Đại Đế Cơ - Sưu tầm

Chương 209: Nghe thấy


Chu Nghĩa Khải đi theo Hoàng Cư ra sau khu phế tích trong tầm mắt.

Chu Nghĩa Khải cẩn thận đánh giá một chút, nói: "Đây là vườn Phương gia." Phương gia là nhà có tiền trong Huỳnh Sa Đạo, trong nhà xây dựng xa hoa bền chắc… Lúc này cũng có thể chứng minh, tám năm sau chỉ có nơi này vẫn còn tồn tại.

Hoàng Cư không để ý đến hắn, bỏ hài tử đang khiêng xuống, đưa tay kiểm tra.

Chu Nghĩa Khải đánh giá xung quanh tiến lên phía trước nói: "Ta sẽ trị thương." Nói xong nghiêm túc kiểm tra đứa bé này, vết thương đứa bé này không nhẹ, nhưng vẫn còn có một chút sinh mệnh, Chu Nghĩa Khải bỏ cái gùi xuống, tìm trong đám gà rừng thỏ hoang ra một bao quần áo nhỏ, mở ra lấy ra một số thuốc bột lộn xộn, vừa cho đứa nhỏ uống vừa nói:

"Chúng ta hay bị thương, phần lớn thời gian bị thương cũng không thể xem đại phu nên đều muốn tự cứu mình."

Hắn vừa bận rộn vừa nói chuyện, bên tai nghe được âm thanh sột soạt, ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy dưới đất chui lên mười mấy đứa bé, giống như những con chuột lớn, mắt đen theo dõi hắn.

Chu Nghĩa Khải nhìn những người này, lớn mười bảy mười tám tuổi, nhỏ mười hai mười ba, có ba bốn nữ hài tử, còn lại đều là nam hài, từng người xanh xao vàng vọt, nghĩ đến tình huống Răng vàng khè nói qua, già yếu bị bệnh đã chết, chỉ còn lại một số hài tử, trong lòng đau nhói.

Hoàng Cư ngồi ở một bên nói: "Ra đi, hắn nói có chuyện muốn nói với chúng ta."

Bọn nhỏ liền leo ra, Chu Nghĩa Khải thu xếp ổn cho hài tử bị thương, nhìn chỗ bọn chúng leo ra, đây là động đất đào nên, cũng không sâu, chỉ đủ cho một người ở bên trong, dùng một số cánh cửa tấm ván gỗ chống đỡ, lót vào một chút cỏ khô.

Chu Nghĩa Khải đưa tay nắm một nắm đất, trong ngày mùa đông mặt đất vẫn xốp như cũ, nói: "Lúc trước bọn họ xây địa cung, đã chuyển đất cát từ đây bù vào… Các ngươi không thể đào hố quá sâu, chỉ có thể như vậy…" Giọng nghẹn ngào không nói được, nhìn những cái hố thậm chí cũng không bằng hang chuột, những hài tử này sống như thế nào… Hắn vẫn cho là bọn họ chịu chết bên ngoài đã rất thảm rồi, thì ra sống qua ngày còn thảm hại hơn.

Hoàng Cư xen lời hắn: "Đào hang thế nào chúng ta biết, ngươi nói chuyện ngươi muốn nói đi."

Thiếu niên này hoàn toàn giống như hòn đá, giống như không có một chút tình cảm nào, Chu Nghĩa Khải nhìn bọn nhỏ lớn nhỏ xung quanh, nói: "Tám năm trước trận đại hỏa hoạn kia không phải lửa trời, là do người phóng hỏa."

Hắn nói xong câu đó, bọn nhỏ xung quanh cũng không có phản ứng gì, thần sắc vẫn như gỗ nhìn hắn, không có đau khổ, phẫn nộ.

Chu Nghĩa Khải giật mình lần nữa, nói: "Người kia tên là Tống Nguyên, phóng hỏa là muốn thiêu chết hoàng hậu và công chúa, vì phòng ngừa, ngăn việc có người tới cứu hoàng hậu và công chúa, liền đổ dầu hỏa khắp tòa thành, để cả tòa thành bị đốt cùng…"

Có lẽ là vì vẻ mặt những hài tử này thẫn thờ, nói lên lại nhớ tới chuyện trước kia, Chu Nghĩa Khải đau buồn khóc lớn, lúc này nghẹn ngào cũng không thể… Cảm giác này… Thực sự là… trong lòng Chu Nghĩa Khải thở dài, cũng thật thà nói tiếp.

"… Tuy mọi chuyện làm rất bí mật nhưng vẫn có người thấy được… Lúc ấy rất nhiều người không có ở trong thành, ví dụ như ta làm việc bên ngoài, lúc trở về mới biết được chuyện xảy ra, sau đó nghe quan phủ kết luận, rất nhiều người chúng ta rời khỏi nơi này, mặc dù lúc ấy quan phủ nói không có trong thành đều là không có tội ác nhưng chúng ta cũng không dám nhắc mình ở nơi nào, mai danh ẩn tính chạy trốn… Về sau tận mắt thấy người phóng hỏa nói ra bí mật này cho những người bên ngoài Huỳnh Sa Đạo chúng ta biết… Việc này thật sự là đáng sợ, chúng ta cũng không thể tin được, không ai dám đi chất vấn, nói cũng không ai tin… Nhưng lại không thể để oan khuất như vậy, dù sao mạng người cả một tòa thành…"

Chu Nghĩa Khải ngửa đầu hít sâu một hơi, để cảm xúc bình ổn một chút, bốn phía vẫn yên tĩnh, im ắng như cũ.

"… Về sau chúng ta khá hơn chút liền tụ tập lại, quyết định giết chết cái người phóng hỏa kia, chúng ta có nam nữ có già trẻ khác nhau, tất cả mọi người dù chưa từng giết người như nhau, cũng bắt đầu học cách giết người… Thử thăm dò để giết người… Ca ca của ngươi."

Chu Nghĩa Khải nhìn về phía Hoàng Cư.

"Lúc đầu ca ca ngươi có thể tiếp tục học để thi khoa cử nhưng hắn kiên quyết quyết định dẫn đầu mọi người báo thù, liên hợp rất nhiều người nguyện ý gia nhập Huỳnh Sa Đạo lại… Bản thân hắn cũng lấy thân thể nuôi độc, chuẩn bị cho đối phương một đòn trí mạng."

Hoàng Cư nhìn hắn mặt không có biểu cảm gì chỉ “ồ” một tiếng.

Chu Nghĩa Khải đang do dự có nên nói qua nhiều năm như vậy mọi người ám sát thất bại thế nào hay không, dù sao đối với bọn nhỏ mà nói chỉ sợ quá thảm thiết và đáng sợ.

Hoàng Cư đã mở miệng nói: "Như vậy hiện tại đều chết sạch, chỉ còn mình ngươi."

Kiểu khái quát này ngược lại đơn giản ngay thẳng và dứt khoát, Chu Nghĩa Khải im lặng, nói: "Đúng."

Hoàng Cư nói: "Ca ta để ngươi tới nói cái này?"

Cái này, còn chưa đủ ư? Chu Nghĩa Khải đáp đúng, hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng nhìn thấy người Huỳnh Sa Đạo sống sót, khóc thế nào cười thế nào phẫn nộ thế nào, bất kể loại cảm xúc nào đều cần lời nói hành động để diễn tả, chỉ là không nghĩ tới lại trầm lặng và tương đối yên tĩnh như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy không lời gì để nói nữa.

Hoàng Cư xua tay, bọn nhỏ vây xung quanh bỗng tản ra chui về cái hố của mình lần nữa.

Sau đó thì sao… Chu Nghĩa Khải có chút mờ mịt.

Hoàng Cư đi sang xem hài tử nằm trên đất, nói: "Nếu như chỉ có một nửa cơ hội sống, cũng không cần cứu." Nhìn về phía túi quần áo nhỏ của Chu Nghĩa Khải: "Những thứ này đừng lãng phí." Nói xong rời đi.

Chu Nghĩa Khải kinh ngạc đứng tại chỗ.

Hoàng Cư đi đến trước một cái hố dừng lại, nghe thấy có tiếng nói, Chu Nghĩa Khải nhìn qua hắn.

"Người kia ở đâu?" Hắn hỏi.

Chu Nghĩa Khải siết chặt tay bước tới trước một bước, nói: "Ở kinh thành, làm đại quan, hắn…" Hắn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Cư ừm một tiếng thu tầm mắt lại, rảo bước tiến vào cái hố, biến mất trong tầm mắt.

Mùa đông gió lạnh cuốn qua, Chu Nghĩa Khải không khỏi rùng mình, cả chặng đường ẩn núp chạy trốn tích tụ mệt mỏi, trong nháy mắt tất cả tuôn ra, hắn thổi phù phù một tiếng ngồi trên mặt đất, được rồi, bất kể nói thế nào, hắn đã làm được, hắn đã trở về, nói với bọn nhỏ, bọn chúng biết rồi.

Bọn chúng vẫn là hài tử, không người dạy dỗ, trên chân mang theo xích sắt bị xem như đồ chơi trêu đùa mà lớn lên, bọn chúng có thể làm gì, núp trong cái hố có thể sống qua mùa đông này đã là thành tựu lớn nhất của chúng.

Hài tử dưới chân phát ra tiếng rên rỉ, Chu Nghĩa Khải lấy lại tinh thần vội nhìn sang, dường như hài tử kia mở mắt ra, rồi chợt nhắm lại, cuối cùng đã tỉnh lại… Chu Nghĩa Khải nhẹ nhàng ôm lấy hài tử, hiện tại giữ lại tính mạng của hài tử này là chuyện duy nhất hắn có thể làm.

…..

Chu Nghĩa Khải bị tiếng vang đánh thức, tỉnh lại trước mắt là một bóng đêm đen kịt, trong lúc nhất thời không nhớ nổi mình đang ở chỗ nào, bên tai còn truyền đến âm thanh nhỏ vụn, rất nhanh hắn liền nhận ra đây là tiếng gì… Trên chân những thiếu niên kia mang theo xiềng xích.

Lúc ban ngày hắn đã nghiên cứu qua những xiềng xích đó, xiềng xích chôn sâu dưới đất, Răng vàng khè nói ở tận trong địa cung quan tài của hoàng hậu, không biết dưới đất có cơ quan gì khống chế, hắn cố gắng tháo xiềng xích ra nhưng cuối cùng dưới ánh mắt đùa cợt hờ hững của đám thiếu niên vẫn từ bỏ.

Đây là hài tử nào đó đang đi? Chu Nghĩa Khải nhìn lại, mơ hồ thấy trong bóng đêm có bóng người đi… Đó là Hoàng Cư.