Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 10: Nản lòng thoái chí


“Nói thì nói thế. Người ta múa đẹp thế này, lớp mình cũng khó để mà vượt qua đây. Ài.” - Mập mạp thở dài.

“Chưa ra trận đã nhận thua thế mày. Mày nói nhỏ thôi. Đừng làm mọi người mất tinh thần.” - Dương Tuấn Vũ nhéo tai hắn, đánh mắt ra sau. Mập mạp quay lại thế ai cũng ỉu xìu như kẻ bại trận. Hắn lắp bắp “Xin... Xin lỗi..”

“Chu Văn Tuệ, mày không cần xin lỗi đâu, mọi người cũng tự nhận ra mà.” - Hoành Viễn- người vào vai Romeo vỗ vai an ủi hắn.

“Ừm. Mọi người cứ diễn hết sức là được.” - Trúc Nhã-người nhận vai Juliet cố nặn ra nụ cười.

“Ài. Hay là thôi không diễn nữa.”

Đột nhiên Dương Tuấn Vũ nói lớn.

“Sao lại không diễn, mọi người đã nỗ lực suốt thời gian qua rồi mà. Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu lần tập với đạo cũ bị ngã đau đớn cũng không ai chịu từ bỏ sao cậu lại bảo mọi người dừng lại, không diễn nữa.” - Trúc Nhã tức giận mắng lớn.

“Nhưng mà cố cũng có được giải nhất đâu. Giải nhì cũng chỉ được giấy khen, có cũng như không. Cần gì phải cố. Cũng còn chưa biết có tiết mục nào khác hay hơn không nữa.” - Dương Tuấn Vũ phản bác.

“Bạn nói thế là sai rồi. Dù gì đây cũng là thành quả của tất cả mọi người. Ít nhất chúng ta sẽ để khán giả nhìn thấy sự cố gắng đấy. Hơn nữa lớp trưởng cũng đã bỏ rất nhiều công sức để viết kịch bản, rồi hỗ trợ mọi người diễn tập, về nhà lại thức đêm để ghi lại những cái tốt, cái sai của buổi diễn tập, rồi tổng kết lại để chỉnh sửa cho mọi người. Cơm nước bạn ấy cũng chưa để mọi người đói khát lúc nào. Chúng ta không thể để công sức của bạn ấy là vô ích được... Huhu” - Trúc Nhã càng nói lớn, rồi nước mắt cũng chảy ra.

“Sao câu lại kể ra cho mọi người chứ. Đừng tạo áp lực cho mọi người. Dương Tuấn Vũ nói cũng đúng. Mọi người cũng nên xác định trước kết quả không như mong muốn. Nhưng tớ cũng hi vọng thấy kết quả sau những ngày gian khổ của tất cả các bạn.” - Diệp Minh Châu nói.

“Nếu tất cả mọi người đã muốn diễn, thì hãy cố gắng hết mình. Đúng như vậy, dù có ra sao, kết quả có thế nào thì đây cũng là mồ hôi, tâm huyết của tất cả chúng ta. Đã dám bước ra thì hãy ngẩng cao đầu và làm hết sức mình có thể. Chúc tất cả mọi người một buổi tối vui vẻ.” - Dương Tuấn Vũ cười ha ha nói lớn.

Mọi người hai mắt tỏa sáng, chợt nhận ra ý nghĩa của màn tranh luận vừa rồi. Đúng thế, không giành được giải nhất, hay chẳng giành được giải nào thì cũng vẫn sẽ diễn hết mình. Không phải vì bản thân mà là vì tất cả bạn bè xung quanh. Ai cũng nhận ra gì đó, rồi nhìn nhau đầy thân thiết.

“Cỏ đuôi chó.” - Dương Tuấn Vũ giơ tay ra hô lớn.

“Sao lai có cỏ đuôi chó ở đây?” Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn tên quái dị này.

“Thì chính là biệt hiệu cùa nhóm chúng ta. Ha hả. Cỏ đuôi chó là một loài cỏ dại, chúng hay được mọi người xem thường, coi như biểu tượng của một sự thấp kém, nhỏ bé. Nhưng mọi người có biết, ven đường luôn có sự xuất hiện của nó. Nó luôn sống được dù mùa đông giá rét, hay là khi khô cạn, dù bị dẫm lên hay nhổ đi. Chỉ cần không cắt nát thì nó sẽ vẫn tiếp tục sinh trưởng được, vẫn mạnh mẽ vươn lên chống lại sự khắc nghiệt của cuộc sống. Chúng ta cũng nên học tập sự mạnh mẽ ấy để vượt qua bất cứ chướng ngại nào trên con đường đời phía trước. Chúc các bạn sẽ luôn thật kiên cường để thành công.”

“Oa. Cỏ đuôi chó thật kỳ diệu vậy à.”

“Thú vị đấy.”
“Hihi, tên rất đáng yêu. Tớ thích chó.”

Ai cũng cười toe toét vì cái tên lạ kỳ của Dương Tuấn Vũ đặt cho nhóm. Tinh thần mọi người đã hoàn toàn thả lỏng. Nhìn thấy được sự tự tin và phấn khích trong mắt những người bạn, Dương Tuấn Vũ cũng thấy mình đã giúp được mọi người một chút gì đó.

“Cảm ơn bạn.” - Âm thanh êm tai, nhỏ nhẹ vang lên.

Làn khí ấm áp, thơm thơm từ đằng sau làm tai Dương Tuấn Vũ hơi ngứa ngứa, hắn quay lại, bắt gặp ánh mắt cảm kích, vui vẻ của Diệp Minh Châu.

“À. Việc nên làm mà. Tớ cũng không giúp gì được nhiều cho mọi người. Muốn cảm ơn thì là mọi người nên giành cho cậu thì mới đúng.” - Hắn cong môi cười.

“Mình cũng không làm quá như Trúc Nhã nói đâu. Mọi người đều rất cố gắng mà. Cậu cũng thay đổi thật nhiều đấy.” Cô cười tươi, nhìn hắn như sinh vật lạ.

“À. Chỉ là trước giờ không muốn, giờ thì lại muốn.” Hắn lấy lý do linh tinh nói lảng đi.

“Ừm. Cậu nên cùng mọi người giao tiếp nhiều hơn. Cậu sẽ thấy cuộc sống có nhiều thứ hơn ngoài sự cô đơn đấy.” - Ánh mắt Diệp Minh Châu buồn thoáng qua, rồi nhanh chóng lại tinh nghịch vui vẻ.

Dương Tuấn Vũ nhận ra, cô gái này cũng thật nhiều tâm sự. Còn nhỏ tuổi mà biết rất nhiều, nhưng biết nhiều cũng chẳng phải thứ gì tốt. Càng biết nhiều càng thấy nhiều mặt trái của cuộc sống với.

Chưa kể một cô gái nhỏ cần phải thúc ép học tập như thế nào thì mới giỏi giang và suy nghĩ chín chắn được chứ. Người ta cứ nói, cho tôi xin một vé về tuổi thơ, đúng là không sai, chỉ có trẻ nhỏ vô ưu vô lo thì mới luôn tươi cười trong sáng được. Nhưng có ai bé mãi được. Ài. Hắn thờ dài.

Diệp Minh Châu bĩu môi nhỏ oán trách: “Ông cụ non thở dài gì đấy, tận hưởng không khí vui tươi thế này mà cũng thở dài được. Con trai các cậu không phải thấy mỹ nữ dịu dàng là quên hết mọi thứ trên đời à?”

“Ừ. Ai chả yêu cái đẹp. Nhưng không phải là quên hết được mọi thứ đâu. Ít nhất còn biết chùi nước miếng chảy. Haha” Hắn nói đểu.

Cô nàng hừ bất mãn: “Đúng là hết thuốc chữa. Cậu mà có bạn gái chắc sẽ bị véo suốt ngày. Ai bảo mắt cứ đảo quanh những chỗ không nên nhìn.”

Hắn cười ha hả: “Cậu yên tâm người tớ rất gầy, da dính vào xương rồi, không véo nổi đâu.”

“Cậu đúng là hết thuốc chữa.” - Diệp Minh Châu quay mặt, không thèm nói chuyện với tên không đứng đắn này nữa. “Cãi nhau với cậu ta chắc sẽ tức chết mất.” Cô thầm nhắc mình hạn chế tranh cãi với tên này càng nhiều càng tốt.