Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1

Chương 1: Trong mọi trường hợp Hikigaya Hachiman đều mục nát (2)


-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Dãy lầu ở trường trung học Soubu thuộc tỉnh Chiba có hình dạng hơi bất thường. Nếu bạn nhìn từ trên xuống, nó trông như chữ kanji của từ miệng (口) và có hơi giống chữ katakana của từ ro (ロ). Cộng với việc dãy phòng nghe – nhìn lọt thỏm bên dưới, bạn sẽ có một góc nhìn toàn cảnh trường học của chúng tôi. Tòa lầu có các lớp học nằm ở phía bên đường và đối diện với tòa lầu đặc biệt. Một hành lang trên tầng hai nối liền hai tòa nhà, tạo thành một hình vuông.

Bốn phía xung quanh những dãy lầu là thánh địa của bọn riajuu. [1] Trong giờ nghỉ trưa, cả nam và nữ đều ăn cùng nhau ở đó. Kế tiếp, họ chơi cầu lông để dễ tiêu hóa. Sau giờ học, bên những tia sáng cuối cùng lúc hoàng hôn trên nền là những dãy lầu của trường, họ nói về tình yêu và ngắm nhìn những ngôi sao trong lúc gió biển mặn mà thổi tới.

Bạn đang trêu tôi sao?

Trong quan điểm của người ngoài cuộc, họ trông như những diễn viên cố gắng hết sức nhập vai trong một bộ phim thiếu niên. Ý nghĩ đó chỉ có thể khiến tôi rùng mình. Trong một bộ phim như vậy, gần như tôi sẽ đóng vai “cây cối” hoặc một thứ gì đó tương tự.

Cô Hiratsuka bước lộp cộp trên nền nhà được lót bằng vải sơn, coi bộ cô ấy định đi về phía dãy lầu đặc biệt.

Tôi có linh cảm xấu về việc này.

Từ đầu, thứ gọi là ‘câu lạc bộ dịch vụ’ nghe chẳng hay ho gì. Cái từ ‘dịch vụ’ đó thường không được sử dụng trong tình huống hàng ngày; thay vào đó, việc sử dụng thuật ngữ này chỉ được giới hạn trong một vài nghĩa mà thôi. Ví dụ, khi đề cập đến các dịch vụ hầu gái dành cho chủ nhân, [2] nếu có từ ‘dịch vụ’ thì bạn sẽ cảm thấy kích động và muốn đến ngay ‘Letsu Party’! [3]

Nhưng chuyện như vậy sẽ chẳng xảy ra trong thực tế. Mà thật ra cũng không hẳn, nếu bạn trả một mức giá nào đó thì nó vẫn khả thi. Song một khi tiền có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn, thậm chí là những thứ như trên, chắc tôi sẽ chẳng còn ước mơ hay khát vọng nào dành cho thế giới mục nát này. Vì vậy, trong một số trường hợp, ‘dịch vụ’ không phải là thứ tốt lành.

Hơn nữa, chúng tôi đã đến trước tòa lầu đặc biệt. Tôi chắc mẩm rằng mình sẽ phải làm những việc vớ vẩn như di chuyển đàn piano bên phòng âm nhạc, dọn dẹp phế liệu trong phòng thí nghiệm sinh học hay phân loại sách ở thư viện. Trong trường hợp đó, tôi sẽ cần tới những những biện pháp phòng tránh đã được chuẩn bị sẵn.

“Em có bệnh mãn tính ở phần lưng dưới... nó là thứ được gọi là her...her... herpes (bệnh mụn rộp)? Vâng, là nó đó...”

“Tôi nghĩ cậu đang đề cập đến bệnh hernia (chứng thoát vị). Tuy nhiên, cậu không cần phải lo lắng. Tôi không yêu cầu cậu phải lao động chân tay.” Cô Hiratsuka nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.

Tốt thôi. Chắc là nghiên cứu hay một loại công việc bàn giấy nào đó đây mà? Thứ công việc vô thức này còn nặng nhọc hơn nhiều so với lao động chân tay, cũng giống như cách tra tấn lấp hố rồi đào lên lại.

“Em mắc phải căn bệnh 'hễ vào lớp là chết ngay'.”

“Tay bắn tỉa mũi dài nhắc tôi đến điều gì? Một thành viên trong băng Hải Tặc Mũ Rơm chăng?” [4]

Cô cũng đọc shounen manga à?

Vâng, tôi không quan tâm đến việc phải chăm chỉ một mình. Nếu tôi ngắt công tắc trong đầu và tẩy não rằng tôi là một cái máy thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Đến cuối cùng, tôi sẽ theo đuổi cơ thể máy móc chỉ để trở thành một con bu-lông. [5]

“Chúng ta tới nơi rồi.”

Cô ấy dừng trước một lớp học không có gì bất thường, tấm bảng trên cửa cũng chẳng có chữ. Trong lúc tôi bắt đầu nhìn vào nó và thắc mắc, cô mở toang cánh cửa một cái cạch. Có những bộ bàn ghế được xếp chồng lên nhau trong đống lộn xộn dọc theo mép phòng. Có lẽ nó từng được sử dụng như nhà kho chăng? So với các lớp khác, nơi này không chứa thêm bất cứ món đồ nào đặc biệt khác lạ. Đây là một căn phòng cực kì bình thường. Tuy nhiên, thứ hoàn toàn khác biệt so với các lớp học khác lại chính là một cô gái.

Cô ấy đang đọc sách dưới ánh hoàng hôn. Mọi thứ trông có vẻ giống ảo ảnh hoặc một cảnh trong tranh, kiểu như cô sẽ vẫn ngồi đọc sách tại đó mặc cho thế giới có kết thúc đi chăng nữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, cả tâm trí lẫn cơ thể tôi bị đóng băng.

Tôi vô tình bị cuốn hút.

Nhận thấy có khách, cô đặt dấu vào quyển sách bìa cứng và ngước lên nhìn.

“Cô Hiratsuka à, em nghĩ mình đã nói với cô về việc gõ cửa trước khi vào phòng...”

Vẻ ngoài thanh lịch, tóc dài và suôn mượt như gỗ mun, mặc đồng phục tương tự như những cô gái trong lớp tôi nhưng trông lại hoàn toàn khác biệt.

“Ngay cả khi tôi gõ cửa thì em cũng không bao giờ đáp lại.”

“Đó là vì cô luôn bước vào trước khi em kịp trả lời.” Cô ấy tỏ ra không hài lòng.

“Và cái gã đầu rỗng đi cùng cô là ai vậy?”

Cô ấy nhìn lướt qua tôi với vẻ lạnh nhạt trong mắt.

Tôi biết cô gái này. Đó là Yukinoshita Yukino — Năm 2, lớp J.

Rõ ràng tôi chỉ biết cô ấy qua tên và khuôn mặt, chứ chưa bao giờ nói chuyện với cô. Tôi ít khi trò chuyện với mọi người trong trường nên không cách nào để có thể làm vậy.

Tại trường trung học Soubu, ngoài chín lớp bình thường thì vẫn còn một lớp chuyên dành để bồi dưỡng những học sinh tài năng có thể đóng vai trò tích cực trên trường quốc tế. Lớp học này có trình độ học vấn gấp từ hai đến ba lần so với các lớp khác, hầu hết là học sinh trở về Nhật từ hải ngoại hoặc học sinh có nguyện vọng du học.

Trong lớp học như vậy, Yukinoshita là một học sinh nổi bật hơn cả, hay nói cách khác là luôn rực rỡ và thu hút sự chú ý của mọi người. Bất kể là cuộc thi bình thường hay là cuộc thi xếp lớp, cô ấy luôn giành được vị trí cao và nghiễm nhiên nằm trong nhóm dẫn đầu khối của chúng tôi. Nói tóm lại, cô ấy xinh đẹp và gần như hoàn hảo ở trường nên mọi người đều biết đến.

Mặt khác, tôi là một học sinh xoàng xĩnh chỉ ở mức trung bình. Đó là lý do tại sao tôi không khó chịu mặc dù cô ấy không biết tôi. Tôi hơi tổn thương khi cô ấy sử dụng cụm từ ‘đầu rỗng’, đủ đau đớn để khiến tôi xao nhãng việc từng có một nhãn hiệu kẹo sử dụng cái tên này và tôi đã không thấy nó xuất hiện gần đây...

“Đây là Hikigaya, cậu ta đang tìm cách gia nhập câu lạc bộ.”

Được cô Hiratsuka nhắc nhở, tôi gật đầu để xác nhận. Đây thường là thời điểm dành cho một lời giới thiệu bản thân.

“Tôi là Hikigaya Hachiman — Năm 2, lớp F. Mà này, ý cô là gì khi bảo em gia nhập?” Gia nhập cái gì, câu lạc bộ này à?

Cô ấy bắt đầu nói. Chẳng lẽ cô ấy đã đoán được tôi sẽ nói gì?

“Cậu phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ này như một hình phạt. Tôi sẽ không cho phép cậu đưa ra bất cứ ý kiến trái chiều, bất bình, phản đối, hỏi han hoặc câu nói bắt bẻ nào. Hãy tỏ ra điềm tĩnh và suy nghĩ về hành động của mình!” Cô ấy tuyên bố phán xét của mình với một sự quyết tâm cao, khiến tôi không kịp có thời gian phản đối.

“Thế đấy, em có thể biết được bằng việc nhìn. Song trái tim đã quá mục nát khiến cậu ta trông thật đáng thương và cô độc.”

Cô ta thật sự có thể biết được qua việc nhìn em ư?

Cô quay mặt về phía Yukinoshita và nói tiếp: “Nếu cậu ta học được cách trở nên hòa đồng thì điều đó có thể được cải thiện đôi chút. Giao lại cho em được không? Tôi cần em chỉnh đốn lại tâm lý tránh đời của cậu ta.”

“Nếu là chuyện đó thì em nghĩ tốt hơn hết nên trừng phạt bằng vũ lực.” Yukinoshita trả lời một cách miễn cưỡng.

Quả là một người phụ nữ đáng sợ.

“Tôi sẽ làm điều đó nếu nó nằm trong quyền hạn, nhưng gần đây lại vướng phải một số vấn đề cá nhân, hơn nữa bạo lực thể xác cũng không được cho phép.”

Cô ấy nói như thể bạo lực tâm lý thì không thành vấn đề vậy.

“Em xin kính cẩn cúi đầu. Ánh mắt dâm đãng của chàng trai này khiến em cảm thấy cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm.” Yukinoshita chỉnh lại cổ áo, mặc dù chúng chẳng thay đổi mấy so với vị trí ban đầu, và trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không nhìn vào bộ ngực cực kỳ khiêm tốn của cô đâu... Chờ đã, tôi sao? Không, không hề, tôi thực sự không nhìn chúng. Chúng chỉ lọt vào tầm mắt của tôi và khiến tôi phân tâm trong chốc lát mà thôi.

“Đừng lo, Yukinoshita. Đôi mắt và trái tim của cậu ta đều đã mục nát, vì thế cậu ta khá giỏi trong việc kiềm chế cũng như tính toán sự đánh đổi giữa lợi ích và rủi ro khi làm một việc nào đó. Cậu ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà kết quả là một lời buộc tội hình sự. Em có thể tin rằng bản chất của cậu ta giống một gã côn đồ vặt vãnh.”

“Đây không hoàn toàn là một lời khen... Cô nhầm rồi phải không? Nó không phải là kiềm chế và phân tích lợi ích - rủi ro. Em thấy đúng hơn cô nên nói rằng em giỏi trong việc đưa ra những phán đoán hợp lí.”

“Một gã côn đồ vặt vãnh... em thấy rồi.” Yukinoshita nói.

“Cô thậm chí không nghe tôi nói mà cứ khăng khăng tán thành với cô ta...”

Là do cô Hiratsuka thành công trong việc thuyết phục hay việc bản chất của tôi là một gã côn đồ vặt vãnh đã chiếm được lòng tin của cô ấy? Không có vấn đề nào giữa tôi với chúng, chỉ có điều Yukinoshita đã xem tôi như những thứ mà tôi không hề muốn bị gộp vào.

“Tốt thôi, nếu đó là yêu cầu của cô thì em khó có thể chối từ... em chấp nhận.” Yukinoshita nói với sự kinh tởm lạ thường.

Cô mỉm cười với sự hài lòng: “Được rồi, tôi sẽ giao phần còn lại cho em.”

Cùng với đó, cô ấy vội vã rời khỏi phòng.

Tôi bị bỏ lại một mình.

Chú thích:

[1] Tham khảo chương mở đầu
[2] Dịch vụ được mô tả ở đây là tình dục.
[3] Trong trường hợp này, cậu ta đề cập đến mong muốn quan hệ tình dục. Đây là câu nói cửa miệng của Date Masamune trong trò chơi Sengoku Basara, thường được sử dụng để thể hiện sự nhiệt tình khi làm một việc nào đó.
[4] Nhắc đến Usopp trong manga One Piece, một kẻ rất hay nói dối.
[5] Nhắc đến manga Galaxy 999 Express, nhân vật chính trong đó là Testuro mong muốn có một cơ thể máy móc để có cuộc sống vĩnh hằng. Tuy nhiên, nữ hoàng Prometheum lại có kế hoạch di chuyển linh hồn của anh ta vào một con bu-lông.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của ngantruyen.com: