Đô Thị Quỷ Vương

Chương 10: Đi làm


Thu Phong cùng Huỳnh Đạt ra biển ngồi nói chuyện một hồi. Đạt cũng kể ra những gì mình lo lắng cho Thu Phong nghe, sau khi nghe xong Thu Phong cũng không chấp nhất nữa. Thật sự là nếu để Thu Phong không gia nhập lực lượng cảnh sát thì rất có thể anh sẽ làm rối tung cái đất nước này lên. Đất nước này đã bị bọn Trung Cẩu làm cho đủ loạn rồi, thêm Thu Phong nữa có mà banh từ trong ra ngoài. Thu Phong cũng đảm bảo với Đạt là anh sẽ không bao giờ hại dân.

Tối hôm đó về Thiên Long vẫn bị mẹ mắng cho một trận té tát, bà vừa mắng vừa khóc lo lắng cho con trai mình. Khi Thu Phong trở về anh cũng giải thích cho mẹ nghe tất cả và anh cũng nói luôn sẽ làm cảnh sát chìm cho lực lượng công an còn cụ thể công việc cậu không nói cho mẹ mình, chỉ nói là xuất ngũ xong rồi được nhà nước kiếm cho công việc này là thích hợp nhất. Thu Phong lấy lý do đi ngủ sớm để mai còn bắt đầu công việc.

Sáng ngày hôm sau. Thu Phong bắt taxi đến chỗ hẹn để xem xe, sau khi xem chiếc xe máy anh cảm thấy ô kê lập tức thanh toán và lấy xe lẫn giấy tờ sang tên đi về. Đối với Thiên Long sáng nay là một cực hình khi tới trường, cả người cậu khắp nơi đều bầm dập đến đáng thương. Các giáo viên có hỏi thì cậu cứ nói xạo là hôm qua bị té xe, cái lý do củ chuối đó cũng khiến giáo viên nửa tin nửa ngờ, rồi họ cũng không nói gì hơn. Bởi vì Thiên Long vốn là một học sinh ngoan ngoãn lại học giỏi nên chả ai nghĩ cậu lại đi đánh nhau với ngươi khác, họa chăng chỉ có người khác đánh cậu, đó là cách giáo viên nghĩ.

Sau khi mua xe Thu Phong lấy điện thoại ra gọi cho ông Tuấn, em kết nghĩa của ba Thu Phong. Trước đó hôm qua Thu Phong nghe Thiên Long kể lại việc trong quán bar liền biết chú Tuấn nên đã lấy số từ Thiên Long. “Alo! Chú Tuấn phải không ạ?” Với tuổi của Thu Phong thì lúc trước Thu Phong hay gọi bằng chú, còn Thiên Long thì gọi bằng bác. Đầu dây bên trả lời “Ừ! Cho hỏi ai vậy?” “Cháu Thu Phong nè, con bố Phương đấy chú! Hôm qua thằng em cháu có gây rắc rối cho chú nên chú cho cháu xin lỗi trước nhé! Nếu chú rảnh thì lát nữa có thể đi Café với cháu được không? Cháu có chuyện muốn nói”. Đầu dây bên kia vui vẻ nói “Cháu Phong đấy à? Được rồi vậy lát nữa ở quán XX trên đường Trương Công Định nhé. Cháu ra đó trước đi!” Thu Phong nghe vậy trả lời “Vâng!”

Nửa giờ sau, tại một quán café sang trọng nào đó. Thu Phong đang ngồi ngắm dòng người qua lại thì thấy một chiếc mercedes S600 Maybach chạy tới đậu trước quán café. “Cạch” Cửa mở ra, một người đàn ông đầu trọc đứng tuổi bước ra. Thu Phong nhìn một hồi, cảm thấy nghi hoặc coi đây có phải là chú Tuấn không. Cuối cùng cậu không nhịn được kêu lên “Chú Tuấn!” Người đàn ông quay lại thấy Thu Phong liền lại gần. Người đàn ông này có quả đầu trọc lóc, thân hình hơi béo cao khoảng 1m7, đó chính là ông Tuấn em kết nghĩa của ba Thu Phong. Với bộ trang phục vest màu nâu như lần trước gặp Thiên Long trông rất sang trọng. Trên cổ ông đeo một dây chuyền vàng to như cái xích, còn nhẫn thì ông chỉ đeo một cái nhẫn cưới ở ngón áp út.

Thu Phong cứ ngờ ngợ không chắc là chú Tuấn anh từng biết, vì lúc trước chú ấy cũng không có mập như bây giờ. May mà nét mặt vẫn thế nên Thu Phong mới nhận ra. Ông Tuấn bước lại gần Thu Phong liền đứng dậy chào “Chào chú Tuấn! Lâu quá không gặp chú nhìn chú khác quá! Dạo này chú ăn uống tốt thật!” Vừa hỏi thăm Thu Phong vừa chọc. Ông Tuấn kéo ghế ra ngồi xuống cười ha ha nói “Mày chọc tao đấy à! Chú mày dạo này ăn quả thật hơi nhiều” Ngừng một chú ông nhìn Thu Phong từ trên xuống dưới rồi nói “Ngồi đi cháu! Lâu quá kể từ khi ba mày mất chú cháu mình không gặp nhau nữa!”

Thu Phong cũng ngồi xuống liền trả lời “Dạ cũng mấy năm rồi ha chú!” Ông Tuấn gật đầu híp mắt cười nói “Thằng cháu xuất ngũ xong tướng tá cao to phết nhỉ! Mới ra chắc chưa kiếm được việc phải không? Mày có hứng thú làm quản lý quán bar chú không? Mà mày đi học tiếng Anh đi mới làm được!”. Thu Phong như muốn cười lên, không ngờ ông chú này biết ý anh thật, anh tính hỏi ổng coi có công việc nào thích hợp cho anh không.

Thu Phong liền cười ha ha trả lời “Thật ra cháu hẹn chú ra đây cũng có ý đó. Nếu làm cho chú thì tốt quá còn gì bằng. Chú yên tâm đừng nói là tiếng Anh cho dù là tiếng Nhật, Pháp, Trung, Nga cháu còn nói được, tiếng Đức cháu còn biết chút ít đấy nha chú. Cháu là đặc công mà, học ngôn ngữ ghê lắm” Ông Tuấn nghe vậy cũng ha ha nói “Thằng này được, chú chỉ biết mày đi quân đội ai dè là đi làm đặc công à? Mà mày học tiếng Trung chi thế cháu, học tiếng cái lũ chó chết đấy làm gì” Thu Phong lắc đầu không cho là đúng nói “Không học tiếng bọn nó thì bọn nó chửi mình thì ít nhất mình cũng chửi lại cho tụi nó hiểu chứ chú. Với nó có nói xấu mình mình biết đường mà đập cho tụi nó một trận”

“Được! Thằng này được! Vậy tối nay mày tới quán chú, chú sẽ ra mặt sắp xếp cho mày!” Ông Tuấn cười vui vẻ nói rồi nhìn đồng hồ xong quay qua nói với Thu Phong “Chú quên mất còn cuộc hẹn khác! Nãy cháu gọi chú vui quá nên quên mất mình có hẹn trước! Có gì tối cháu cứ qua quán chú. Còn đây là địa chỉ, chú đi trước nha!” Nói xong ông Tuấn để lại một card visit rồi lật đật đi luôn, thậm chí còn chưa kịp kêu nước. Ngồi lại một chút Thu Phong cũng đứng dậy đi luôn.
Về nhà nằm tới tối tầm bảy giờ Thu Phong chạy ra địa chỉ mà chú Tuấn đưa. Tới quán Thu Phong gửi xe rồi bước vào. Hôm nay cậu mặc một cái áo bó màu đen tay dài khiến cả người cậu nổi từng bó cơ với cái bụng săn chắc sáu múi lên, phía hạ bộ cậu mặc chiếc quần jean màu đen với đôi tông lào nhìn toàn bộ cậu chả khác nào thằng du côn. Chịu thôi ở nhà có mỗi mấy bộ quần áo, đi ngũ tới giờ về chưa mua được gì ngoài cái xe, đến quần áo cũng bắt đầu chật.

Bây giờ quán chưa lên nhạc, các nhân viên mới xong công việc dọn dẹp quán. Thấy Thu Phong bước vào thì bị bảo vệ ngăn lại, nhìn Thu Phong chả giống như là đang vô đây chơi. Nếu vào thời gian 9 giờ đổ đi có thể họ chả quan tâm đến Thu Phong nhưng bây giờ chưa có khách mà một kẻ như Thu Phong lại đi vào có thể là kẻ kiếm chuyện. Vì hôm qua có mấy thằng quậy ở đây khiến quán phải đóng cửa, nên bảo vệ nghĩ rằng đây là lũ tàn dư hôm qua. “Xin lỗi anh! Quán chưa mở cửa” Một tên bảo vệ mặc áo đen chìa tay ra cản Thu Phong lại, Thu Phong thấy bị cản liền quay qua nhìn nói “Hả? À tôi tới kiếm chú Tuấn! Ông ấy dặn tôi tới đây!”.

Tên bảo vệ nghe thấy vậy liền nói “À! Vậy anh đợi tôi chút” Thu Phong gật đầu “Ừ” hôm nay hắn tới làm việc cũng chả muốn gây rắc rối gì cả. Tên bảo vệ bấm bào bộ đàm nói “Alo! Cậu vô nói ông chủ là có người muốn gặp” Bên kia trả lời “Là ai?” Tên bảo vệ quay sang hỏi Thu Phong “Xin lỗi anh tên gì ạ?”, Thu Phong trả lời “Thu Phong”. “Là Thu Phong” Tên bảo vệ nói, đầu dây bên kia lập tức trả lời “Để anh ta vào đi, tôi ra đón anh ta” “Ok”. Tên bảo vệ quay sang nói với Thu Phong “Anh vào đi” Rồi lại đứng về vị trí cũ nhìn ngó xung quanh. Thu Phong gãi gãi đầu nhấc chân bước vào.

Thu Phong vừa bước vào thì bên trong quán Bar thì cảnh đập vào mắt anh lúc này là một quán Bar có chiều rộng đến 300m2. Dưới sàn nhà thì lót đá hoa cương màu đen huyền, phía bên trên thì quầy đánh DJ rộng đến nỗi năm người đứng trên đó vẫn thừa, có đầy đủ thiết biệt tân tiến hiện đại. Những cặp loa được trang bị rải rác khắp quán, bàn ghế bằng gỗ và mặt bàn bằng thủy tinh. Có cả mấy bàn VIP là bộ ghế salon sang trọng ở đó. Chính giữa quán là sàn nhảy có mấy cây cột sắt cao gần bằng nóc nhà. Phía bên phải thì là quầy Bar dài hơn 20m, khắp quầy bar có những cái ghế riêng lẻ để khách tới một mình có thể ngồi đó. Bên trong quầy Bar có trưng những chai rựu từ khắp các nước trên thế giới, đứng trong quầy bar có hai anh chàng pha chế cao to đẹp trai mặc đồ bồi bàn.

Đang mải ngắm sự rộng lớn của quán thì có một người đang bước tới phía Thu Phong, lại gần anh ta hỏi “Anh là Thu Phong?” Thu Phong gật đầu rồi người đó lại nói “Theo tôi”. Thu Phong đi theo tên đó ra phía sau quán rồi vào một căn phòng. Bước tới trước cửa người kia gõ cửa hai cái rồi có một người mở cửa hé ra nói “Chuyện gì?” “Nói với ông chủ tôi dẫn người tới rồi” Sau đó tên kia mở cửa hẳn ra để Thu Phong bước vào. Trong căn phòng như lúc trước tiếp đón nhóm Thiên Long thì lần này là tới Thu Phong.

Thấy Thu Phong bước vào ông Tuấn đang đọc sách liền buông quyển sách xuống đứng lên mời Thu Phong “À thằng cháu! Vào đi, ngồi xuống ngồi xuống! Thấy quán chú thế nào?” Thu Phong gật đầu lịch sự nói “Hoành tráng lắm chú! Không ngờ mới có mấy năm mà các quầy bar đã phát triển tầm cỡ nước ngoài rồi” Ông Tuấn chen vô “Bậy! Cả cái thành phố này có mình quán chú là hoành tráng như thế đấy cháu! Thôi được rồi để chú giới thiệu” Ông Tuấn ngoắc ngoăc một người phụ nữ lại. Cô ta mặc một bộ đồ công sở trông rất là thanh lịch, lại phía ông Tuấn rồi cúi đầu chào ông Tuấn một cái rồi quay qua phía Thu Phong cúi đầu chào một lần nữa, Thu Phong gật đầu chào lại coi như lễ phép.

Ông Tuấn giới thiệu “Đây là đứa cháu bà con xa của chú gửi lên đây vừa đi học vừa đi làm, nó đang học về quản trị kinh doanh! Nó giỏi lắm nhưng mà dù gì là con gái nó quản cái nơi vui chơi như thế này vẫn quá sức! Từ hôm nay con với nó sẽ cùng quản lí cái quán này! Còn về tiền bạc con không phải lo, lương cố định rồi ăn theo hoa hồng của quán nữa!.” Thu Phong gật đầu coi như hiểu rồi ông Tuấn lại quay sang nói với cô gái “Đây là Phong! Con của anh kết nghĩa chú, đặc công vừa xuất ngũ! Giỏi lắm con! Hai đứa đưa nhau ra ngoài rồi bắt đầu công việc luôn đi”. Nghe vậy Thu Phong đứng dậy bắt tay cô gái chào “Xin chào tôi là Thu Phong năm nay 25 tuổi! Mong được cô chỉ điểm!” Cô gái chìa tay ra bắt tay với Thu Phong rồi gật đầu nói “Xin chào anh! Tôi là Diệu Linh!” Ông Tuấn thấy Linh không giới thiệu tuổi ông ngồi đó chen vô “Nó mới 21 tuổi đấy cháu! Được thì tới luôn đi!” Thu Phong gãi đầu “Ha Ha!”. Diệu Linh thì lườm ông Tuấn “Chú!”

Ông Tuấn cười cười rồi phất tay “Được rồi ra ngoài hết đi! Kiếm cho thằng Phong một bộ đồ thay vô! Ăn mặc gì như thằng du côn ấy!”