Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1

Chương 1: Trong mọi trường hợp Hikigaya Hachiman đều mục nát (5)


-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
“Này Yukinoshita, tôi vào nhé.”

“Em đã nhắc cô gõ cửa...” Yukinoshita thở dài.

“Xin lỗi, xin lỗi. Em đừng để ý đến tôi, cứ tiếp tục đi. Tôi chỉ nghĩ rằng mình nên ghé qua và xem các em đang làm gì.” Cô Hiratsuka dành cho Yukinoshita một nụ cười độ lượng rồi tựa lưng vào bức tường trong lớp. Sau đó, cô lần lượt nhìn ngắm cả hai chúng tôi.

“Thật tốt khi hai cô cậu hòa thuận với nhau.”

Điều gì khiến cô rút ra kết luận này vậy?

“Hikigaya, cố gắng làm tốt công việc và tập trung chỉnh đốn tính khí hoài nghi cũng như đôi mắt thối nát của cậu. Giờ tôi về đây, hãy cam đoan với tôi rằng cậu sẽ không về nhà trước khi buổi học kết thúc.”

“C-chờ chút đã!” Tôi chụp lấy tay cô nhằm ngăn cản, thế là ngay tức thì -

“A! Óaaaaa! Em đầu hàng! Em đầu hàng!"

Cô ấy tặng tôi một đòn khóa tay. Đến khi tôi đập tay điên cuồng và chấp nhận thất bại, cô mới chịu để tôi thoát.

“Ồ, hóa ra là cậu, Hikigaya. Đừng bất cẩn đứng sau lưng tôi biết chưa? Tôi sẽ áp dụng các kỹ thuật mạnh mẽ lên cậu theo bản năng mất.”

“Cô là cái gì, Golgo hả? [1] Với lại, không phải cô mới là người bất cẩn sao? Đừng làm vậy đột ngột chứ!”

“Cậu đòi hỏi khắc khe quá nhỉ? Mà này, có vấn đề gì à?”

“Vấn đề là ở cô đó! Cô nói gì mà “chỉnh đốn”, nghe cứ như em là tội phạm vị thành niên ấy! Cái quái gì đang xảy ra thế này?”

Cô Hiratsuka xoa cằm, trầm ngâm một lúc.

“Không phải Yukinoshita đã giải thích cho em nghe rồi sao? Về cơ bản, mục đích chính của câu lạc bộ này là giúp mọi người giải quyết vấn đề bằng cách khuyến khích tự cải thiện bản thân. Tôi sẽ hướng dẫn những học sinh nào mà tôi nghĩ cần được giúp đỡ đến câu lạc bộ này. Cậu có thể nghĩ về nó như Hyperbolic Time Chamber hoặc Revolutionary Girl Utena, nếu điều đó khiến cậu cảm thấy dễ hiểu hơn.” [2]

“Nó khiến em khó hiểu hơn và càng chứng tỏ cô đã già đến thế nào.”

“Cậu vừa nói gì?”

“Không có gì.” Tôi thì thầm, sau đó vội vã rút lui bởi vẻ mặt giá lạnh đến tồi tệ của cô.

Cô Hiratsuka thở dài trong lúc quan sát tôi.

“Yukinoshita, coi bộ em đang gặp khó khăn trong việc uốn nắn cậu ta.”

“Đó là vì bản thân cậu ta không nhận thức được rằng mình có vấn đề.” Yukinoshita lạnh lùng đáp lại sự băn khoăn của cô giáo.

Cảm giác này... tôi không thể đứng đây thêm nữa, hệt như lúc cha mẹ tôi tìm thấy chỗ cất giấu sách khiêu dâm hồi lớp sáu và giảng dạy cho tôi về điều đó vậy.

Không, không hẳn là tệ.

“Ừm... Cô đã nói những điều vô nghĩa về việc uốn nắn, mở mang, cải cách có tính cách mạng và mấy cái linh tinh khác. Trong khi đó, em chưa bao giờ yêu cầu kiểu đó cả.”

Cô Hiratsuka hơi nghiêng đầu trong sự bối rối: “Hở?”

“Cậu đang nói gì vậy? Nếu không thay đổi thì cậu sẽ đạt đến cấp độ không thể thích nghi với sự khó khăn của xã hội đấy.”

Yukinoshita nhìn tôi như thể lập luận của cô ấy là điều hiển nhiên, đại loại như ‘Phản kháng không có ích lợi gì đâu, hãy mau hạ vũ khí đi.’

“Có vẻ như nhân cách của cậu kém cỏi hơn so với những người khác. Cậu không muốn thay đổi phần nào đó sao?”

“Không phải, tôi chỉ không muốn mọi người nhai đi nhai lại rằng tôi phải thay đổi hay nói với tôi rằng tôi là ai. Thường thì để người khác thay đổi chính mình thì chẳng khác nào đánh mất cái tôi, đúng không nào? Người ta nói rằng cái tôi là...”

“Cái tôi là thứ không thể quan sát được qua cái nhìn của bản thân.”

Yukinoshita ngăn cản cố gắng trích một câu nói ấn tượng của Descartes từ tôi, mặc cho tôi đã định nói cái gì đó hay ho.

“Cậu đang chạy trốn khỏi vấn đề. Nếu không thể thay đổi thì cậu không bao giờ có thể bước tới được.”

Những câu từ sắc bén của Yukinoshita cứ cắt lên người tôi. Tại sao cô ấy lại tỏ ra bực dọc và gắt gỏng suốt vậy chứ? Bộ cha mẹ cô ta là con cua hay thứ gì đó tương tự ư?

“Chạy trốn thì có gì sai? Đừng mở miệng ra là nói với tôi về việc thay đổi như thể tôi là một tên ngốc và đó là từ duy nhất mà cô có thể nói. Hay là thế này, cô hãy hướng mặt về phía mặt trời rồi nói: ‘Mặt trời ở phía Tây quá gay gắt khiến mọi người bị làm phiền, vì thế vui lòng lặn ở phía Đông được không?’”

“Đó là một ý kiến sai lầm, làm ơn đừng đưa mọi thứ lạc khỏi vấn đề. Mặt trời không hề di chuyển mà là do trái đất di chuyển, bộ cậu không biết học thuyết lấy mặt trời làm tâm sao?”

“Là một cách nói khác mà thôi! Nếu nó sai thì những gì cô nói cũng sai, nếu thay đổi thì tôi muốn thay đổi để trốn khỏi vấn đề này. Thử hỏi tại sao cô không bảo tôi chạy trốn đi? Mà một khi tôi đã không chạy trốn khỏi vấn đề thì tôi muốn ở lại như cách tôi muốn. Cớ gì cô không chấp nhận quá khứ và con đường hiện tại của tôi?”

“Vì điều đó sẽ không thể giải quyết được vấn đề hay cứu giúp được ai cả.” Khi Yukinoshita nói từ “cứu giúp”, biểu hiện của cô là sự giận dữ kinh hoàng. Tôi bất chợt cảm thấy nao núng, thậm chí sẵn sàng tạ tội và thốt ‘X-x-x-x-xin lỗi!” nếu cần thiết.

Nói về sự cứu rỗi thực sự không phải là điều mà một học sinh trung học nên làm. Tôi chỉ không hiểu cái gì khiến cô ấy lái mọi chuyện đi xa đến vậy.

“Bình tĩnh nào, hai em.” Cô Hiratsuka bình tĩnh làm dịu những cái sắp đến, hay nói đúng hơn là những cái đã bắt đầu khiến bầu không khí trở nên khó chịu. Tuy nhiên, nếu nhìn lướt qua khuôn mặt cô ấy thì có thể thấy sự thích thú xen lẫn mong đợi.

“Mọi thứ đã trở nên thú vị. Tôi thích sự phát triển như vậy bởi trông giống như Jump vậy. [3] Tuyệt lắm phải không nào?”

Chẳng hiểu tại sao cô ấy lại là người duy nhất cảm thấy ngây ngất, đúng là người phụ nữ có cách nhìn trẻ con mà.

“Trước thời cổ đại, khi hai bên xung đột trên danh nghĩa công lý, việc có một trận chiến một mất một còn là một lối mòn trong shounen manga.” [4]

“Bọn em không sống trong shounen manga.”

Nhưng không ai thèm quan tâm đến tôi.

Cô giáo nở một nụ cười vang dội, sau đó quay sang thông báo với chúng tôi.

“Vậy thì chúng ta hãy làm theo cách này. Kể từ bây giờ, tôi sẽ hướng dẫn những con chiên gặp khó khăn đến câu lạc bộ này, nơi nằm dưới sự giám sát của các em. Cả hai em sẽ cố gắng giúp họ theo cách mà các em thấy phù hợp. Chúng sẽ là minh chứng công bằng nhất cho khả năng của cả hai. Ai có thể giúp những người này?! Gundam chuẩn bị. Sẵn sàng, chiến!!” [5]

“Em từ chối.” Yukinoshita thẳng thừng từ chối lời đề nghị, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như khi nhìn tôi cách đây không lâu. Vâng, tôi đồng ý với cô ấy nên cũng gật đầu tán thành, với lại G Gundam không phải là thứ dành cho thế hệ của chúng tôi.

Thấy vẻ thiếu thiện chí ấy, cô giáo đành cắn móng tay với vẻ thất vọng.

“Chậc, có lẽ một trận Robattle [5] sẽ dễ hiểu hơn...”

“Chuyện đó không phải là vấn đề.”

Những trò chơi như ‘Medabots’ cũng thật dị hợm mà...

“Cô à, làm ơn hãy dừng trò hiếu động như trẻ con ấy đi. Việc đó không thích hợp với tuổi của cô và cũng chẳng đứng đắn đâu.” Yukinoshita ném tới những từ ngữ sắc bén, lạnh lẽo như trụ băng. Không rõ nó có khiến cô giáo bình tĩnh lại hay không, nhưng trên mặt cô lập tức ửng hổng vì xấu hổ. Cô hắng giọng để che giấu sự hớ hênh của mình:

“T-trong một số trường hợp, điều duy nhất minh chứng cho một người ngay thẳng là hành động của họ! Nếu tôi nói em cần có một trận đấu thì em sẽ phải thi đấu, em không có quyền từ chối.”

“Độc tài quá...”

Cô ấy cứ như một đứa trẻ! Phần duy nhất của người lớn là bộ ngực của cô!

Vâng, nếu là một thứ gì đó ngu ngốc như một trận chiến thì tôi sẽ thua cho vui. Teehee! Hơn nữa, nhận một sao cho nỗ lực này cũng không phải là tệ, bởi vì tham gia một thứ như thế này là chuyện tùy tiện và quá ngông cuồng.

Thế mà đứa trẻ lớn tuổi – ngực bự đáng ghét, chứa đầy shounen manga trong đầu, vẫn phun ra những nhận xét vô lý.

“Để khiến em chiến đấu với sự nỗ lực trong tuyệt vọng, tôi sẽ cung cấp một ít động lực. Thế nào nhỉ, người chiến thắng có thể ra lệnh cho kẻ thua cuộc bất cứ điều gì họ muốn nhé?”

“Bất cứ điều gì ư?!”

Bất cứ điều gì, vậy “cái đó” có được không? Không phải là cái gì khác mà là “cái đó”. Ực!

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kéo ghế. Yukinoshita đã lùi lại hai mét, hai tay ôm lấy cơ thể trong lúc tìm kiếm vị trí để phòng thủ.

“Cạnh tranh với cậu trai này khiến em cảm thấy trinh tiết của mình bị đe dọa. Em xin từ chối.”

“Định kiến quá vậy! Không phải nam sinh năm hai nào cũng chỉ nghĩ về những thứ khiêu dâm đâu nhé!” Có nhiều thứ khác nữa, à... tôi đang nghĩ... về hòa bình thế giới chăng? Hay cái gì giống vậy nhỉ? Chủ đề đó thường dành cho tôi mà.

“Hóa ra Yukinoshita Yukino cũng biết sợ hãi. Hay là em đang sợ thua nhỉ?” Hiratsuka nói với vẻ mặt âm hiểm.

Coi bộ Yukinoshita hơi bực bội vì điều này.

“Tốt, mặc dù hơi khó chịu vì hành động khiêu khích rẻ tiền của cô nhưng em đồng ý. Trong lúc đó, việc đối phó với cậu bé này xin giao lại cho cô.”

Wow, Yukinoshita bực dọc vì thất bại kìa. Làm thế nào để biết điều đó, bạn hỏi tôi ư? Được thôi, cô ấy vừa nói, ’Em có thể thấy ý định của cô’ nhưng vẫn chấp nhận. Bạn hiểu cái ‘đối phó với’ mà cô ấy nhắc đến là gì chứ? Bạn thật đáng sợ, dừng lại ở đây thôi nào.

Cô Hiratsuka nở nụ cười toe toét, phớt lờ cái nhìn chằm chằm của Yukinoshita.

“Quyết định vậy nhé.”

“Này, cô chưa hỏi em có chấp nhận...”

“Khi nhìn thấy nụ cười của cậu, tôi chọn từ chối lắng nghe.”

“Tôi sẽ quyết định người chiến thắng trận đấu qua đánh giá của mình, cho nên đừng lo lắng về điều này. Các em chỉ cần hành động thích hợp, đúng đắn và tốt nhất có thể là được rồi.” Cô Hiratsuka rời khỏi phòng với những lời trên, bỏ lại một Yukinoshita đứng dọc sau lưng tôi.

Tất nhiên không có gì để nói. Trong sự im lặng đó, một âm thanh rè như tiếng của máy phát thanh vang lên trong phòng, báo hiệu rằng tiếng chuông sắp reo. Thật vậy, lúc tiếng chuông máy móc vang lên, Yukinoshita đóng ngay quyển sách của mình. Đó là tiếng chuông báo hiệu buổi học hôm nay kết thúc.

Cùng với tín hiệu đó, Yukinoshita nhanh chóng làm những thứ cần làm trước khi về nhà. Sau khi cẩn thận đặt quyển sách vào túi xách, cô đứng dậy. Kế đó, cô ấy nhìn thoáng qua tôi rồi bỏ đi mà không thèm nói một lời, chứ đừng nói đến ‘hẹn gặp lại’ hay ‘tạm biệt’. Tôi còn chẳng có lấy cơ hội đón nhận vẻ lạnh lùng đó nữa kìa.

Và còn lại mỗi tôi là người duy nhất trong phòng. Hôm nay là một ngày không được may mắn nhỉ? Tôi được gọi tới phòng giáo viên, buộc phải tham gia một câu lạc bộ bí ẩn, bị mắng mỏ bởi một cô gái xinh đẹp chỉ có một thứ dễ thương là khuôn mặt và liên tục nhận lấy thiệt hại nặng nề.

Không phải nói chuyện với con gái sẽ khiến bạn cảm thấy tuyệt vời hơn sao? Nhưng trái tim tôi chỉ có nỗi tuyệt vọng mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ nói chuyện với thú nhồi bông hằng ngày còn vui hơn ấy chứ. Chúng chẳng những không đáp lại mà còn nở nụ cười rạng rỡ với bạn.

Tại sao tôi không được sinh ra như một kẻ bị khổ dâm nặng?

Trên hết, tại sao tôi buộc phải cạnh tranh trong một trận đấu vô vị như vậy? Với Yukinoshita là đối thủ, tôi không nghĩ mình có thể giành chiến thắng. Tôi ngạc nhiên ở chỗ tại sao thứ gì đó như trận đấu là một phần của hoạt động câu lạc bộ. Khi nghĩ đến hoạt động câu lạc bộ, lẽ ra những thứ như nhóm nhạc nữ trên đĩa DVD sẽ giống hơn mới phải.

Với diễn biến thế này, chúng ta sẽ tiến tới chuyện gì? Không lẽ... cô ấy sẽ ra lệnh cho tôi theo cái kiểu không quan tâm đến cảm nhận như ‘hơi thở của cậu có mùi, vì vậy cậu phải nín thở ba giờ?’

...

Như tôi dự đoán, tuổi trẻ không có gì khác ngoài những lời dối trá.

Sau khi thua giải đấu bóng chày trong năm học thứ ba, họ rơi nước mắt để trở nên long lanh hơn. Sau khi rớt đại học, họ nhấn mạnh rằng thất bại là kinh nghiệm trong cuộc sống. Sau khi bỏ lỡ cơ hội tỏ tình với người họ thích, họ tự lừa dối mình rằng họ nghĩ cho hạnh phúc của người ấy.

Và rồi những diễn biến lãng mạn, hài hước với loại con gái khó gần được gọi là tsundere sẽ không bao giờ xảy ra. Bài viết của tôi không cần sửa đổi chỗ nào cả. Như tôi dự đoán, tuổi trẻ là một cái cớ, là câu từ giả dối đầy sự lọc lừa. [7]

Chú thích:

[1] Nói đến Golgo 13 trong manga cùng tên, anh này là một sát thủ chuyên nghiệp.
[2] Nhắc đến một địa điểm để tập luyện trong manga Dragon Ball, một năm ở nơi này bằng một ngày tại thế giới thật. Bản dịch của NXB Kim Đồng gọi đây là Phòng Tập Thời Gian.
Nhắc đến manga Revolutionary Girl Utena.
[3] Một dòng tạp chí manga dành cho thiếu niên.
[4] Shounen manga là loại dành cho nam thiếu niên (từ độ tuổi 10 đến 18).
[5] Nhắc đến trò chơi RPG Medabots. Một Robattle là kiểu chơi mà người chơi phải chiến đấu với nhân vật do máy điều khiển.
[6] Từ gốc được sử dụng là roribaba, đề cập đến kiểu phụ nữ có hành động và vẻ ngoài như cô gái trẻ nhưng sự thực lại lớn tuổi hơn nhiều.
[7] Tsundere là thuật ngữ được sử dụng cho loại người ngoài lạnh trong nóng.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của ngantruyen.com: