Đô Thị Quỷ Vương

Chương 34: Hai chữ “Gia đình!”


Nhờ dùng kế mà Nhược Y được Thu Phong cho đi cùng. Cô hí ha hí hửng như được ra mắt nhà chồng, hót líu lo liên tục.

Thu Phong đi đến chiếc Exciter huyền thoại của mình ngồi lên thì Nhược Y nói “Anh lấy xe này để đi mua nhà à?”. Thu Phong ra vẻ đương nhiên nói “Ừ!”. Nhược Y khoanh tay lại làm nổi lên cặp bưởi đầy đặn nói “Trời giờ nắng nóng mà anh tính để bác gái ngồi xe máy đi khắp thành phố sao?”.

Thu Phong dường như chưa hiểu ra vấn đề của Nhược Y nói “Ừ! Có sao đâu?” “Anh đúng là ngố mà. Theo tôi” Vừa nói Nhược Y vừa kéo tay Thu Phong đi. Cô kéo anh tới một chiếc mercedes S500 màu trắng, đưa chìa khóa cho Thu Phong rồi nói “Lấy chiếc này mà đi.” Thu Phong cầm lấy chìa khóa rồi nói “Cô đào đâu ra lắm xe vậy?”. Nhược Y mở cửa xe ra chui vào nói “Mấy cái xe này chẳng đáng giá bao nhiêu cả, với số tiền anh hiện có thì mua chục chiếc như thế này cũng được”

Anh cũng mở cửa xe ra ngồi vào rồi tự thủ thỉ “Chắc cũng phải mua một chiếc để có dịp đi du lịch với nhà nữa!”. Thu Phong đề máy lên rồi bắt đầu lái xe về nhà. Bên cạnh Nhược Y cứ thi thoảng nói những điều mà anh không hiểu nổi như là “Lát gặp bác gái nói gì đây ta?” “Mình có ăn mặc hở hang quá không?” “Không biết em trai anh ấy nhìn mình xong, thích mình luôn thì khổ.” “Gặp bác ấy nói gì đầu tiên?” “Cái này... À không...” Cô tự nói tự đỏ mặt, Thu Phong ngồi kế bên cũng chả buồn quan tâm nữa.

Hôm nay Nhược Y vẫn như thường ngày ở công sở cô mặc một bộ váy công sở ôm sát người màu đen với áo sơ mi trắng bên trong. Nhược Y cài lại cúc áo trên ngực mình lại rồi quay qua nhìn Thu Phong. Tuy vậy vẫn không giấu được bộ ngực khủng của cô, cái cúc áo ngay ngực Nhược Y căng ra hết cỡ, như muốn đứt ra. Bình thường ở công ty cô cứ cài vào rồi lại bung ra, bực mình cô để hở luôn cho người ta nhìn chơi, nhưng lần này ra mắt mẹ Thu Phong cô không thể để mất hình tượng được.

Mười phút sau Thu Phong lái xe tới trước hẻm nhà mình. May cho Thu Phong đây là Vũng Tàu chứ không phải Sài Gòn, nếu là ở Sài Gòn có mà cả tiếng đi chưa nổi một trăm mét nữa, dù là xe máy còn khó đi chứ đừng nói tới oto.

Anh mở cửa bước xuống xe, Nhược Y cũng tự động mở cửa ra bước xuống đi theo Thu Phong. Cô chả trông mong gì việc Thu Phong sẽ ga lăng mở cửa cho mình cả, được đi theo là mừng lắm rồi.

Tới trước cổng nhà Thu Phong mở cửa ra bước vào sân gọi Thiên Long “Cu ơi! Thay đồ xong chưa, hỏi mẹ xong chưa đi luôn này”. Nghe thấy giọng anh hai Thiên Long lật đật chạy xa, không như thường ngày Thu Phong hay đi xe máy chạy hẳn lên từ xa đã nghe tiếng xe rồi. Lần này không nghe thấy tiếng xe lại thấy anh hai của mình, dù vậy Thiên Long cũng không thắc mắc gì liền gọi mẹ ra.

Thiên Long gọi mẹ xong tự mình xách đít cầm khóa xe chạy ra trước thì thấy ngoài Thu Phong ra còn một người nữa đứng bên cạnh. Thấy em trai mình nhìn vào Nhược Y, Thu Phong liền nói “Đây là Nhược Y, đồng nghiệp của anh”. Nghe vậy Thiên Long lễ phép nói “Em chào chị” Nhược Y mỉm cười chào theo “Chào em”.

Thấy Nhược Y trong đầu Thiên Long hiện lên dòng suy nghĩ bất chính “Bà chị này thật đẹp a”. Thiên Long không biết Thu Phong dắt đâu thêm một bà chị xinh đẹp về đây nữa, lúc trước đi Lam Sơn đã gặp một bà chị xinh đẹp không kém giờ lại thêm một người. Cậu cũng cảm thấy tội cho chị của Hà Hải, người đẹp xung quanh anh hai mình cũng vài cô mà ai cũng xinh đẹp hơn chị Hà Hải. Không biết mấy người này như thế nào nhưng Thiên Long cảm thấy chị Hà Hải thân thiện hơn, nếu được chọn chị dâu cho anh hai mình thì Thiên Long chọn bà chị Thu Hương.

Một lát sau mẹ Thu Phong đi ra cầm theo nón bảo hiểm, bà thấy Nhược Y đứng cạnh Thu Phong liền hỏi “Cháu là...?” Nhược Y thấy mẹ Thu Phong liền nhanh nhảu trả lời “Dạ cháu là đồng nghiệp của anh Phong. Cháu tên Nhược Y, chào cô ạ!”. Mẹ Thu Phong cười hiền từ nói “Nhược Y à, tên nghe giống người Hoa...” Nhược Y chen ngang vào “Dạ ba cháu người Trung Quốc, mẹ cháu người Việt Nam. Từ nhỏ cháu đã sống ở đây rồi ạ!” “À, ừ ừ thì ra là vậy...”

Thu Phong lại gần mẹ cầm nón của mẹ cất vô nhà rồi nói “Hôm nay con có vài điều bất ngờ cho mẹ!” Rồi quay sang nói với Thiên Long “Cất khóa xe ở nhà đi, rồi khóa cửa cổng lại đi xuống đường”. Thiên Long dạ một tiếng rồi đi khóa cửa. Thu Phong cùng mẹ của mình với Nhược Y đi xuống đường. Lúc này Nhược Y lại ôm lấy tay Thu Phong, có mẹ ở đây anh cũng lười cãi nhau với Nhược Y nên để mặc cô ta.

Mẹ Thu Phong cười hỏi anh “Cái thằng này có gì bất ngờ cho mẹ à? Mẹ từng tuổi này rồi còn gì bất ngờ nữa đâu mà mày phải giấu. Trải qua chuyện của ba mày tới giờ mẹ còn không sao thì có gì làm cho mẹ mày bất ngờ nữa”. Nụ cười hiền từ của mẹ hỏi mình làm anh cảm thấy bấy lâu qua bản thân chưa làm được gì cho mẹ.

Mẹ Thu Phong từng là một người phụ nữ xinh đẹp biết bao người theo đuổi, cuối cùng bà ngả vào một vòng tay của một đại gia theo đuổi bà mấy năm trời đó là ba Thu Phong. Cuối cùng khi lấy nhau bà mới biết ông là một tên trùm xã hội đen, nhưng biết cũng đã quá muộn, dù gì bà cũng gả cho người ta rồi. Khi sinh Thu Phong cuộc sống bà như một bà hoàng nhưng bà lại không thích cuộc sống xa hoa gò bó ấy. Khi sinh đứa thứ hai là Thiên Long thì bỗng chồng bà bị tai nạn giao thông chết, rồi cảnh sát ập đến nhà bà tịch thu tài sản vì có bằng chứng ông buôn lậu để làm giàu.

Đã vậy bên phía nhà chồng nhận không biết bao nhiêu tiền của chồng bà mà nỡ lòng nào ruồng bỏ bà, xem bà với con của bà như những đứa con hoang, bỏ mặc đó không giúp đỡ. Bà cũng không dám đem Thu Phong với Thiên Long về quê vì sợ mất mặt với bà con lối xóm. Cuối cùng bà cắn răng chịu khổ nuôi hai đứa nên người, cũng may lúc đó Thu Phong có nhận thức không đòi hỏi bất cứ thứ gì như những đứa con thiếu gia khác. Thật ra lúc còn nhỏ sống trong giàu có Thu Phong cũng chả thèm đòi hỏi cái gì, và anh cũng ghét nhất cái lũ con nhà giàu đại thế gia.

Lúc ba anh con sống thì đứa nào cũng bợ đít anh, khi ba anh mất rồi cả tài sản cũng bị tịch thu thì bọn nó quay sang sỉ vả Thu Phong không ra gì.

Cuộc sống mà, đó là điều hiển nhiên. Họ đã nhẫn tâm với gia đình anh thì anh cũng chẳng trấp họ làm gì, thân ai nấy lo vậy.

Xuống dưới đường mẹ Thu Phong thấy anh lại gần một chiếc xe oto sang trọng mở cửa ra mời bà vào thì lúc này bà thật sự ngạc nhiên nói “Con mượn xe của ai vậy?” “Xe của anh ấy đấy bác!” Thu Phong tính nói là xe của Nhược Y thì cô lại nói trước là xe của mình. Lỡ rồi Thu Phong cũng không nói gì mà chỉ gật đầu, dù sao bỏ tiền ra mua xe y như này là được.
Bỗng mắt mẹ Thu Phong lâng lâng, bà khóc.

Thấy mẹ khóc Thu Phong chạy lại hỏi “Mẹ sao vậy?”. Bà dụi mắt nở một nụ cười hạnh phúc vuốt đầu Thu Phong nói “Con trai mẹ đã lớn thật rồi. Không ngờ con giấu lâu tới vậy không cho mẹ biết”. Thu Phong bật cười, anh cũng chẳng biết nói gì hơn. Là thằng con trai anh cũng không dễ gì rơi lệ, tuy vậy bản thân anh cũng thấy lưng lưng rồi lại mở cửa cho mẹ vào xe. Bà gật đầu cười ấm áp.

Nhược Y thấy bác gái bất chợt cô lại thấy tủi thân, tự biết ý cô vào ghế sau ngồi cùng bác gái. Nhược Y ôm lấy tay mẹ Thu Phong nói “Bác à! Anh ấy còn giấu bác nhiều lắm, lát nữa con sẽ kể hết cho bác nghe. Rồi khi nào về bác trừng trị ảnh”. Thu Phong đứng ngoài xe nghe vậy liền ngó vô lươm Nhược Y “Này...”.

Không quan tâm đến Nhược Y nữa anh lấy một điếu thuốc ra hút, thở ra một hơi nhẹ nhõm Thu Phong cảm thấy mình chưa thật sự ở bên mẹ nhiều. Bảy năm trời đi quân đội rồi về, về xong lại đi làm tối ngày ít khi gặp mặt mẹ, có gặp anh cũng không nói chuyện nhiều. Tính nhiều khi cũng vụng về trong chuyện gia đình rất nhiều, tuy biết là thương mẹ nhưng anh không thể nói ra một câu con yêu mẹ được. Ai cũng vậy nói ra được câu con yêu mẹ rất là khó.

Thiên Long đi xuống thấy chiến xe cũng há hốc mồm, cậu cười như chưa từng được cười. Ngó dọc ngó nghiêng chiếc xe rồi trầm trồ khen ngợi đủ kiểu. Thấy em trai mình như vậy anh cũng cười cười rồi sút nó vào hàng ghế trước để ghế sau cho Nhược Y với mẹ tâm sự.

Ngồi lên xe rồi Thu Phong mới chợt nhớ bây giờ đi mua nhà ở đâu đây.

Thấy Thu Phong chưa đi Nhược Y ngồi phía sau liền nói lên “Biết ngay anh chưa chuẩn bị gì mà! Vậy cũng đòi đi mua quà. Lái xe tới công ty đi, anh quên công ty mình làm gì rồi à?” Nói mới nhớ công ty của Thu Phong là bất động sản, vì vậy cũng liên quan tới nhà cửa nên kiếm bên ngoài chẳng bằng kiếm công ty của mình.

Phía sau Nhược Y kể cho mẹ Thu Phong nghe tất cả về anh trong những ngày qua. Từ chuyện thành lập công ty cho đến tiền nong do ai tài trợ. Có điều cô nói dối là chuyện tiền bạc Thu Phong được tài trợ nhờ lúc ở trong quân đội có cứu được một đại gia nên họ đầu tư cho Thu Phong, khi nào anh có tiền rồi trả lại họ và không lấy lời.

Thậm chí cô còn thêm mắm thêm muối nào là công ty gặp khó khăn trong lúc khởi đầu, nhờ cô và Thu Phong cùng cố gắng nên mới vượt qua. Càng nghe bà càng cảm thấy con trai mình càng lúc càng trưởng thành, bà cứ ngỡ nó sẽ theo quân đội cả đời. Rồi chả biết khi nào gặp lại đứa con của mình.

Thu Phong lái xe tới công ty bà càng ngỡ ngàng hơn. Trong tháng qua đây là khu nổi nhất thành phố, luôn luôn được người dân chú ý từ nhà hàng, khu vui chơi giải trí cho đến lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Bà cũng không ngờ con trai mình là chủ của nơi này. Thiên Long cùng bạn mình cũng có tới đây chơi nhưng không ngờ nơi này lại là của anh hai mình. Trong đầu cậu bây giờ đang nghĩ cách làm sao để khoe với bạn bè là nơi này của anh mình.

Thấy biểu cảm của mẹ và em trai lòng Thu Phong bỗng thấy nhẹ hơn. Anh nghĩ cứ hòa bình như thế này có phải tốt hơn không.

Nhưng đời không như anh nghĩ. Tình hình chính trị của thế giới bây giờ đang rất căng thẳng. Nga và Mĩ đang có động thái lớn, chưa biết khi nào sẽ xảy ra chiến tranh. Mà khi hai nước lớn đấu nhau thì những nước nhỏ xung quanh ấy cũng khó tránh được.

Tại sao sống trong hòa bình mà nước nào cũng có quân đội của riêng mình. Vậy cái hòa bình ấy chỉ là hòa bình ảo, chỉ là cái vẻ bề ngoài của mỗi quốc gia. Nếu đã hòa bình thì cần gì tới quân đội rồi khi cần thiết họ lại lấy quân đội ra để gây chiến tranh.

Thu Phong không thích như vậy. Chiến tranh sẽ dập tắt cái từ gọi là gia đình của mỗi người. Nếu được anh muốn là người đập tan cái hòa bình ảo này để tạo ra cái hòa bình thật sự.

- ------

Lời của tác: Chương này tuy có vẻ không liên quan nhưng đây là dùng để tạo ra một lý do để Thu Phong chiến đấu vì thứ gì đó.