Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1

Chương 1: Trong mọi trường hợp Hikigaya Hachiman đều mục nát (4)


-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Làm sao tôi hình dung ra được chứ? Cô nên làm nó đơn giản hơn. Kiểu như, ‘trong nhà tôi, ở trên đang bị ngập lụt nhưng lại nóng hừng hục, hỏi tại sao?’ [1] Thế thì chẳng phải tại nhà cô đang cháy ư? Ở một mức độ nào đó, đây không còn là một trò chơi phỏng đoán mà là một câu đố.

“Này bạn Hikigaya, đã bao nhiêu năm kể từ lần gần nhất cậu nói chuyện với một cô gái?”

Cô ấy bước tới và đột ngột hỏi một câu không hề liên quan như để phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi. Coi bộ cô gái này can đảm đây.

Tôi khá tự tin vào năng lực ghi nhớ của mình. Tôi có thể nhớ hầu hết các cuộc nói chuyện tầm phào mà đa số mọi người sẽ quên bẵng đi, đến mức các cô gái trong lớp đối xử với tôi như kẻ bám đuôi. Dựa vào hồi hải mã cao cấp đó, lần gần nhất tôi nói chuyện với một cô gái là vào tháng Sáu của hai năm trước.

Cô gái: “Trời hôm nay hơi nóng nhỉ?”

Tôi: “Hình như ẩm ướt hơn, cậu có nghĩ vậy không?”

Cô gái: “Hả? À... ừm... phải ha, mình cũng nghĩ vậy.”

Hết.

Nó đã diễn ra thế đấy. Vâng, ngoại trừ việc cô ta thực sự chỉ muốn nói chuyện với cô gái ngồi chéo sau lưng tôi. Con người thường ghi nhớ những kí ức khó chịu. Khi nghĩ đến sự cố này giữa đêm khuya, tôi thường trùm mền lên đầu rồi hét thật to.

Ngay khi tôi hồi tưởng lại sự cố khủng khiếp trên, Yukinoshita lớn tiếng tuyên bố.

“Những người dư dả được các tổ chức từ thiện kêu gọi quyên góp cho người không có gì, nước phát triển cung cấp gói hỗ trợ cho các nước đang phát triển, tổ chức phân phát thức ăn cho người vô gia cư hay giúp đỡ cậu bé bị xa lánh có cơ hội nói chuyện với người khác giới, mọi người gọi đó là công việc tình nguyện. Câu lạc bộ này hướng tới việc mở rộng vòng tay với những người cần sự giúp đỡ.”

Yukinoshita đã đứng dậy từ lúc nào, tất nhiên là cô ấy đang nhìn xuống tôi.

“Hoan nghênh đến với câu lạc bộ dịch vụ, tôi luôn đón chào cậu.”

Cô ấy nói thẳng vào mặt tôi mà chẳng có lấy một chút chào đón nào. Điều đó khiến tôi ứa nước mắt. Cô ấy cứ xát muối vào vết thương của tôi, khiến tôi càng nản chí hơn.

“Cô Hiratsuka nói đây là bổn phận cứu vớt những người có cuộc sống đáng thương của kẻ ưu tú. Tôi đảm bảo rằng mình sẽ làm tròn những gì cô ấy mong chờ ở tôi, cũng như hoàn thành trách nhiệm này. Tôi sẽ khắc phục vấn đề của cậu, vì vậy xin hãy tỏ ra biết ơn giùm cho.”

Có lẽ cô ấy ám chỉ đến “nghĩa vụ quý tộc”, một cụm từ bắt nguồn từ Pháp, nói về bổn phận của quý tộc là phải bày tỏ sự hào hiệp và đáng kính của mình. Dáng đứng với cánh tay khoanh lại của Yukinoshita quả đúng là để chứng tỏ bản thân cao quý. Trên thực tế, nói cô ta cao quý cũng chẳng phải là thổi phồng, nếu chỉ xét về điểm số và vẻ bề ngoài.

“Cái con bitch này...”

Nhưng tôi phải nói khác đi. Tôi cần vận dụng tất cả lời nói để giải thích rằng mình không phải là kẻ đáng thương hại.

“Cô nên biết tôi thực sự khá giỏi, đó là nếu tôi được quyền nói về bản thân mình. Tôi đứng thứ ba trong cuộc thi Nắm Vững Tiếng Nhật! Tôi khá điển trai nữa! Nếu cô bỏ qua thực tế rằng tôi không có bạn bè và bạn gái thì tôi hoàn toàn có thể đứng hàng đầu.”

“Tôi chắc rằng mình vừa nghe thấy cậu đề cập đến một lỗ hổng chết người ở đoạn cuối, nhưng mà... theo một cách nào đó, cậu thật đáng kinh ngạc khi có thể tự tin nói những lời vừa rồi. Cậu là một kẻ lập dị. Tôi thực sự thấy rùng cả mình.”

“Im đi. Tôi không muốn nghe điều đó từ một cô gái kỳ quặc như cô.”

Quả thật cô ấy rất kỳ quặc, hoặc có chăng là lời đồn nói vậy. Tôi không bao giờ bắt chuyện với ai nên tôi buộc phải lắng nghe. Họ nói rằng Yukinoshita rất khác so với vẻ ngoài.

Cô ấy như cái được gọi là vẻ đẹp lạnh lùng. Ngay bây giờ cô cũng cười lạnh, hoặc nếu sử dụng từ ngữ để miêu tả sát hơn thì đây là nụ cười tàn bạo.

“Hừm... Dựa trên quan sát của tôi, có vẻ như sự cô độc của cậu là kết quả từ những suy nghĩ thối nát và bản tính hoài nghi.”

Yukinoshita háo hức kết luận:

“Đầu tiên, tôi sẽ tìm một nơi nào đó trong xã hội này cho cậu. Cậu thật sự rất đáng thương nên tôi không thể để cậu một mình. Cậu biết không? Tìm một nơi để thuộc về sẽ giúp cậu tránh khỏi số phận bị đốt cháy và trở thành một ngôi sao.”

“’Ngôi sao của chim ưng đêm’ phải không? Việc làm đó khá ngu ngốc.”

Nếu tôi không phải là thần đồng trong phương diện nghiên cứu văn hóa, từng đứng thứ ba cuộc thi Nắm Vững Tiếng Nhật, thì sẽ không thể nhận ra đoạn trích dẫn này. Tôi từng rất thích nó nên vẫn nhớ rõ, câu chuyện bi thảm đến mức khiến tôi bật khóc. Thể loại truyện như vậy rất được mọi người yêu mến.

Yukinoshita mở to mắt vì bất ngờ:

“Ngạc nhiên chưa, tôi không thể tưởng tượng ra một cậu bé trung học thuộc loại trung bình lại đi đọc tác phẩm của Miyazawa Kenji.”

“Cô vừa mới coi thường tôi thì phải?”

“Tôi xin lỗi, hãy xem đó là một câu nói hơi lố. Chỉ cần nói ‘trung bình’ ngắn gọn là đủ để diễn tả rồi.”

“Bộ cô nói thế thì không quá lời chắc?! Chẳng lẽ không nghe tôi nói tôi từng đứng thứ ba trong một cuộc thi hả?!”

“Thật thảm hại khi tự cao chỉ vì một lần đứng thứ ba, cũng rất thảm hại khi phải dựa vào kết quả của một môn thi để biểu thị trí tuệ sắc bén của mình.”

Cô gái này... phải có giới hạn của sự khiếm nhã chứ. Khiến cô ấy đối xử với một chàng trai vừa gặp không lâu như với một chủng tộc thấp kém, tôi chỉ biết điều đó ở Hoàng Tử của người Saiyan thôi. [3]

“Điều đó chứng tỏ ‘Ngôi sao của chim ưng đêm’ phù hợp với cậu một cách hoàn hảo. Lấy ví dụ như, hình dáng bên ngoài của chim ưng đêm chẳng hạn.”

“Ý cô muốn nói khuôn mặt tôi méo mó chứ gì?”

“Đó không phải là những gì tôi muốn nói. Tôi chỉ nói đến sự thật đau lòng mà thôi...”

“Không phải thực tế cô vẫn thường nói kiểu đó sao?”

Lúc này, Yukinoshita đặt tay lên vai tôi với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu không nên rời mắt khỏi sự thật, hãy nhìn vào gương để thấy rõ thực tại.”

“Này, chờ một phút đã. Nét mặt của tôi khá đẹp đấy, tất nhiên đó là nếu tôi được quyền nói vậy về bản thân mình. Ngay đến em gái tôi cũng nói với tôi, ‘Anh hai, giá mà anh không nói gì cả...', điều đó chứng tỏ điểm tốt duy nhất về tôi là ngoại hình.”

Đúng là chỉ có em gái tôi tinh mắt, không như bọn con gái ở trường này.

Yukinoshita đặt tay lên thái dương cứ như bị đau đầu.

“Cậu là thằng ngốc hả? Vẻ đẹp không phải là thứ được quyết định bởi bản thân. Nói cách khác, giữa hai người duy nhất trong căn phòng này, ý kiến khách quan của tôi là chuẩn xác nhất.”

“M-mặc dù hơi khó hiểu nhưng không biết tại sao lí lẽ của cô cũng đúng...”

“Hãy bắt đầu với đôi mắt của cậu, chúng trông cứ như mắt cá ươn nên sẽ luôn để lại ấn tượng xấu. Tôi chỉ đang phê bình biểu hiện khó ưa của cậu, không hề liên quan đến đặc điểm khuôn mặt đâu nhé. Nó chính là bằng chứng đáng kể về bản chất vặn vẹo của cậu.”

Khi nói chuyện, khuôn mặt Yukinoshita thật xinh xắn, nhưng sâu bên trong thì lại khác. Ánh mắt của cô trông như một gã tội phạm. Cả hai chúng tôi đều thiếu sức quyến rũ theo dạng đáng yêu.

Gạt chuyện đó sang một bên, chẳng lẽ mắt tôi thực sự giống mắt của một con cá à? Nếu là nữ thì tôi có thể giải thích về nó như một lợi thế, kiểu như: “Cái gì, trông tôi giống nàng tiên cá đến thế sao?”

Trong lúc tôi bận rộn với những suy nghĩ của mình, Yukinoshita hất mái tóc qua vai rồi nói trong niềm hân hoan:

“Vấn đề là cậu trở nên tự tin qua các khía cạnh bên ngoài như điểm số hoặc ngoại hình không hấp dẫn, đấy là còn chưa kể đến đôi mắt thối nát của cậu.”

“Nói về mắt vậy là đủ rồi!”

“Vâng, tôi nghĩ rằng ngay cả khi nói nhiều hơn thì cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Cô nên bắt đầu bằng việc xin lỗi cha mẹ tôi.”

Tôi có thể nhận ra khuôn mặt mình co giật như phản ứng mà cô ấy mong muốn. Nó nhanh chóng xuất hiện đến nỗi Yukinoshita cảm thấy chán nản khi phải đáp lời.

“Chắc hẳn tôi đã nói một vài thứ tồi tệ, điều đó sẽ làm cha mẹ cậu đau lòng.”

“Thôi giùm cho.”

Tôi van nài trên bờ vực rơi nước mắt: “Đó là lỗi của tôi. Không, đó là lỗi của khuôn mặt tôi.”

Cuối cùng, Yukinoshita cũng chịu chấm dứt những lời lẽ đanh thép của mình, kế đến tôi nhanh chóng nhận ra những lời vừa rồi thật vô dụng. Trong khi tôi đắm chìm trong cảnh tượng ngồi dưới gốc cây của Đức Phật, thiền định với mục đích được giác ngộ, Yukinoshita tiếp tục cuộc trò chuyện:

“Vậy tôi sẽ kết thúc buổi mô phỏng cuộc trò chuyện tại đây. Nếu có thể nói chuyện với một cô gái như tôi thì cậu có thể nói chuyện với bất cứ ai khác.”

Vuốt thẳng mái tóc bằng tay phải, Yukinoshita tỏ vẻ vừa làm xong nhiệm vụ. Kế đó, cô mỉm cười vui vẻ.

“Giờ cậu sẽ ghi tạc cảnh tượng ngoạn mục này trong tim, ngay cả khi phải trơ trọi một mình.”

“Không phải đây là giải pháp mơ mộng từ phía cô sao?”

“Nếu là vậy, nó sẽ không đáp ứng được nguyện vọng của cô giáo. Tôi đành phải tiếp cận lại theo cấp độ cơ bản hơn. Ví dụ như buộc cậu ngừng đến trường chẳng hạn.”

“Đó không phải là cách giải quyết, mà là giải pháp để che đậy mùi hôi.” [4]

“Ồ, hóa ra cậu cũng nhận thức được sự thật rằng mình là một mối phiền phức?” [5]

“Đó là lý do tại sao tôi nhận được những cái nhìn ghê tởm và sự xa lánh của mọi người?”

Tôi cố gắng đáp lại trò chơi chữ, nhưng vô ích.

“Thật phiền phức mà.”

Sau khi tôi cười vào nhận xét dí dỏm của mình, Yukinoshita trừng mắt nhìn tôi như muốn nói ‘Tại sao cậu vẫn còn sống trên đời?’ Và như tôi đã nói, đôi mắt của cô ấy rất đáng sợ.

Kế đó, sự im lặng phủ xuống căn phòng, im lặng đủ để tai tôi đau nhức. Trên thực tế, có thể chúng tổn thương bởi vì tôi nói bất cứ điều gì Yukinoshita mong muốn.

Tuy nhiên, sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng kéo cửa lạch cạch đầy bạo lực của ai đó.

Chú thích:

[1] Đây là một trò đùa bắt nguồn từ câu đố như sau ‘Có lũ ở trên nhưng ngọn lửa lại hừng hực ở dưới, tôi là cái gì?’ Câu trả lời là bồn tắm, bởi vì bồn tắm được nói đến là loại dùng củi đun nên có lửa ở dưới. Trò đùa ở đây là vì nhà cháy nên nước mắt mới tuôn như lũ.
[2] Ngôi sao của chim ưng đêm là truyện ngụ ngôn của Nhật, kể về một con chim được gọi là chim ưng đêm vì vẻ ngoài xấu xí của mình. Nó khao khát bay đi thật xa để thoát khỏi điều này và kết quả không có gì ngoài cái chết. Sau khi chết, cơ thể nó hóa thành một ngôi sao luôn tỏa ánh sáng đẹp đẽ.
[3] Nhắc đến Hoàng Tử Vegeta (Bản “việt hóa” của NXB Kim Đồng dịch nhân vật này là Cađíc) trong manga Dragon Ball, anh này được biết đến ở khả năng chiến đấu hơn là trí tuệ.
[4] Một thành ngữ tiếng Nhật, có nghĩa: Dối trá là phương tiện để che dấu thất bại hay sự bất tiện nào đó.
[5] Từ ‘phiền phức’ (kusaimono) trong tiếng Nhật có thể được sử dụng với nghĩa ‘thứ nào đó có mùi hôi’. Điều này dẫn đến câu nói đùa của Hikigaya.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của ngantruyen.com: