muốn nói ra. Dù sao việc này vẫn phải là lén gạt đi. Bằng không lại để cho Thiên Tôn biết rõ. Thì sẽ giận giữ nổi trận lôi đình.

"Cái gì." Sở chỉ Nguyệt hỏi.

"Không cái gì." Nhan Tiên nói."Hiện tại Bắc huyền Âm là quyết tâm đều muốn ở chung với ngươi một chỗ. Ta hiện tại có thể giúp các ngươi..."

"Không cần." Sở chỉ Nguyệt đã cắt đứt lời nói của Nhan Tiên mà nói."Ta có chuyện muốn làm. Ngươi quan tâm đến hắn hộ ta. Về sau đừng để cho hắn đến tìm ta. Về phần a Niệm. Ta về sau sẽ mang đến bên cạnh hắn."

Nhan Tiên nghe xong. Liền giận tái mặt."Ngươi đây là muốn trở về Linh Ma cung. Ngươi còn muốn tìm chết. ."

Chỉ cần Sở chỉ Nguyệt còn cùng Linh Ma cung có quan hệ. Ngày đó thì càng là sẽ không bỏ qua cho nàng.

Sở chỉ Nguyệt lườm Nhan Tiên. Chợt liền nhớ lại một việc."Ta có một việc. Hy vọng ngươi có thể nói thực cho ta biết."

Nhan Tiên nói: "Chuyện gì."

"Thiên Kỳ chết. Cùng các ngươi Huyền Thiên điện có quan hệ gì không."

Nhan Tiên sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nàng lạnh lùng cười cười. Cũng không biết là nên trả lời thế nào mới phải.

Sở chỉ Nguyệt trông thấy Nhan Tiên phản ứng này. Tâm liền trầm xuống.

"Ngươi nói đi."

"Không thể tưởng được ngươi cũng quan tâm đến chuyện này." Nhan Tiên nói."Cái chết của hắn đích thật là cùng Huyền Thiên điện có quan hệ. Bất quá đây cũng là may mắn mà có ca ca tốt của ngươi. Lại để cho Thiên Kỳ làm loạn. Rõ ràng đi đối phó Băng Thành. Đổi lấy một con đường chết." |

Sở chỉ Nguyệt thân thể chấn động. Tuy rằng đã đoán được một chút. Nhưng giờ phút này vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận.

Tại sao lại trở thành như vậy.

Lý Dược Phong tại sao có thể làm như vậy.

Nhan Tiên mím môi."Cái kia ngươi muốn như thế nào. Chẳng lẽ lại hiện tại tìm Lý Dược Phong báo thù. Còn tiếp tục nghe giải thích của hắn. Đem tất cả trách nhiệm đổ lên điện hạ huyền thiên điện. Hay vẫn là đổ lên trên người chúng ta."

Sở chỉ Nguyệt thanh âm khàn khàn."Như hắn không có thua ta. Ta làm sao sẽ..."

Nhan Tiên liền thay đổi sắc mặt. : "Hắn không có thua ngươi. Một lần đều không có thua ngươi. Là ngươi đột nhiên xuất hiện đả thương hắn. Làm hại kế hoạch không thành công. Hắn còn bị Thiên Tôn nhốt hơn mười năm. Đây cũng là bởi vì ngươi. Có biết hay không."

Cho nên nói lời nói thật. Nhan Tiên là có vài phần chán ghét Sở chỉ Nguyệt đấy. Nếu không có Sở chỉ Nguyệt. Bắc huyền Âm làm sao hai đời đều cực khổ như vậy.

Sở chỉ Nguyệt quay đầu nhìn Nhan Tiên."Ngươi đây là ý gì. : "

Nhan Tiên nói: "Ta chỉ nói là lời nói thật. Sở chỉ Nguyệt. Ta cho ngươi biết. Hiện tại ngươi muốn đi. Ngươi liền đi luôn đi. Ngươi cũng đừng lại trở về. Cũng đừng nghĩ lấy mang đi a Niệm. tính mạng cảu A Niệm cũng là do hắn đổi lấy. Ngươi có tư cách gì đem a Niệm mang đi. ."

Sở chỉ Nguyệt chính là càng thêm không rõ. Nhan Tiên nói những lời này có chút kỳ quái.

Nàng thanh âm nhẹ xuống."cái gì... tính mạng A Niệm sao lại do hắn dùng mạng đổi lấy."

Nhan Tiên con mắt có chút hồng. Nếu rơi biết thu tại. Chắc chắn sẽ không cảm tính như vậy.

Nàng cảm thấy cái mũi ê ẩm. Nói: "Sở chỉ Nguyệt. Nếu như ngươi đi. Ta sẽ không nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi lưu lại. Ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi tự mình lựa chọn đi."

Hiện tại chỉ có hai con đường cho Sở chỉ Nguyệt chọn. Nàng vẫn cảm thấy mình bị hắn lừa gạt. Nhưng lại trôi qua rất thống khổ. Đến tột cùng là ai. Sở chỉ Nguyệt làm sao sẽ biết rõ đây.

Nhan Tiên vốn là muốn ngăn hai người. Nhưng mà Bắc huyền Âm đã dùng hành động nói rõ. Hắn trong lòng chỉ có một mình Sở Chỉ Nguyệt.

Nhưng nếu như Sở chỉ Nguyệt hôm nay rời đi. Vậy hãy để cho nhiệt tình của Bắc huyền Âm mang cho chó ăn đi.

Vì Sở chỉ Nguyệt thật không đáng

Bốn mắt nhìn nhau. Hai người nữ nhân khí thế đồng dạng cường thế.

Sở chỉ Nguyệt bờ môi giật giật: "Ta đi đây."

Nhan Tiên giận dữ: "Ngươi thật sự đi. ."

Nàng quay đầu lại nói ra: "Ta muốn chính mình biết rõ ràng. Không cần người khác nói cho ta nghe."

"Biết rõ ràng. Ngươi làm sao sẽ biết rõ ràng. Nghe Lý Dược Phong kể một ít chuyện linh tinh. Hắn nói cho ngươi ngươi chuyển thế là bởi vì hắn hi sinh. Không bỏ qua. Hắn là có giúp ngươi tụ họp linh hồn. Nhưng nếu như lúc trước không phải hắn che chở hồn phách của ngươi. Hồn phách của ngươi đã sớm tản. Ngươi còn có thể tụ họp linh hồn để chuyển thế." Nhan Tiên nói qua."Cái này chỉ có một ít người biết chỉ có ta và Thiên Tôn biết rõ. Đến hồn phách của Thiên Kỳ đã chuyển rời nên người A Niệm. Cũng chỉ có chúng ta biết rõ. Lý Dược Phong căn bản cũng không biết rõ chuyện này."

Sở chỉ Nguyệt con mắt có chút trợn to. Trong lúc nhất thời đầu đều là trống rỗng.

Nàng hỏi: "Nhan Tiên. Thiên Kỳ..."

Nhan Tiên là giận dữ rồi. Cho nên mới nói ra.

Nếu như đã nói ra. Nàng cũng không sợ nói tiếp nữa."Không bỏ qua. Thiên Kỳ vốn là cơ hội chuyển thể không có. Nhưng vì Bắc huyền Âm có ý đi tìm người. Lại để cho Thiên Kỳ chuyển thế."

Nguyên nhân trong đó. Đều là không thể nói rõ ràng.

Nàng chỉ có thể nói. A niệm sinh ra cũng không hẳn là ngẫu nhiên. Mà là Bắc huyền Âm trước kia cũng đã trù hoạch trước rồi.

Sở chỉ Nguyệt con mắt trống rỗng. Nàng cắn cắn môi dưới. Nói: "Ngươi đều nói hắn khi đó bị Thiên Tôn nhốt. Hắn như thế nào bảo hộ."

"Bởi vì..." Nhan Tiên nói."Hắn buông ra hết mọi thứ cuả mình. Chỉ nguyện cùng ngươi ở cùng một chỗ."

Lúc ấy Thiên Tôn cũng không đáp ứng. Ngược lại là trực tiếp rút lui viên minh ba quân. Nhưng bây giờ không biết vì cái gì. Kiếp này bọn hắn hay vẫn là gặp phải. Đây là Thiên Tôn đặc biệt an bài. Hay hết thảy đều là trùng hợp.

Sở chỉ Nguyệt trong nội tâm vắng vẻ khó chịu. Như nghẹn ở cổ họng. Nói cái gì đều nói không ra lời.

Nàng rủ xuống đôi mắt. Nhẹ nói: "Nhan Tiên. Ngươi như thế nào chứng minh lời nói của mình là thật."

"Ngươi tin hay không tùy ngươi." Nhan Tiên dứt lời. Liền xoay người rời đi.

Sở chỉ Nguyệt một người lưu tại chỗ này. Nàng nhắm mắt lại. Che ngực. Đúng là khó chịu đến muốn có thể chết đi.

Nàng không biết ở nơi này dừng lại bao lâu. Mèo trắng là một mực bồi làm bạn nàng.

Không sai biệt lắm khi trời tối. Sở Niệm mới tìm đến.

"Mẫu thân. Phụ thân tỉnh." Sở Niệm hô to.

Nghe được tiếng gọi mẫu thân thời điểm. Sở chỉ Nguyệt cái mũi ê ẩm."A niệm. Thực xin lỗi."

Nếu như đây là sự thật. Nàng đây là đang nợ Thiên Kỳ một lời xin lỗi. Bây giờ nói với a Niệm. Có phải hay không cũng giống nhau.

Sở Niệm hỏi: "Mẫu thân vì cái gì nói xin lỗi với con."

"Bởi vì mẫu thân trước kia làm sai. Vứt bỏ một người A Niệm."

"Mẫu thân về sau đừng bỏ lại con là được. A niệm về sau cũng sẽ quấn quít lấy mẫu thân. Một mực cùng mẫu thân ở cùng một chỗ." Sở Niệm hai mắt như nước trong veo.

Sở chỉ Nguyệt cười gật gật đầu. Chẳng qua là trong mắt có chút lệ quang hiện lên.

Đi theo Sở Niệm trở về trong nhà gỗ nhỏ. Bắc huyền Âm đúng lúc này đang bưng chén thuốc uông.

Hắn mặc người đang bị bệnh. Nhưng thần thái như cũ vẫn là nhàn nhạt. Đủ để cho người ta động tâm tim đập thình thịch.

"Phụ thân. con đến." Sở Niệm ngược lại là rất chủ động. Đều muốn lấy thuốc đưa tới chỗ Bắc Huyền Âm.

Bắc huyền Âm có chút né tránh. Nói khẽ: "Ngươi còn quá nhỏ. Với không tới."

Sở chỉ Nguyệt do dự một chút. Lúc này mới đi lên."để ta làm."

Bắc huyền Âm sững sờ. Tùy ý để Sở Chỉ nguyệt lấy chén thuốc cầm qua.

Hắn chợt khóe miệng ngoắc một cái."Ừ. Tốt."

Sở chỉ Nguyệt đút thuốc cho hắn. Sùng Lâm thì là ở một bên đùa bỡn Tiểu Thạch Đầu (viên đá nhỏ). Muốn biết được huyền bí trong đó.

Nhan Tiên đã đi rồi. Cho nên Sùng Lâm cũng không biết nên hỏi ai.

Nàng tiện miệng giải thích: "Tảng đá kia là bong bóng kéo dài sinh mạng. Có công hiệu chữa bệnh. Dùng qua liền không dùng được nữa."

"Trường sinh trì. Đó là ở nơi nào." Sùng Lâm rất là hiếu kỳ.

"Không biết." Sở chỉ Nguyệt nói."Ta cũng không phải người của Huyền Thiên điện."

Đây là viêm minh đã từng nói cho nàng biết đấy. Nàng lúc ấy cũng không có hỏi.

Sở Niệm mở to hai mắt. Nói: "Cái kia có thể hay không sinh ra trường sinh trì. Sẽ trường sinh bất lão sao."

"Khả năng là vậy." Sở chỉ Nguyệt nói."Bất quá thế nào cũng sẽ sống thọ."

Bắc huyền Âm ngược lại là lẳng lặng ở một bên uống thuốc. Không có đáp lời.

Đợi uống xong chén thuốc. Hắn cảm thấy trong miệng khó chịu. Sở Niệm liền lập tức cầm đến mứt hoa quả.

Hắn nhì thấy Sở Chỉ Nguyệt đứng dậy muốn đi. Hắn cũng có chút sốt ruột. Vô thức bắt được tay Sở Chỉ Nguyệt.

Sở chỉ Nguyệt vốn là muốn muốn né tránh. Nhưng lại cuối cùng vẫn là không có.

"Ngươi vừa tỉnh. Trước nghỉ ngơi thật tốt đi." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

"Ta không có chuyện gì. Ngươi ngồi xuống." Bắc huyền Âm nói.

Sùng Lâm là người tinh. Làm sao không nhìn ra được Bắc Huyền Âm muốn ở chung với Sở Chỉ Nguyệ một chỗ.

Bắc huyền Âm trong mắt mang theo một tia khẩn cầu.

Sở chỉ Nguyệt đem bát kín đáo đưa cho Sở Niệm. Nói: "A niệm. Ngươi đi ra ngoài trước."

Sùng Lâm nghe thấy lời này. Liền lập tức lôi kéo Sở Niệm đi ra.

Cửa đóng lại. Trong phòng ngon nến nhỏ chiếu sáng rất lờ mờ. Sở chỉ Nguyệt hé mở mặt đều cũng có điểm mơ hồ.

"có cài gì thì nói đi." Sở chỉ Nguyệt nói.

"Không có."

"Vậy ngươi giữ ta lại để làm gì." Nàng nói.