Đô Thị Quỷ Vương

Chương 6: Tao là anh của nó!


“Đập mấy thằng nhóc đó cho tao” Một thanh niên trong nhóm chặn đánh nhóm Thiên Long hét lên. Thấy người lao tới Thiên Long không ngần ngại mà xông pha, theo sau đó là Hà Hải cùng mấy đứa bạn của nó. Trừ Thiên Long và Hà Hải ra bốn người bạn của Hà Hải ai cũng nhặt sẵn một cục đá cầm trên tay.

Bên nhóm người thanh niên chỉ lao lên có mười người, bốn mươi người khác vẫn đứng xem vì con hẻm chỉ rộng có 7 8m không thể cùng một lúc xông lên tất cả được. Tâm lý của nhóm thanh niên kia coi thường nhóm Thiên Long còn nhỏ nên cũng không cần thiết phải lên hết, đông cho vậy chủ yếu hù cho bọn nó sợ mà bọn nó không sợ thì lao lên đánh luôn.

Thoáng chốc Thiên Long bị bốn người bao vây, cả bốn người cùng lúc cầm ống sắt lao lên đánh thẳng về phía Thiên Long. Biết mình không thể tránh Thiên Long không quan tâm hai tên phía sau đang đánh về phía lưng mình, cậu liền tay không chụp một thanh sắt của tên đứng bên phải rồi dùng chân trái đạp về phía tên bên trái. Do không thể nào cùng lúc đối phó với cả bốn Thiên Long đã bị đánh trúng hai gậy ngay lưng “Bụp... Bụp... A” Thiên Long la lên.

Thiê Long cắn răng giật cây sắt trên tay của tên nó vừa bắt được rồi đạp hắn ra. Cậu quay lưng ra phía sau cầm ống sắt quơ thẳng vào đầu một tên trong hai tên tấn công cậu lúc nãy “Bụp”. “Thằng nhóc!!! Mày dám đánh bạn tao à?” Người còn lại lao lên đánh về phía Thiên Long, Long cúi đầu xuống né tránh, ngay lập tức cậu lại nghiên người dùng cây sắt nện thẳng vào giữa đầu tên còn lại. Chưa kịp lấy thăng bằng cho việc vừa rồi Thiên Long lại bị một tên khác lao vào đá bay ra “Bốp...” “Thằng này hăng quá, làm bị thương hai anh em của bên mình rồi. Thêm mấy đứa nữa vào đập nó đi” Một người hét lên. Tên thanh niên ngồi trên chiếc xe máy vẫn nhàn nhạt cười “Có một thằng nhóc mà cũng đánh không xong! Tụi mày lên thêm vài thằng đi, xong việc tao dẫn đi nhậu, không thiệt thòi cho tụi mày đâu” Vừa nghe đến việc đi nhậu mấy tên này bỗng nhưng hăng máu. Hơn mười tên nữa lao lên đặc biệt “chăm sóc” cho Thiên Long.

Bên phía Hà Hải thì hoàn toàn thảm hại, Hải sống chết đánh được một tên đổi lại nó cũng chả khá khẩm gì. Miếng băng trên đầu rớt ra, máu chảy càng nhiều hơn. Thu Hương đứng từ xa thấy em mình như vậy liền đòi xông ra nhưng may thay được mấy đứa con gái bạn Hà Hải giữ lại, Thu Hương khóc lóc móc điện thoại ra gọi công an.

“Alo... 1...1..3... Ph... Phải.. K.. Không ạ?” Giọng Thu Hương run run gọi điện cho cảnh sát thì bỗng phía sau cô có một bàn tay to lớn giật cái điệt thoại lại. “Tút” Người giật cái điện thoạt là một người đàn ông, hắn ta tắt máy rồi trả lại cho cô. Hắn quay sang nhìn Thu Hương nhẹ nhàng nói “Cô gọi cũng vô ích thôi! Cảnh sát tới được đây thì lũ này đã chạy mất rồi” Nói xong anh ta đi về phía đám người đang quần ẩu. Thu Hương nhìn theo bóng người cao to một cách ngơ ngác. Đúng như các bạn nghĩ! Đó là Thu Phong!!!!

Thu Phong lại gần chỗ Thiên Long bị đánh cho một trận nhừ tử, mặt mũi toàn máu mé. Nhưng thằng bé rất kiên cường, vẫn cứ đánh, sống chết vẫn ráng đấm cho được kẻ khác. Dần dần Thiên Long càng bị đẩy lùi về phía sau... “Bịch” cảm thấy bản thân đụng trúng người khác, Thiên Long không ngần ngại quay lưng sang tung quyền thẳng vào đối phương. “Pặcccc...” “Mày tính đánh luôn cả anh mày à?”

Người Thiên Long đụng trúng rồi quay qua đánh chính là Thu Phong thằng anh mắc dịch của nó. Thiên Long giật mình trợn to mắt la lên “Anh Haii???” Thu Phong thấy em trai ngạc nhiên bật cười “Ờ! Anh đây”. Trong lúc hai anh em gặp nhau thì hơn mười tên khác chả quan tâm mấy có thêm người xuất hiện, cầm gậy cầm đồ đánh về phía Thiên Long và Thu Phong.

Dù nói chuyện với thằng em nhưng Thu Phong vẫn biết ai đang tấn công, anh lôi Thiên Long ra phía sau lưng rồi cười khà khà “Mấy thằng nhóc ác này!!!” “Bụp.. Bụp.. Bụp...” “A.. A.. Aaa” Hơn mười người chưa kịp tiếp cận Thu Phong đã bị Thu Phong nhanh như cắt đạp văng ra hết. Thu Phong co chân lại phủi phủi cười nhếch mép hướng về phía tên Thu Phong coi là đứa cầm đầu nói “Từng thằng tụi mày đừng mong thằng nào lành lạnh mà bước ra khỏi chỗ này”

Tên thanh niên đang ngồi trên chiếc xe máy bỗng phì ra cười “Phì ì ì ì... Ha ha ha... Thế kỷ bao nhiêu rồi mà mày còn nói chuyện như thằng trong rừng thế này... Hahahaa!! Mày tưởng đánh được vài đứa tép riu thì coi như mày giỏi à? HaHa...” Xung quanh đó mấy tên kia liền cười ầm theo. Chỉ riêng mười mấy tên bị đánh bay ra tất cả bất tỉnh hết. Mặc dù tên thanh niên có hơn bất ngờ vì Thu Phong lợi hại như thế, nhưng hắn không sợ. Bên hắn đông như thế còn sợ một thằng với mấy đứa nhóc sao? Đã vậy trong cốp xe của từng người bọn hắn đều có hàng lạnh (ý là mấy cây đao với mã tấu si cần hen ấy: V)

Thu Phong nghe vậy nhàn nhạt cười nói “Vậy tao sẽ cho tụi mày thấy máu đổ là như thế nào!” Vừa nói Thu Phong vừa bước từng bước nhẹ nhàng về phía nhóm thanh niên. Tên thanh niên thấy Thu Phong quá kiêu ngạo, hắn ghét nhất là tên khác kiêu ngạo xấc láo trước mặt hắn. Tên thanh niên bước xuống xe mở cốp chiếc SH của hắn ra, có bốn cây đao trong đó có hai cây cánh bướm và hai cây kiếm tự chế. Hắn rút một hai cây cánh bướm ra hai tay hai cây rồi hét lên “Chém chết mẹ nó” Nói xong hắn lao lên trước tiên. Xung quanh đó nhóm người của thanh niên tất cả đều bước xuống xe mở cốp ra cầm lấy vũ khí của riêng mình xông lên.
Thu Phong thấy tất cả xông lên, trên tay mỗi tên đều cầm một cây hàng, Thu Phong nhàn nhạt cười “Ố ồ? Xài đồ cấm cơ đấy! Cẩn thận đấy mấy nhóc, không cẩn thận đứt tay đứt chân như chơi ấy”. “Câm mồm đi, mày chết tới nơi rồi” Tên thanh niên gào lên, lúc đó hắn đã chạy đến trước mặt Thu Phong giơ cây đao lên chém thẳng về phía vai Thu Phong.

Không né tránh, Thu Phong vẫn đứng yên bất động. Khi đao còn cách anh khoảng 10cm bỗng Thu Phong hít vô một hơi gồng cứng hai vai lên “Tạch tạch” Hai cây cánh bướm lần lượt tiếp xúc với da thịt của Thu Phong. Tay áo Thu Phong rách toạt ra, nhưng Thu Phong vẫn đứng đó, không la hét lên như mọi người tưởng tượng. Còn tên thanh niên thì sắc mặc bỗng nhiên biến dạng. Hắn là người chém Thu Phong, hắn rõ chuyện gì hơn ai hết.

Khi hai thanh đao chạm vào Thu Phong hắn chỉ cảm thấy như đang chém vào cục sắt. Vì sao như vậy? Đó còn được gọi là khí công, dồn oxi vào các bó cơ khiến chúng căng phồng ra và cứng lên, nhưng muốn luyện được khí công đến mức độ như Thu Phong phải qua cả quá trình luyện tập, làm cho da trở nên dày lên mấy lớp, cộng thêm cơ bắp chèn vô nhau. Dạng như các phần tử liên kết lại với nhau một cách chắc chắn rất khó để cắt đứt với lực đạo bình thường được. Thu Phong nhàn nhạt cười “Mấy cây đao cùn này mà đi chém ai?” Thu Phong gào lên “Hả mấy thằng nhóc” Tiếng gào to đến nỗi khiễn lồng ngực mỗi người ở đây đều ép lại một cách khó chịu. Tên thanh niên chưa kịp phản ứng rứt đao về thì “Pặc pặc” “Leng kenggg...” Hai cây cánh bướm bị Thu Phong dùng tay không chặt đứt làm đôi, rơi xuống đất. Tiếng kim loại va chạm với mặt đất phát ra âm thanh vui tai.

Vui tai chỉ đối với Thu Phong. Xung quanh đang loạn ẩu thấy hành động của Thu Phong liền im lặng như tờ giấy. Đám con gái kể cả Thu Hương đã thấy qua cả người chết đều ôm miệng ngạc nhiên.

Thu Phong chỉ đang chơi đùa với bọn này thôi. Với hàng tá tên tội phạm nguy hiểm Thu Phong gặp phải thì lũ này còn chẳng bằng rác rưởi. Thu Phong bỗng ôm miệng “Ố! Chết rồi, xin lỗi cu nhá! Anh lỡ làm gãy” nói xong Thu Phong cúi xuống nhặt mảnh vụn của hai cây đao. “A... A... A. Chết đi thằng chó” Quá hoảng loạn tên thanh niên thấy Thu Phong cúi liền đá vào mặt Thu Phong.

Thu Phong cúi xuống bỗng thây một bàn chân đang lao đến với tốc độ như rùa vào mặt mình (đối với Thu Phong là rùa, hoàn toàn rùa). Thu Phong nhẹ nhàng gạt bàn chân ra phía khác rồi đứng lên nắm lấy đầu của thêm thanh niên nói “Này này! Anh nói sẽ đền cho nhóc mà sao lại đánh anh kỳ thế!”. Thu Phong híp mắt lại cười, còn tên thanh niên thì không được như thế. Hắn hoảng loạng gạt tay Thu Phong ra lùi lại phía sau. Lùi được mấy bước thì té. Thu Phong thấy vậy lại gần đỡ hắn đứng dậy, rồi xoa đầu “Ngoan ngoan! Anh không đánh mày đâu”

Tên Thanh niên nghe vậy chả biết thật hay giả gật đầu lia lịa. Vừa gật đầu thì “Bụppppp” Cha chả, một tiếng thanh thúy mà trầm đục vang lên. “Hí á...” Tên thanh niên đau đớn ôm cái bộ hạ. Đúng vậy, tiếng vừa rồi là do chân của Thu Phong va chạm với thứ ấy tạo nên cái âm thanh có một không hai (khỏi đẻ). “Úiiiii há...” Lần này tới Thu Phong ôm bộ hạ chổng mông chu đít la lên theo tên thanh niên, Thu Phong chu mỏ méo miệng trông rất mắc cười. Hai cười cùng la cái tiếng hí há khiên mọi người xung quanh không biết nên cười hay khóc.

Thật ra Thu Phong chỉ bắt chước tên kia cho vui thôi, anh cũng dùng lực vừa phải không để cái thứ quan trọng chạy lên trên. Thu Phong lại đứng lên nắm lấy đầu tên thanh niên nói “Mày! Đụng tới em tao! Nên!” Tới đây Thu Phong trừng mắt “Đừng mong tao tha cho mày!”. Dù đau đớn tên thanh niên vẫn ráng gắng nói cho được một câu “Mày là ai?”. Thu Phong mỉm cười nhè nhàng “Tất nhiên!” Chỉ về phía Thiên Long đang đứng phía sau “Tao là anh nó!”. Nói xong Thu Phong giật đầu tên thanh niên xuống, đồng thời đầu gối Thu Phong cũng đi lên.

“Bốp” Khuôn mặt của tên thanh niên biến dạng...