Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 351: Mạo Bài Đại Anh Hùng Thần thoại tan biến (Kết) Dịch tntkxx Biên godthai Nguồn tangthuvienvn



Chương 86: Thần thoại tan biến (Kết)

Từng chiếc TV được bật lên, từng người dân Trenock dừng bước trước màn hình TV.

Trong khu nghỉ ngơi của văn phòng, một nhân viên mới vừa rót cho mình một tách cả phê đầy, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua TV, thế nhưng lại không dời bước đi nữa. Số nhân viên cùng tụ tập lại trước TV ngày càng nhiều, không bao lâu, toàn bộ khu làm việc đã chỉ còn lác đác vài người, tất cả mọi người đều chen vào trong phòng nghỉ và hành lang bên cạnh tòa nhà truyền hình.

Trong quán rượu, quán cà phê, cùng đủ loại nơi ăn chơi, tiếng ồn ào náo động đã lắng xuống, theo từng tiếng "xuỵt" nhắc nhờ, mọi người đang chơi đùa buôn chuyện trên trời dưới đất đều kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía màn hình TV, sau đó ánh mắt liền không còn dời đi nơi nào khác.

Trên từng hành tinh di dân, bất kể đêm tối hay ban ngày, ánh nắng ban mai hay ráng chiều chạng vạng, mọi người đều ngừng chân trước màn hình TV công cộng to lớn trên quảng trường cùng màn hình quảng cáo to lớn của tòa nhà phố thương nghiệp, ngẩng đầu nhìn lên. Đoàn người càng ngày càng đông, toàn bộ tiết tấu sinh hoạt của thành phố đều như đã chậm lại trong giờ khắc này.

Trên đường phố, càng ngày càng nhiều xe bay bật hình thức lái tự động và mở TV trên xe, gia nhập vào hàng ngũ xe bay lái tự động chỉnh tề ở ven đường, hình ảnh mô phỏng trên kính chắn gió của mỗi một chiếc xe bay, đều phát một hình ảnh giống nhau. Hành khách trong xe nhìn TV không chớp mắt, mặc cho xe bay thuận theo tuyến đường tự động bay đi.

Quốc hội đã tạm ngừng phiên họp, các nghị viên vừa rồi còn đang cãi cọ kịch liệt thì giờ đều nghiêm túc nhìn lên màn hình TV to lớn giữa đại sảnh nghỉ ngơi rộng rãi sáng sủa. Sân huấn luyện trong căn cứ quân đội rỗng tuếch, tiếng reo hò, tiếng bước chân khi huấn luyện sớm đã mất hút. Ngày vạn quan quân cùng binh sĩ đều tụ tập trước màn hình TV nơi đóng quân....

Thông qua màn ảnh của quay phim, giờ khắc này, sự chú ý của toàn bộ Trenock đã hoàn toàn bị bệnh viện lục quân trung ương Hán Kinh hấp đẫn.

Sau một cái vỗ tay của lão nguyên soái Lý Tồn Tín, một người mà tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc xuất hiện trong màn hình TV vừa chuyển dời.

Feric, ông lão tóc xám trắng này vẫn giống như trước đây, ngồi trong phòng tiết mục tọa đàm của mình. Ông ta mặc âu phục, bên trong theo thói quen không thắt caravat. Ông ta gầy hơn đôi chút so với trước, thế nhưng lại có vẻ càng tinh thần hơn. Toàn thân tản mát ra vẻ cường tráng của thân thể vừa trở về từ trong chiến hỏa.

Thoạt nhìn, ông ta dường như đã chờ đợi từ lâu lắm rồi. Mọi người chợt phát hiện ra một nét hiếm thấy, một người luôn luôn thong thả bình tĩnh như ông ta, vào giờ khắc này lại có một sự kích động mơ hồ.

"Thật cao hứng khi được gặp mọi người tại một thời khắc không hẹn trước này." Feric nhìn chăm chú vào màn ảnh, dùng chất giọng đầy lôi cuốn của mình đi thẳng vào vấn đề: "Hiện tại, tôi muốn mang theo mọi người, thông qua màn ảnh của chúng ta, đi nhận biết về một đội quân, nhận biết về một người!"

Màn ảnh biến hóa, một mảnh tinh không vô bờ liền xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn trong màn ảnh, hư không vô tận đang trôi nổi rậm rạp các mảnh vỡ của chiến hạm và máy bay chiến đấu. Nhìn trong một vành đai tiểu hành tinh, trên những tảng đá quay cuồng, đều là những dấu vết sứt sẹo thấy mà giật mình. Dân chúng trước TV không khỏi phát ra từng tiếng than sợ hãi.

"Đây là tinh hệ Long Bow Salerga, một nơi mà chúng ta rất quen thuộc." Bên ngoài hình ảnh, giọng nói Feric không nhanh không chậm, thong thả mà ôn hòa: "Tinh hệ này cùng với tinh hệ Reske của chúng ta, một đầu một đuôi tạo thành một tuyến đường bay khổng lồ quan trọng nhất của tinh vực Đông Nam, tuyến đường bay chính Đông Nam. Có thể nói, từ thời đại thăm dò vũ trụ tới nay, loài người chính là đi qua tuyến đường bay này mà phát hiện toàn bộ tinh vực Đông Nam."

Màn ảnh lướt đi trong hư không, những mảnh xác vỡ nát của chiến hạm đang im lìm lặng lẽ trôi nổi trong vành đai tiểu hành tinh. CÁc vết nứt gãy bất quy tắc ở chỗ gãy đoạn, các họng pháo phó pháo năng lượng méo mó, đủ các loại vật phẩm sinh hoạt, linh kiện bay ra từ trong chiến hạm,.... Thoạt nhìn, toàn bộ không vực dường như là một bãi tha ma chỉ có u linh mới thường xuyên lui tới.

"Tất cả những thứ xuất hiện trước mắt chúng ta đây, đều đến từ một trận chiến không lâu trước. Trong trận chiến đấu này, hai hạm đội cấp Tượng của đế quốc Binalter, dưới sự chỉ huy của sĩ quan chỉ huy Humphrey của họ đã cố gắng công chiếm tinh hệ Long Bow, mở ra cánh cửa tiến công thần tốc tới tinh hệ Reske của chúng ta. Kết quả mọi người đều biết, trong trận chiến này, hạm đội mang danh Humphrey đã bị xóa bỏ khỏi biên chế hạm đội Binalter. Bọn họ không có mở ra cánh cửa thông tới Reske, thế nhưng lại trở thành tù binh của quân đồng minh chúng ta."

Màn ảnh trở về trên người Feric.

"Chỉ cần là người có chút tri thức thì đều biết được, trận chiến này mang ý nghĩa hệ trọng cỡ nào đối với Trenock chúng ta. Nếu như tuyến đường bay chính của tinh vực Đông Nam bị Tây Ước chiếm lĩnh, như vậy, bây giờ chúng ta sẽ không chỉ đối mặt với quân đội của hai nước Sous và Jaban, chúng ta còn phải đối mặt với bộ đội của Binalter, Liên bang Naga và đế quốc Deseyker. Bọn hắn sẽ bay dọc theo tuyến đường bay chính, ồ ạt tràn tới, phá hủy thành thị của chúng ta, tàn sát dân chúng của chúng ta, tại trên thân mình cái quốc gia này, chém ra vô vàn vết thương!"

Cảnh tượng khủng bố mà Feric vẽ ra khiến cho khán giả không rét mà run. Trước máy truyền hình, tất cả âm thanh đều biến mất, khung cảnh chìm trong một khoảng tĩnh mịch.

"Trenock là một dân tộc biết tri ân. Chúng ta phải cảm tạ tập đoàn hạm đội số 19 của Cộng hòa Phỉ Dương đã anh dũng chiến đấu, cảm tạ trung tướng Douglas chỉ huy của họ, cảm tạ mỗi một người chiến sĩ Phỉ Dương đã anh dũng chiến đấu trong trận chiến này. Thế nhưng, có rất ít người biết, ngoại trừ tập đoàn hạm đội số 19 của Phỉ Dương ra, còn có một hạm đội nữa đã chiến đấu đẫm máu ở trong mảnh không vực này! Chính nhờ sự tồn tại của họ mới có thể khiến hạm đội Humphrey, cuối cùng nhận lấy thất bại thê thảm ở đây!"

Trong màn hình, bóng dáng Feric dần nhạt đi, một chiếc máy bay chiến đấu từ mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng.

Trên cánh máy bay, một biểu tượng hùng ưng giương cánh cầm lấy một chữ "Phỉ" hình thuẫn, được phóng đại vô cùng bắt mắt giữa màn ảnh.

Máy bay chiến đấu nhanh như tia chớp, xẹt qua giữa hư không. Màn ảnh đi theo nó, theo nó gia tốc nhào lộn, một chiếc mẫu hạm vũ trụ to lớn của Binalter đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Máy bay chiến đấu tiếp cận mẫu hạm vũ trụ một cách cực nhanh, hỏa lực phòng không xung quanh càng ngày càng dày đặc. Máy bay chiến đấu bay lượn, nhào lộn, tựa như một cánh én giữa cuồng phong bạo vũ. Rốt cuộc, theo hai luồng sáng màu lam phóng ra từ dưới cánh máy bay chiến đấu, hai quả tên lửa phóng về phía mẫu hạm vũ trụ. Khi tên lửa nổ ra hai chùm lửa đỏ rực trên thân thể dày nặng của mẫu hạm, máy bay chiến đấu đã cấp tốc xoay đầu, phóng về phương xa.

Màn ảnh dần thu nhỏ về sau, toàn cảnh chiến đấu kịch liệt liền xuất hiện tại trước mặt mọi người.

Mẫu hạm lơ lửng trong hư không đã tổn hại thê thảm, trên thân là vô số khe hở đan xen ngang dọc, như thể bên ngoài lớp thiết giáp là nham thạch nóng chảy, ánh lên sắc đỏ rực. Vô số máy bay chiến đấu Phỉ Quân bay múa xoay vần dưới làn đạn điên cuồng của hỏa lực phòng không. Bọn họ áp sát tốc độ cao, phóng tên lửa, rồi nhào lộn tản ra. Dưới sự truy đuổi của hỏa lực phòng không, thật nhanh dán sát vào thân mẫu hạm, bay vút từ đầu này tới đầu kia.

Ở chỗ xa hơn, chủ pháo của vài chiếc chiến hạm Phỉ Quân có sừng đâm kỳ dị đang bắn đồng loạt, vô số chiến hạm Binalter và máy bay chiến đấu đang liều mạng chạy về.

Mọi người như mê như say nhìn ngắm hình ảnh chiến đấu kịch liệt này, trái tim, theo chiến cuộc biến ảo mà chợt cao chợt thấp. Về chiến dịch nổ ra ở tinh hệ Long Bow này, trong báo cáo của quân đồng minh vẫn luôn mơ mơ hồ hồ. Ngoại trừ một số rất ít người biết đến sự tồn tại của Phỉ Quân, đại đa số người cũng không biết đến tác dụng của Phỉ Quân ở trong trận chiến này.

Cũng bởi vậy, khi chiến dịch tinh hệ Long Bow bị quy thành chiến tích cho Phỉ Quân, rất nhiều người đều cầm thái độ hoài nghi.

Tất cả hoài nghi vào giờ khắc này đều tan thành mây khói. Mọi người ngơ ngác nhìn nhánh hạm đội nho nhỏ này, chiến đấu giữa lòng hạm đội Binalter, nhìn vô số tên lửa và pháo năng lượng bay về phía mẫu hạm vũ trụ Binalter, cũng nhìn từng chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân hóa thành một quả cầu lửa trong tinh không trong lưới hỏa lực phòng không dày đặc như mạng nhện.

Hạm đội Phỉ Quân với lực lượng thậm chí không bằng một hạm đội cấp B đã phát động tập kích trí mạng vào giữa lòng trận hình chính của hạm đội cấp Tượng mạnh hơn xa một tập đoàn hạm đội. Vào giờ khắc này, sự chấn động mang đến cho mọi người không thua gì cảnh bọn họ nhìn thấy một trăm người chiến sĩ Trenock của mình hung hãn lao về phía đám đông sư đoàn thiết giáp số 2 đầy khắp núi đồi của Jaban!

Đây chính là Phỉ Quân, đây chính là cái đội quân cà lơ phất phơ kia?!

Một vầng sáng kịch liệt nở rộ quét ngang hư không, mẫu hạm trong sự chờ đợi khẩn trương của mọi người, rốt cuộc đã nổ tung. Mặc dù sớm đã biết là kết quả sẽ như vậy, thế nhưng, mọi người vẫn kko kìm được mà cùng phát ra tiếng hoan hô trong nháy mắt khi mẫu hạm nổ tung.

"Chính như mọi người thấy, vào ngày này, nhánh quân này đã thực sự xuất hiện trước mặt chúng ta." Giọng nói của Feric cùng vang lên đồng thời với vầng sáng nổ tung kịch liệt: "Cũng chính vào ngày này, người Trenock đã nợ nhánh quân này một ân tình. Khi biết tinh hệ Long Bow được bảo vệ, thượng tướng Simon Lapinski đã ôm chầm lấy thượng tướng Bernardote thật chặt, không cách nào dùng từ ngữ để biểu đạt sự cảm kích của mình. Mà tôi, sau khi trải qua trận chiến thảm khốc ở Thương Lãng tinh, bằng một cách vô cùng trực quan cũng cảm nhận được tâm tình khi đó của thượng tướng Simon."

Dân chúng đều trầm mặc, một số người vừa rồi còn hô hào đòi Phỉ Quân cút khỏi Trenock chỉ cảm thấy xấu hổ vô bờ. Không cần đến kiến thức quân sự cao thâm gì, bọn họ cũng có thể hiểu rõ ràng, tinh hệ Long Bow có ý nghĩa như thế nào đối với cái quốc gia này.

Mặc dù chỉ đối mặt với ba nhánh hạm đội siêu cấp do Mikami Yujin chỉ huy cùng tám hạm đội cấp A của Sous, Reske cũng đã đánh cho thảm liệt như vậy. Nếu lại thêm hai hạm đội cấp Tượng của Humphrey cùng với tập đoàn hạm đội số 5 của Deseyker đang bị ngăn ngoài tinh hệ Long Bow lúc này, sợ rằng vào giờ phút này trải qua ngọn lửa chiến tranh giày xéo đã không phải chỉ có mình Reske nữa.

Dân chúng chờ đợi thắng lợi, thế nhưng không ai thích chiến tranh.

Chỉ cần vừa nghĩ tới vô số chiến hạm khổng lồ che trời lấp đất ập xuống, vừa nghĩ tới vụ nổ rực lửa tựa như địa ngục vừa rồi, nghĩ đến những chiếc robot kim loại tựa như ác ma kia, tất cả mọi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Là Phỉ Quân đã ngăn chặn thảm họa này lại cho Trenock?!

"Tinh hệ Long Bow, với hạm đội Phỉ Quân đột kích vào tụ quần trung ương hạm đội Humphrey, bắt giữ Humphrey, cũng khiến cho toàn bộ hạm đội đầu hàng mà kết thúc. Hiện tại, hạm đội Phỉ Quân đang trấn thủ tinh hệ Long Bow. Trước đây không lâu, thượng tướng Russell của Leray đã chỉ huy bộ đội tập kích quân trú đóng của Tây Ước tại tinh hệ Bermuda Leray, cũng khiến cho quân Tây Ước rút về tinh hệ trung ương Leray."

"Mà vào ngày kết thúc chiến dịch tinh hệ Long Bow." Feric một lần nữa xuất hiện trên màn ảnh, trong tay ông ta cầm một phần tư liệu, đứng ở bên cạnh màn hình lớn của phòng quay: "Tướng quân Điền Hành Kiện đã đáp ứng thỉnh cầu của bộ chỉ huy tối cao quân đồng minh và thượng tướng Lapinski, thống lĩnh một tốp bộ đội nhỏ tiến về Thương Lãng tinh, tìm cách cứu viện cho sư đoàn thiết giáp 13 và sư đoàn bộ binh 51 chúng ta, cùng với, nguyên soái, Lý Tồn Tín, của chúng ta!"

Nói rồi, Feric nhẹ nhàng nhấn một cái lên màn hình ảo, một đoạn phim được chiếu ra.

Tiếng pháo đạn, vào giây phút đầu tiên khi hình ảnh xuất hiện, đã mãnh liệt bùng nổ bên tai các khán giả. Xuất hiện trước mắt là một trận địa bị lửa đạn bao trùm, chiến sĩ Trenock cùng binh sĩ Jaban xông vào trong trận địa, đã hoàn toàn chém giết cùng một chỗ. Binh sĩ song phương hướng vào nhau mà nổ súng, đạn pháo bắn phá, nổ tung liên tục không ngừng.

Người Jaban đã lọt vào trận địa, bọn họ chiếm cứ ưu thế số lượng tuyệt đối, song phương đã bắt đầu giáp lá cà.

Ngay thời khắc sinh tử tồn vong, một đám binh sĩ mặc trên mình đồng phục màu xanh lam, dưới sự hướng dẫn của vài binh sĩ Trenock đã vọt vào trận địa. Xông lên trước nhất, rõ ràng là một gã mập mạp đang vung vẩy một khẩu súng lục quái dị.

Trung tướng Leray, Điền Hành Kiện.

Người Jaban rút lui tựa như thủy triều. Trận địa đã giữ được, thế nhưng theo hình ảnh cuối cùng của màn ảnh, trái tim của các khán giả lại bị kéo lên.

Hình ảnh này tới từ máy ghi chép chiến trường của một binh sĩ trên tuyến đầu trận địa.

Nhìn xuống từ trên trận địa, chằng chịt đâu đâu cũng là binh sĩ Jaban, mà trên trận địa, tính thêm cả những chiến sĩ Phỉ Quân vừa mới tới, cũng không vượt quá bảy mươi người.

Bên ngoài hình ảnh vang lên tiếng giải thích của Feric: "Mọi người chắc hẳn đã nhìn thấy. Trên thực tế, cái cao điểm được đánh số 347 này, vào thời điểm đó đã là trận địa cuối cùng của chúng ta trên tuyến trận địa bờ sông Karachi. Bọn họ tựa như một chiếc phao được chiếc thuyền đánh cá kéo theo sau, cô độc rơi vào cuộc vây công của đàn cá mập. Vài giờ đồng hồ sau, bọn họ đã tiêu diệt hết tiểu đoàn bộ binh Jaban phía dưới núi, cũng bắt đầu từ cao điểm này, theo sau tướng quân Điền Hành Kiện, bước lên một hành trình thắng lợi."

Lửa đạn, khói thuốc súng, chiến đấu.

Một chiếc robot chắp vá chằng chịt, một bóng dáng mập mạp không ngừng thò đầu ra từ trong chiến hào nổ súng. Khi những binh sĩ Jaban điên cuồng xung phong lên trận địa, đối mặt với các chiến sĩ Trenock sôi nổi nhảy ra chiến hào nghênh chiến lại quay đầu tháo chạy, một luồng máu nóng thoáng cái lấp đầy lồng ngực tất cả người xem.

Lập tức, hình ảnh vụt biến thành một mảnh rừng rậm.

Rừng rậm ánh sao lấp lánh, phiến lá phản xạ những vầng sáng lành lạnh. Các chiến sĩ đứng trong rừng rậm, vị tướng quân Điền Hành Kiện đến từ Leray kia thì đứng ngay ở trước mặt họ.

Khán giả lẳng lặng nghe gã mập mạp kia lớn tiếng nói: "Mục đích ta tới nơi này, rất đơn giản! Bộ chỉ huy thỉnh cầu ta tới, tới Thương Lãng tinh này một chuyến! Nói thật, ông đây vốn không muốn để ý tới họ. Trong tình huống thế này, bắt ông tới chấp hành nhiệm vụ, không phải đi chịu chết thì là gì? Thế nhưng, ta nghe nói nguyên soái Lý Tồn Tín ở chỗ này, ta không có lựa chọn nào khác! Cho nên, ta tới đây!"

"Hiện tại, việc chúng ta phải làm, là tập kích một tiểu đoàn thiết giáp cách đây 5km!" Tay hắn chỉ về khe núi phía tây bắc: "Vượt qua đỉnh núi này, chúng ta liền có thể thấy được doanh trại của họ! Có lẽ, có người sẽ cảm thấy, đây là dùng trứng chọi đá! Thế nhưng.... Ông đây nói cho các ngươi biết, ông không có ngu như vậy đâu!"

Hắn vung mạnh tay lên: "Cosmo, nói cho bọn hắn biết, tốc độ tay của ngươi."

"Sáu mươi hai nhịp mỗi giây!"

"Hargrove."

"Bảy mươi mốt nhịp mỗi giây!"

"Wagstaff."

"Bảy mươi nhịp mỗi giây."

"Menton."

"Bảy mươi ba nhịp mỗi giây."

"Bazz."

"Bộ Binh."

Nối tiếp từng tên chiến sĩ Phỉ Quân bước ra khỏi hàng ngũ, trong lòng khán giả, vào giờ khắc này tựa như có thứ gì đó nổ tung.

Trong sơn cốc, vào lúc cơ sĩ Phỉ Quân sắp xuất kích, thượng tá Anthony anh hùng mà họ quen thuộc đã gọi vị Điền tướng quân Leray kia lại.

"Tướng quân..."

"Còn có chuyện gì sao?" Khuôn mặt mập mạp, lộ ra rõ ràng trước màn ảnh.

Anthony cúi chào: "Chúc ngài may mắn!"

Ở sau lưng hắn, hơn hai trăm gã chiến sĩ Trenock đồng thời nhấc tay cúi chào.

Dân chúng, đã không cách nào kiềm nén nhiệt huyết trong lồng ngực mình sôi trào, bọn họ nhìn không chớp mắt vào màn ảnh, nhìn nhánh đội ngũ này đi lên sơn cốc, nhìn bọn họ dùng vài chiếc robot mà hung hãn phát động tiến công về phía nơi tiểu đoàn thiết giáp Jaban đóng quân.

Khi tiếng nổ tung kịch liệt vang lên trên sườn núi, khi ở trong sơn cốc, mấy chiến sĩ Phỉ Quân đã dùng kỹ thuật điều khiển khiến người ta phát cuồng của mình tung hoành ngang dọc đánh đâu thắng đó, tất cả mọi người đều siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm răng.

Chiến Thần, bọn họ rốt cuộc chính mắt được thấy Chiến Thần robot trong truyền thuyết!

Tiếng kêu thảm thiết của binh lính Jaban vang lên không dứt bên tai, từng chiếc robot Jaban dưới sự công kích như cắt dưa thái rau của Phỉ Quân đã hóa thành từng quả cầu lửa.

"Đây là trận chiến đầu tiên Điền tướng quân dẫn bộ đội chúng ta đi ra khỏi trận địa 347." Feric giải thích ngắn gọn tới cực điểm: "Hãy để chúng ta xem tiếp những gì phía sau."

Hình ảnh biến hóa, từng đoạn ngắn tựa như đèn kéo quân lướt qua trước mắt mọi người.

Đội ngũ được thay mới trang bị tiến quân thần tốc, tập kích tiểu đoàn thiết giáp đầu tiên. Ngay sau đó, lại là tiểu đoàn thiết giáp thứ hai, sau đó, nhánh bộ đội này xuyên qua rặng núi, nghĩ cách cứu viện tù binh, dẫn theo tù binh trở lại cao điểm 415. Lại tiếp sau đó, là trận chiến bảo vệ cao điểm 415, là trận chiến đột phá vòng vây then chốt nhất ở thị trấn Ôn Tuyền, là thọc sâu vào trong kẻ địch, đột nhập đến khu nông nghiệp Frings và hai lần chiến đấu hủy diệt, là tiểu đoàn cảm tử ở trong sơn cốc liều mạng chém giết....

Đến cuối cùng, hình ảnh khuôn mặt sợ hãi của mập mạp khi đầu hàng, xuất hiện tại khoảnh khắc đoạn phim ngừng lại, tất cả những người xem đều trầm mặc.

Mọi người lẳng lặng nhìn gương mặt này, tâm tình phức tạp.

Bất luận như thế nào, bọn họ đều đã không thể tin được một người như vậy lại sẽ đầu hàng.

"Ta biết, ấn tượng của rất nhiều người đối với Điền tướng quân, chính là vào thời khắc cuối cùng trong trận chiến cuối cùng ở Thương Lãng tinh. Ta cũng biết, các ngươi bây giờ cũng giống như ta, không dám tin vào con mắt của mình, cũng bức thiết muốn biết chân tướng sự thật." Feric xuất hiện trong màn ảnh, nhấc một tay lên: "Như vậy, hãy để chúng ta dùng tất cả sự mong chờ của mình, dùng tâm linh của chúng ta, đến xem một bức tranh cuối cùng."

Hình ảnh là ngừng, vô số mũ lính bay lượn trên không trung, vô số quan quân Trenock mừng như điên ngưng đọng ở giữa không trung, bọn họ đang ôm nhau, đang rơi lệ, đang vỗ tay chúc mừng, đang quên mình hoan hô.

Mà trên màn hình ảo to lớn ngay trước chính diện bọn họ là hai khuôn mặt tươi cười xấu hổ.

Phía sau khuôn mặt tươi cười, là một khoang robot chỉ huy hỗn độn, làcác binh sĩ Jaban nằm ngổn ngang trên mặt đất, là sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp số 2 đã bị trói gô.

"Vừa rồi, nguyên soái Lý Tồn Tín hỏi, ai có tư cách dương oai trên mảnh đất này." Giọng nói của Feric, vang lên phía ngoài bức ảnh: "Hiện tại, ta muốn mời mọi người, nói cho ta biết đáp án."

Phía ngoài bệnh viện lục quân trung ương, chìm trong tĩnh lặng.

Mọi người ngơ ngác đứng tại chỗ, nghe được một sóng tiếng gầm vang dội, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng hội tụ, tựa như sấm sét cuộn trào, vang vọng toàn bộ bầu trời Trenock.

"Phỉ Quân!"

"Phỉ Quân!"




-------*-------

----------oOo----------



Lão 72 ngoài xử lý tình huống sáng tạo ra thì giỏi nhất là biết kích động tâm tình