Lãnh Chúa Tuyết Ưng

Chương 21: Bẩm báo thủ lĩnh


Chương 21: Bẩm báo thủ lĩnh

Sương lạnh che kín mặt đất, mặt đất cũng bị đông lại thành ra rất rắn rất cứng, dù sao tỉnh An Dương cũng ở phương bắc xa nhất của toàn bộ đại lục. . . Nên càng thêm rét lạnh vào mùa đông.

"Ngày hôm nay ngươi không đi vào dãy núi Hủy Diệt?" Tông Lăng sóng vai đi dạo cùng Đông Bá Tuyết Ưng, "Là bởi vì săn giết Âm Ảnh báo, chuẩn bị trở về?"

Thi thể Âm Ảnh báo có giá trị vượt qua mười vạn kim tệ.

Mục đích căn bản nhất lần này Đông Bá Tuyết Ưng đến dãy núi Hủy Diệt đã hoàn thành——kiếm học phí cho em trai!

"Không phải." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, "Một trận chiến cùng Âm Ảnh báo làm thương pháp của ta có đột phá, hôm trước ta tu hành một đêm chưa từng nghỉ ngơi. Ta chuẩn bị luyện một chút thương pháp. . . Chờ đến tối hôm nay cố gắng ngủ một giấc, ngày mai tinh lực mười phần rồi lại tiến vào dãy núi Hủy Diệt, tiêu diệt bầy Ngân Nguyệt lang kia!"

"Tiêu diệt bầy Ngân Nguyệt lang? Ngươi chắc chắn?" Tông Lăng sợ bắn lên.

"Chắc chắn." Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Trước khi đột phá, hi vọng thành công khi chính mình đối mặt toàn bộ bầy Ngân Nguyệt lang không tới 10%, khả năng chết rất lớn.

Nhưng bây giờ?

Thương pháp tiến bộ quá to lớn, mặc dù không bạo phát huyết thống Sức Mạnh, đều có thể đạt đến cảnh giới 'Thập Thương cảnh' ! Mà trước vẻn vẹn là 'Ngũ Thương cảnh' . . . Đây là sự tăng lên về chất!

"Có đủ tự tin là tốt rồi." Trong lòng Tông Lăng khuây khoả, nhìn Tuyết Ưng ở trở nên mạnh mẽ, hắn cũng hài lòng a.

. . .

Giữa trưa ngày thứ hai.

bên trong núi rừng âm u khắp chốn của dãy núi Hủy Diệt, tiếng sói tru vang lên liên tiếp khắp nơi, hoặc là sợ hãi, hoặc là phẫn nộ.

thi thể từng con Ngân Nguyệt lang nằm ở các nơi.

Mà 'Ngân Nguyệt Lang Vương 'với hình thể khổng lồ đứng trên một tảng đá lớn, đang gào lên, rất nhiều rất nhiều Ngân Nguyệt lang đang dâng tới một tên thiếu niên mặc áo đen.

"Giết."

Thiếu niên mặc áo đen đang đi tới.

Hoa tuyết bay bay, bóng thương băng hàn, mỗi một lần lấp loé, cũng có một con Ngân Nguyệt lang ngã xuống! Tất cả đều đều là bị đâm xuyên chỗ yếu như yết hầu, đầu lâu.

Thương pháp quá nhanh, mặc cho những bầy Ngân Nguyệt lang này điên cuồng vây công, đều không thể công phá vòng thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng, dám tới gần đều phải chết!

'Bầy Ngân Nguyệt lang' này chính là bá chủ một vùng xung quanh đây, đám ma thú khác cũng không dám trêu chọc chúng nó, chính là quân đội loài người càn quét thì. . . Đụng tới bầy Ngân Nguyệt lang cũng sẽ tử thương rất nhiều. Bởi vì hình thể Ngân Nguyệt lang lớn lực xung kích mạnh, lại không hề sợ chết , tương đương với đầy đủ hai, ba trăm tên kỵ sĩ Thiên Giai đồng thời vây công, xác thực xem như là ác mộng.

Nhưng bây giờ. . .

Đông Bá Tuyết Ưng, thành ác mộng của đám Ngân Nguyệt lang này.

"Chết đi, chết đi." Đông Bá Tuyết Ưng giết những con Ngân Nguyệt lang này, không có một chút nào lưu tình.

Ma thú, chính là kẻ địch của toàn thể nhân loại.

Đây cũng là duyên cớ của việc quân đội loài người muốn tới càn quét nhiều lần. Bọn ma thú nhiều lần tàn sát thành trì của con người, khi loài người còn yếu ớt chuyện này thường thường phát sinh.

"Hống!" Ngân Nguyệt Lang Vương rốt cục lao ra, nhằm phía Đông Bá Tuyết Ưng.

"Đến đúng lúc."

Con mắt Đông Bá Tuyết Ưng sáng ngời.

"Cút ngay cho ta." Trường thương trong tay Đông Bá Tuyết Ưng phảng phất một con giao long linh hoạt, quật ở hai bên, những bầy Ngân Nguyệt lang đó ở hai bên cũng bị quật hoặc là bay ngược, hoặc là té ngã ở một bên.

Làm một vị đại sư thương pháp, khả năng khống chế sức mạnh của thương pháp quá tinh tế.

Nhổ cỏ tìm rắn!

Trường thương quật, bầy Ngân Nguyệt lang phảng phất như ngọn cỏ tránh ra hai phía, còn Đông Bá Tuyết Ưng thì chạy thẳng về phía Ngân Nguyệt Lang Vương.

Con Ngân Nguyệt Lang Vương kia kinh hãi, nó vốn là là muốn vây công cùng tay sai dưới trướng, đối mặt với khí thế xông tới của thiếu niên loài người này, nó cảm thấy hơi kinh hoảng, thậm chí muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng không kịp.

"Phốc!" Trường thương gào thét xoay tròn đâm tới.

Ngân Nguyệt Lang Vương lập tức dùng hết sức nhảy lên, tránh khỏi một thương này, trường thương đâm trượt phía dưới thân thể Ngân Nguyệt Lang Vương.

"Đứng lên đi."

Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên phát lực.

Trường thương từ đâm mạnh biến thành ra sức đâm lên! Trực tiếp quật ở phía trên thân thể Ngân Nguyệt Lang Vương, bồng ~~~ từng tiếng vang trầm thấp, bụng của Ngân Nguyệt Lang Vương bị quật trúng mạnh mẽ, nó kêu rên lên một tiếng thê thảm, miệng mũi cũng có máu tươi chảy ra. Thân thể nó lăn lộn rơi xuống một bên.

"Xèo." Một thương nhanh như chớp giật, đuổi theo đâm vào chỗ yết hầu Ngân Nguyệt Lang Vương trong nháy mắt, đâm vào từ trong bộ lông.

Hoàn toàn đâm con Lang Vương với hình thể khổng lồ vào trên mặt đất.

Lang Vương thân thể đang giãy dụa một cách bất lực.

Xung quanh còn sót lại hơn trăm con Ngân Nguyệt lang, chúng thấy hơi kinh hoảng lùi về sau, thiếu niên loài người mặc áo đen này thật đáng sợ.

"Gào gừ." "Gào gừ." Những con Ngân Nguyệt lang này kêu lên kinh hoảng, quay đầu cấp tốc chạy trốn tứ tán.

"Đẹp đẽ, Tuyết Ưng, không nghĩ tới ngươi đối mặt toàn bộ bầy Ngân Nguyệt lang đều có thể thoải mái như vậy." Tông Lăng cũng hiện thân.

"Thương pháp của ta rất thích hợp ứng đối vây công." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

"Mau mau giải phẫu vặt hái vật liệu." Tông Lăng liền nói, "Nơi này có mùi máu tanh nồng như vậy, tuy rằng xung quanh đều là lãnh địa của bầy Ngân Nguyệt lang, nhưng thời gian lâu dài, sẽ có ma thú khác đến. Chuyện giải phẫu giao cho ta, ta chắc là thông thạo hơn ngươi."

Leng keng leng keng. . .

Tông Lăng trong nháy mắt rút ra sáu chuôi đao, sáu cánh tay vung vẩy, thi thể Ngân Nguyệt Lang Vương bị giải phẫu nhanh chóng.

"Đây là trái tim Ngân Nguyệt." Đông Bá Tuyết Ưng lập tức dùng một hộp sắt gửi tốt thu vào trong dây chuyền chứa đồ, dây chuyền chứa đồ bởi vì gửi thi thể Âm Ảnh báo, không gian còn lại rất nhỏ, nhưng còn có thể thả xuống đồ vật nhỏ lung tung.

Hái một chút tài liệu quý hiếm xong.

Thểếp tục lột xuống toàn bộ da lông của Ngân Nguyệt Lang Vương.

"Đáng tiếc, thịt ma thú của Ngân Nguyệt Lang Vương cũng có thể bán được giá rất cao, chỉ có thể lãnh phí như thế." Tông Lăng lắc đầu nói tiếng.

Gần 20 ngàn cân thịt ma thú Ngân Nguyệt Lang Vương, hình thể lớn như vậy, vác đi làm sao? Coi như gánh được nặng như vậy, đi đường nào vậy? Hơn nữa mùi máu tanh nhất định sẽ hấp dẫn càng nhiều ma thú.

"Đi."

Tông Lăng chồng chất lại da lông Ngân Nguyệt Lang Vương, dùng mảnh vải buộc chặt lên, cao hơn cả một người!

"Đống da lông này liền nặng gần hai ngàn cân." Tông Lăng thở dài nói.

"Ta đến cõng." Đông Bá Tuyết Ưng sức mạnh lớn, không để ý hai ngàn cân đó.

Vác lên đống da lông Ngân Nguyệt Lang Vương lớn, cái đầu Lang Vương buông xuống ở một bên, toàn thân sói Vương Tuyết bạch nên bộ lông xác thực rất đẹp, màu sắc càng xinh đẹp, mức độ trắng cũng cao hơn Ngân Nguyệt lang tầm thường một đoạn. Đây là vật liệu làm trang phục mà rất nhiều quý tộc ưa thích, dùng để trải ở trên giường trên mặt đất cũng đều rất thô bạo, treo lên trên tường cũng là vật sưu tập rất có giá.

Không tính những tài liệu khác, chỉ cần bộ lông của con Ngân Nguyệt Lang Vương cũng đáng đại khái 50 ngàn kim tệ, tự nhiên phải cõng về.

"Đi, về nhà." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

"Hừm, chúng ta về nhà." Tông Lăng cũng hài lòng, thu hoạch lần này đến dãy núi Hủy Diệt chính là thật sự rất lớn a.

******

Loan Đao minh.

Sào huyệt của họ phi thường bí mật, là ở trong lòng núi một toà núi lớn, kỳ thực chỉ cách ngoài núi hơn hai trăm dặm.

"Một cái tai, nghe nói lần này La gia không chịu giao tiền?" Hai tên giặc cướp chính đang đỉnh của một ngọn núi bên cạnh sào huyệt, trốn ở trong bụi cỏ dại vừa cảnh giới quan sát động tĩnh, vừa nói chuyện phiếm.

"La gia nói rồi, chỉ chịu giao một nửa! Bằng không sẽ liều đến cá chết lưới rách." Nam tử một tai gầy gò bên cạnh nói rằng.

"Ta xem, La gia có phải là bị nghiền ép quá tàn nhẫn, sắp hết tiền rồi?"

"Cmn, thủ lĩnh nói rồi, không thể thiếu một cắc, dám không giao? Lần sau sẽ đi lãnh địa của La gia giết tới một hồi thê thảm! Tiêu diệt mấy cái làng, bọn La gia này sẽ biết sợ! Đám quý tộc chết tiệt này, là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tên cướp độc nhĩ thấp giọng mắng.

"Mau nhìn, có người!"

"Ồ, dĩ nhiên thật sự có người dám tiến vào dãy núi Hủy Diệt!"

Hai tên giặc cướp phụ trách cảnh giới này cũng lấy làm kinh hãi.

Có mười tên giặc cướp phụ trách cảnh giới ở xung quanh sào huyệt, nhưng kỳ thực chủ yếu là lo lắng ma thú lại đây , còn nhân loại? Đã cực kỳ lâu không có loài người giết tới sào huyệt này của bọn họ , còn quân đội loài người càn quét? Bọn họ có vài bằng hữu ở trong quân đội, một khi quân đội phải có động tĩnh lớn, bọn họ đã sớm xuống núi, trước tiên ở lại ngoài núi đã.

"Mau nhìn, đó không phải Lục Tí Xà Ma sao? Tuyết Ưng lĩnh Lục Tí Xà Ma Tông Lăng!" Tên cướp độc nhĩ lập tức nhận ra, Tên Lục Tí Xà Ma này là cao thủ từng giao thủ cùng thủ lĩnh nhà mình mà không chết.

" thiếu niên bên cạnh đang cõng lấy bộ mao thật là đẹp a, đẹp hơn nhiều bộ lông của Ngân Nguyệt lang mà chúng ta thường gặp. Hơn nữa bộ lông đó lớn như thế! Hẳn là Ngân Nguyệt Lang Vương đi."

Hai tên giặc cướp nhìn nhau.

Bộ lông của Ngân Nguyệt Lang Vương?

Thứ đó có giá trị gần như 50 ngàn kim tệ a, như bán đi toàn bộ lãnh địa Tuyết Ưng lĩnh cũng đại khái có cái giá này.

"Bộ lông sói trắng như tuyết đẹp như vậy, trắng như vậy, lớn như vậy, bóng loáng như vậy. . . Nhất định là Ngân Nguyệt Lang Vương. Nhất định là."

"Một cái tai, nhanh, ngươi nhanh đi bẩm báo thủ lĩnh! Ta dán mắt vào đây."

Hai tên giặc cướp cũng kích động, cũng phải chảy nước dãi.

Đây tuyệt đối là món làm ăn lớn a.

Bất quá đến cùng có cướp hay không cướp bộ lông Ngân Nguyệt Lang Vương này, còn cần thủ lĩnh bọn họ tới làm quyết định.

**


ngantruyen.com