Phàm Nhân Tiên Giới Thiên

Chương 4: Gắn bó




Tác giả: Vong Ngữ

Dịch: Cà Rốt

Nhóm: Phàm Nhân Tông

Bachngocsach

- --------------------------------------

Thơ đề tự của Cà Rốt

Cùng nhau phiêu bạt muôn nơi

Thời gian thấm thoắt đưa trôi cõi đời

Tám năm nhanh tựa tiếng cười

Nàng thành thiếu nữ dáng người thướt tha

- ---------------------------------------------------------

Cả một vùng núi rừng hoang vu rậm rạp rộng lớn.

Gió lạnh thấu xương gào rú không ngừng, tuyết rơi đầy trời, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một màu trắng xóa.

Hoàng hôn chưa tới mà do tuyết rơi dày đặc nên ánh sáng rất yếu ớt.

Trên một con đường núi nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn, tuyết rơi phủ kín nhìn không rõ mặt đường, phía cuối con đường lóe lên ánh lửa tạo ra một chút ấm áp trong đất trời băng tuyết lạnh giá mênh mông.

Chỗ phát ra ánh lửa là một ngôi miếu thờ thần núi duy nhất trong bán kính ngằn dặm xung quanh.

Do ko có người lui tới nên nhang khói nơi đây đã lạnh tanh từ lâu. Vì bị bỏ hoang từ lâu nênphần lầu các ngoại viện và tường bao xung quanh đã sụp đổ tự lúc nào, hiện tại chỉ còn ngôi chủ điện đổ nát nằm lẻ loi.

Cánh cửa đại điện đã không còn, lúc này cửa được che tạm bằng một manh chiếu rách để chống lại gió tuyết bên ngoài.

Nhìn qua lỗ thủng của chiếu rách có thể thấy không gian bên trong điện, ngoài đám gạch đá, cỏ khô lộn xộn thì còn có một bóng người đang ngồi khoanh chân ở giữa điện.

Đó là một thanh niên cao lớn mặc y phục màu xanh, dù đang ngồi bệt trên mặt đất cũng có thể thấy được chiều cao bất thường của hắn, gương mặt hắn không có bất kì cảm xúc nào ngoài vẻ đờ đẫn, thật chẳng khác nào bức tượng thần đổ nát ở phía sau: Chỉ có một vẻ ngốc trệ, thiếu sức sống.

Thanh niên cao lớn đang khanh tay trước ngực, nằm gọn trong vòng tay hắn là một cô bé gầy gò chính là tiểu hồ yêu Liễu Nhạc Nhi.

“Ách...”

Đúng lúc này, trong lồng ngực thanh niên truyền ra một tiếng ho nhẹ.

Cái đầu nhỏ của Liễu Nhạc Nhi đang cọ cọ vào cánh tay thanh niên, hai má nó vốn vùi sâu trong ngực hắn giờ này lộ ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lúc này đỏ gay như bị bệnh, rõ ràng nó còn đang say giấc, đôi mắt nó nhắm nghiền nhưng hai con ngươi trong mắt như đang đảo qua đảo lại, hình như nó đang gặp một cơn ác mộng.

“Không... Không được... Oái... Oái...”

Liễu Nhạc Nhi vừa nói mơ ú ớ, nó vừa ôm chặt cánh tay thanh niên trong vô thức.

Một chân của nó đá bung ra từ ngực thanh niên, cả cơ thể vặn vẹo như gặp chuyện không hay, khuôn mặt mới ló ra ngoài giờ này lại vùi trong ngực thanh niên.

Thanh niên vốn dĩ đang ngồi nhìn về phía trước, lúc này hắn dường như cảm thấy gì đó nên khẽ liếc xuống, ánh mắt đờ đẫn của hắn lóe lên một cái như có điều gì đó khó hiểu, tuy nhiên sau đó lại trở về vẻ đờ đẫn ban đầu.

“Thạch Đầu... Ca ca...”

Lại là một tràng nói mơ của cô bé vang lên từ trong ngực thanh niên, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve, gần như rất khó nghe thấy.

Không biết có phải do ánh lửa hồng hắt vào hay không, mà lúc này ánh mắt thanh niên trở nên ấm áp hơn vài phần, những khoảng mờ đục trong mắt lúc này dường như cũng đang sáng lên.

Hắn cũng ko hề ngồi dậy, chỉ xoay người qua bên dùng thân mình chắn gió lùa từ ngoài vô, cánh tay hắn khẽ nhấc lên đẩy cái chân cô bé vào trong lồng ngực rồi nhẹ ôm chặt thêm một chút.

Cô bé cọ cọ người vào ngực hắn, đầu rúc rúc sâu vào ngực, rồi từ từ ko cựa quậy nữa, hơi thở đều đều dần.

Bên ngoài điện trời đã tối đen, cứ như là đang đồng bộ với gió tuyết trong đất trời.

...

Trên một sườn núi xanh tươi cao chừng trăm trượng lộ ra một cửa động cao khoảng ba bốn trượng, một thanh niên đang đứng thẳng người quay lưng về phía cửa động.

Liễu Nhạc Nhi đứng sau lưng thanh niên, một tay túm vạt áo, một tay ôm cứng chân hắn, nó ló mắt ra ngó về phía trước, khuôn mặt lúc này đang trắng bệch ra vì căng thẳng.

Phía trước hai người mấy trượng, có một con gấu lớn lông xám cao chừng gấp đôi người lớn, hai chân sau đứng trên mặt đất, hai chân trước chồm lên cao.
Trên đầu của nó nhô ra một cái sừng như một khúc xương trắng trông khá dữ tợn, hai mép nhe lên lộ ra hai hàm răng trắng ởn sắc nhọn, nó đang nhe nanh gầm gừ, hai bên mép chảy ra hai dòng nước miếng hôi tanh.

Thanh niên vốn dĩ cao to vậy mà khi đứng trước con gấu này thì nhìn như một đứa trẻ.

Tuy nhiên lúc này gương mặt hắn chẳng có cảm xúc gì, hai mắt nhìn thẳng vào mặt con gấu, đôi con ngươi đen kịt mờ mờ.

Thanh niên và con gấu gườm gườm nhìn nhau một lát, sau đó chẳng biết tại sao con gấu bỗng tỏ ra sợ hãi, nó gầm nhẹ một tiếng, lùi về sau hai bước, hạ hai chân trước xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.

Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy vậy, thần sắc nó vốn đang căng thẳng, lúc này thở ra một hơi, sau đó nó gãi đầu gãi tai tỏ vẻ khó hiểu rồi ngửa mặt lên nhìn thanh niên.

Nó nhìn khuôn mặt đờ đẫn của thanh niên một hồi cũng chả phát hiện ra điều gì khác lạ nên không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Thạch Đầu ca ca, Nhạc Nhi biết rõ ca ko phải người thường, tiếc là huynh chả chịu nói câu nào, nếu mà chúng ta trò truyện vui vẻ có phải vui biết bao... Ai da...” Liễu Nhạc Nhi cất tiếng thở dài, sau đó nó nắm tay thanh niên kéo vào trong huyệt động.

Thanh niên vẫn không nói lời nào, ánh mắt hắn nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé, cả người hắn cũng bị nó lôi kéo bước vào trong động.

...

Trên một thảo nguyên xanh bao la, khí trời đang độ tiết xuân, mững mầm cỏ non mơn mởn mới nhú tạo thành một tấm thảm xanh khổng lồ phủ kín thảo nguyên, một mùi hương tươi mát lan tỏa khắp muôn nơi.

Một cô bé chừng tám, chín tuổi đang cầm trên tay một nhành dây chi chít hoa vàng, nó ngồi ngất ngưởng trên vai một thanh niên cao lớn, hắn đang chậm rãi bước về phía trước.

So với thời điểm hai năm trước, thanh niên chả có gì khác, vẫn là bộ y phục xanh như trước, còn Liễu Nhạc Nhi lúc này đã rất khác.

Chiều cao của cô bé tăng thêm ko ít, những nét trẻ thơ đang mất dần trên khuôn mắt nhỏ nhắn, hai hàng lông mi đã bắt đầu xuất hiện vẻ mềm mại đáng yêu hiếm thấy, hiển nhiên có nét của đại mỹ nhân, sau này có khi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng nên!

Mười ngón tay nó thoăn thoắt đan cái vòng hoa, miệng khẽ ngâm nga mấy khúc ca, thanh âm êm tai nghe như chim hoàng oanh hót.

“Thành công!”

Cuối cùng thì Liễu Nhạc Nhi đã ngừng tay, nó đã kết xong một cái vòng hoa rất xinh xắn. Nó cầm vòng hoa ngắm nghía một hồi rồi gật đầu với vẻ hài lòng, sau đó nó mang vẻ mặt vui tươi đặt cái vòng hoa lên đầu thanh niên một cách rất trịnh trọng.

Cái vòng hoa được đan rất khéo, vừa khít đầu thanh niên. Thanh niên lúc này dường như đã phát hiện ra, hắn sờ tay lên đầu đụng vào cái vòng hoa rồi lại thu tay về.

Liễu Nhạc Nhi đã quá quen với những hành động của thanh niên, nó cúi xuống nhìn sợi dây sáu màu đeo trên cổ thanh niên rồi vừa che miệng cười vừa làm bộ thò tay móc sợi dây đeo.

Thanh niên vội phản xạ ôm ngực, hắn nắm chặt món đồ trang sức màu xanh trong lòng bàn tay thật lâu ko chịu buông.

“Thạch Đầu ca ca đúng là đồ quỷ keo kiệt, lần nào cũng làm vậy, muội chỉ tò mò muốn coi một chút xíu thôi mà...” Liễu Nhạc Nhi phồng hai má lên.

Miệng nó nói vậy nhưng trong lòng chẳng có ý gì, hơn hai năm qua, vị Thạch Đầu ca ca kia chưa từng nói với nó một lời, ngoại trừ một số rất ít những lần có phản ứng với bên ngoài thì chỉ có việc liên quan tới món đồ trang sức màu xanh đeo trước ngực kia mới khiến cho hắn chủ động có hành động.

Bởi vậy nên cứ thỉnh thoảng Liễu Nhạc Nhi lại giả bộ dùng cách này để đùa giỡn.

...

Thời gian trôi qua thật nhanh, mấy năm lại trôi qua.

Một nàng thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười ba, mười bốn tuổi, tóc dài tới eo, diện bộ xiêm y trắng, hai tay chắp sau lưng, chân mang giày bệt công chúa màu hồng cánh sen đang đi tản bộ trên con đường phủ đầy cát vàng.

Theo sau lưng nàng là một thanh niên cao lớn mặc y phục màu xanh có khuôn mặt ngờ nghệch, bước đi chậm chạp.

Tốc độ của hai người một nhanh một chậm, nhưng bước chân thì một ngắn một dài nên thành ra khoảng cách vẫn được duy trì.

Liễu Nhạc Nhi đi phía trước, nó nhìn thấy một tòa thành lớn ở phía cuối con đường, ở khu vực cửa thành có thể nhìn thấy rất nhiều người qua lại, nhìn xa xa nhỏ bé như đàn chim sẻ.

“Minh Viễn Thành...” Liễu Nhạc Nhi nheo mắt nhìn về phía xa rồi nói chậm rãi.

Thanh niên cao lớn đi tới cạnh nàng rồi đứng lại, hắn cũng nhìn về phía tòa thành ở phía xa.

“Có vẻ đây là một tòa thành lớn của Nhân tộc...” Liễu Nhạc Nhi hạ thấp giọng, vẻ mặt có chút do dự.

Năm năm trở lại đây, vì muốn chữa bệnh đần độn cho thanh niên nên hai người cũng đi tới một số thành trấn của Nhân tộc, tuy nhiên chưa bao giờ tới một tòa thành nào lớn như thế này.

“Thạch Đầu ca ca, nếu ca khỏi hẳn bệnh rồi thì có thể giúp Nhạc Nhi báo thù được ko?” Liễu Nhạc Nhi ngẩng đầu nhìn thanh niên rồi khẽ nói, không biết nàng đang hỏi hắn hay tự hỏi chính mình.

Thanh niên nghe thấy, dường như cũng cảm nhận được đôi chút, hắn thu ánh mắt đang nhìn về phía xa rồi nhìn Liễu Nhạc Nhi, nhưng miệng vẫn ko nói lời nào.

“Mình lại nói vớ vẩn rồi, tuy rằng Thạch Đầu ca ca lợi hại nhưng làm sao có thể đánh thắng được bọn Huyết Đao Hội có quá đông kẻ xấu như vậy.” Liễu Nhạc Nhi suy nghĩ một hồi rồi lại cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn bã, hai hàng nước mắt như hai dòng châu rơi xuống lã chã, thấm vào lớp cát vàng trên đường.

Đúng lúc này nàng cảm thấy trên đỉnh đầu có gì nặng nặng, một cảm giác ấm áp truyền tới.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy vị Thạch Đầu ca ca kia đang vuốt nhẹ trên đầu nàng, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ nhu hòa.

Không hiểu sao lúc này Liễu Nhạc Nhi cảm thấy vô cùng an tâm, một luồng dũng khí bỗng bột phát ra từ cơ thể, dường như gặp phải khó khăn lớn cỡ nào cũng ko đáng sợ.

Nàng đưa lay lau nước mắt trên mặt, bàn tay nắm chặt bàn tay thanh niên, trên mặt lộ rõ ý chí quyết tâm, cất bước đi nhanh về phía cổng thành ở phía xa...