Đại Đế Cơ - Sưu tầm

Chương 517: Sự thật


Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của triều đường, các quan lại vốn đứng trang nghiêm ở trong điện đều đi ra.

"Các ngươi nhìn xem!"

Giọng nói của Tống Nguyên từ dưới bậc thang truyền đến, phẫn nộ.

Trên đất trống trước đại điện cấm quân vây thành một vòng, trong đó bày hàng trăm thi thể, đều là người mặc trang phục quan binh. Trong ngày mùa đông trên áo giáp vết máu loang lổ, không có chân tay cụt nhưng cắt yết hầu chặt đầu càng đáng sợ hơn.

Các quan lại nhất thời náo loạn bối rối tiếng bàn luận nổi lên bốn phía.

"Chuyện gì thế này?"

Tống Nguyên ở trước điện quay người lại, sắc mặt tái nhợt nói: "Đây là Hoài An quân đuổi bắt Tiết Thanh bị Hắc Giáp vệ giết."

Tiết Thanh! Hắc Giáp vệ!

Các quan lại nhất thời ồ lên.

"Tại sao lại như vậy?"

"Lẽ nào Tiết Thanh thật sự cấu kết với Hắc Giáp vệ?"

Cũng có người cất cao giọng nói: "Có chứng cứ là Hắc Giáp vệ làm à?"

Chất vấn này Tống Nguyên hiển nhiên đã sớm đoán trước được, nghe vậy lạnh lùng chỉ vào một loạt thi thể ngoài cùng bên trái: "Đây chính là thi thể của Hắc Giáp vệ."

Quần áo của Hắc Giáp vệ không giống với quan binh bình thường.

Trần Thịnh bước nhanh đến trước những thi thể này, nghiêm túc kiểm tra, sau khi hắn đến các quan lại khác cũng đi theo đến đó, có mấy người trẻ tuổi chạy ở phía trước nhất…

Tất cả thi thể đều chưa được thu dọn, vẫn giống như khi họ chết đi, mọi người đứng gần cẩn thận nhìn sang, bất kể là áo giáp hay là binh khí đều có sự khác biệt rõ ràng.

Mặc dù Hắc Giáp vệ thần bí nhưng có rất nhiều người ở đây cũng đã gặp qua bọn họ.

Trong lúc nhất thời chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận sôi nổi.

"Quần áo cũng không thể nói rõ cái gì."

Giọng nữ nhân từ phía sau truyền đến.

Chúng quan vội vàng xoay người né sang hai bên, Tống Anh dưới sự vây quanh của các thị vệ đứng trước điện nhìn về phía bên này.

Trần Thịnh cúi người thi lễ nói: "Điện hạ nói đúng."

Vương Liệt Dương cũng là gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ là thời kỳ không bình thường, giả mạo áo giáp binh khí các loại cũng là có khả năng."

Chuyện vu oan hãm hại như vậy các quan lại cũng không thấy lạ, đều đi theo gật đầu phụ họa mọi người.

Tống Nguyên lạnh nhạt nói: "Vật chứng không đủ để làm chứng, còn có nhân chứng, nếu như Tống Nguyên ta vu oan hãm hại trong chuyện này thì trời sẽ phạt ta."

Ngay cả thề độc cũng nói ra, các quan lại ở đây vẻ mặt khác nhau, hơn nữa nhân chứng cũng bị đưa đến.

Đầu tiên là mấy Hắc Giáp vệ bị bắt tại chỗ trọng thương được cứu lại, tiếp theo có các tướng quân trong quân cầm danh sách thật dày đi ra.

Hắc Giáp vệ trọng thương chưa chết giống như chết rồi, mặc cho hỏi dò là ai sai khiến chúng giết Hoài An quân, là vì cái gì, đều không nói lời nào, có điều không trả lời cũng không sao, mọi người chỉ là cần nhìn thấy bọn họ là Hắc Giáp vệ cũng thật sự làm chuyện này là đủ rồi.

Ở bên này, các tướng quân trong quân cầm danh sách thật dày, hô lên tên của từng Hắc Giáp vệ đã chết kia, tuy rằng Hắc Giáp vệ là cận vệ của Tần Đàm Công nhưng rốt cuộc vẫn thuộc quân bộ, tự nhiên sẽ có người nhận ra những tên lính này.

Bây giờ Tần Đàm Công nhận tội vào nhà lao, một phần dư đảng của hắn bị bắt, còn có một số người đầu phục Tống Nguyên, chuyện phân biệt họ tên thân phận của Hắc Giáp vệ như vậy cũng không phải việc gì khó.

Nhân chứng vật chứng đều có, các quan lại trước điện dần dần yên tĩnh lại.

"Mặc dù người xác nhận không có sai sót nhưng chuyện không nhất định có liên quan đến nàng." Tống Anh nói.

Chúng quan tầm mắt lại lần nữa tập trung đến trên người Tống Anh.

Trước điện Tống Anh đứng buông tay nói: "Hắc Giáp vệ là vây cánh của Tần Đàm Công, đánh giết quan binh Đại Chu cũng không có gì lạ."

Quả thật là như thế, điện hạ thanh minh, Trần Thịnh cùng các quan lại cúi đầu.

Tống Nguyên khẽ thở dài một cái, nói: "Điện hạ, thần biết người không muốn lấy ác ý để phỏng đoán người khác, thế nhưng Tần Đàm Công ở kinh thành, những Hắc Giáp vệ kia mạnh mẽ như vậy tại sao không đến kinh thành làm loạn mà lại đi đánh giết Hoài An quân đang đuổi bắt Tiết Thanh?"

Vấn đề này nhất thời không ai có thể trả lời.

"Hơn nữa lúc trước Hắc Giáp vệ là ẩn náu ở kinh thành nhưng sau khi Tiết Thanh trốn khỏi kinh thành bọn họ cũng biến mất, bây giờ lại xuất hiện ở nơi mà Tiết Thanh xuất hiện…"

Giọng nói của Tống Nguyên tiếp tục, không có sự phẫn nộ lúc trước, chỉ có trầm trọng uể oải.

"Điện hạ không tin hành vi bây giờ của nàng, thần cũng rất muốn tin tưởng, đó là nữ nhi của thần mà."

Giọng nói dĩ nhiên nghẹn ngào.

Các quan lại ở đây liếc mắt nhìn nhau, đúng vậy, có một đứa con gái là nghịch tặc quả thật không phải chuyện gì đáng tự hào.

Tống Nguyên hít sâu một hơi, nhìn mọi người nói tiếp: "Nhưng việc nàng làm cũng là mọi người tận mắt nhìn thấy! Các ngươi còn có gì để nói?"

Trước điện yên tĩnh trầm mặc.

Trần Thịnh khẽ thở dài một cái không nói gì thêm.

Tống Anh tầm mắt đảo qua thi thể bày ra trước điện, nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất dẫn nàng trở về." Dứt lời chắp tay ở phía sau quay người: "Quả nhân vẫn muốn để nàng chính miệng nói rõ ràng."

Tuy rằng vẫn là muốn để nàng nói rõ ràng nhưng với tốc độ nhanh nhất đã có ý nghĩa khác, đó có nghĩa là muốn trên dưới Đại Chu cùng nhau hành động, quan phủ tra cho rõ, binh mã hành động không cần giấu giếm.

Trần Thịnh không nói gì thêm, vẻ mặt hơi âm u, đã qua lâu như vậy rồi, hắn lệnh cho quan viên của rất nhiều nơi cùng với các tướng quân dẫn theo binh mã đuổi bắt. Trong khi đuổi bắt tra hỏi sẽ tiết lộ mong muốn của hắn, hy vọng Tiết Thanh có thể liên hệ với hắn, hắn sẽ bảo đảm sự an toàn của nàng, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không đáp lại.

Đứng ở phía sau, mấy quan viên nói nhỏ với Vương Liệt Dương, Vương Liệt Dương lắc đầu một cái, bọn họ liền khôi phục yên tĩnh.

Tống Nguyên tiến lên một bước cúi người: "Thần lĩnh mệnh."

……

"Thần lĩnh mệnh."

Đốc cúi người thi lễ, không biết là mới từ trên giường dậy chưa khỏe hẳn hay là động chạm vào vết thương bên thắt lưng mà thân hình hơi lay động, Qua Xuyên cùng Diệu Diệu vội vàng đứng ở phía sau đỡ hắn.

Quan viên trước mặt thân thiết hỏi: "Đốc đại nhân vẫn khỏe chứ?"

Đốc đứng vững lại, bảo Qua Xuyên, Diệu Diệu lui lại mới gật đầu nói: "Thần không sao."

Quan viên hài lòng gật gù, nói: "Điện hạ biết Đốc đại nhân có thương tích nên chỉ bảo chúng ta đi hỏi dò Đốc đại nhân thói quen của nàng."

Vẻ mặt lại hơi áy náy: "Nhưng chúng ta nghĩ trên đời này người quen thuộc nhất với Tiết Thanh cũng chỉ có Đốc đại nhân, vì sớm ngày hỏi rõ việc này, vẫn là mong Đốc đại nhân tự mình dẫn dắt người đi tìm càng tốt hơn."

Qua Xuyên, Diệu Diệu ở phía sau cụp mắt.

Đốc cúi đầu trả lời vâng.

"Vậy làm phiền Đốc đại nhân." Quan viên cười nói chắp tay: "Xin đợi tin tức tốt của Đốc đại nhân."

Nhóm người Đốc thi lễ, nghe được quan viên quay người rời đi, bên ngoài sân nhỏ tiếng bước chân vang lên sau đó lại yên tĩnh, bọn họ vẫn chưa đứng dậy, giống như cây cối vào ngày đông xơ xác, cứng ngắc.

Không biết qua bao lâu, Diệu Diệu khẽ than thở một tiếng.

"Thật là không ngờ." Nàng lẩm bẩm nói: "Chúng ta sẽ có ngày đuổi bắt Thanh Tử thiếu gia."

Qua Xuyên tay ôm miệng, ngăn chặn tiếng khóc nhưng không ngăn được nước mắt.

Tề Sưu ngồi ở góc phòng đứng lên, giọng trầm xuống nói: "Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Thật sự đuổi bắt nàng à?"

Đốc quay lưng nhìn cửa viện, nói: "Quân lệnh không thể trái."

Tề Sưu nói: "Đuổi kịp rồi làm sao? Bắt lấy nàng? Nếu như nàng không bó tay chịu trói thì sao? Làm sao bây giờ?"

Quân lệnh không thể trái, giết nàng sao?

Trong tiểu viện nhất thời lặng ngắt một mảng.

Giống như qua một lúc lâu cũng giống như một cái chớp mắt, Đốc cất bước đi ra ngoài, bước chân nặng nề.

"Ta không biết." Hắn nhỏ giọng nói.

Dứt lời liền bước ra sân.

Nhiều năm như vậy bọn họ chưa bao giờ nghe thấy Đốc nói không biết làm sao, Tề Sưu cùng Diệu Diệu liếc mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng, vỗ vỗ Qua Xuyên đang rơi lệ lại nói một tiếng với người thợ rèn bên cạnh, bước chân hỗn loạn theo sau, đi ra tiểu viện, xoay người lên ngựa, móng ngựa vang lên trên đường.

…….

Trên vùng đất hoang dã binh mã lộn xộn, mặt đất mùa đông nứt ra bụi đất bay mù mịt, xa xa trên trời dưới đất đều giăng kín mây đen.

Nằm ở bên trong một cái khe, Tiết Thanh nhai một cọng cỏ khô, tựa hồ muốn đếm rõ có bao nhiêu hạt bụi trượt rơi dưới cơn chấn động.

Chấn động đột nhiên càng kịch liệt, kèm theo đó là tiếng hô quát ầm ĩ cùng với tiếng binh khí chạm vào nhau và tiếng kêu thảm thiết.

Tiết Thanh nằm ở bên trong khe không nhúc nhích, mấy ngày nay cảnh tượng như vậy nàng đã gặp rất nhiều lần. Đó là Hắc Giáp vệ đang phục kích quan binh đuổi bắt mình.

Vận mệnh ư, thực sự là thần kỳ.

"Phù… phù" có tiếng chấn động nặng nề vang lên ở bên người, cỏ khô cát đất lăn xuống, cùng lúc đó có bóng người bao lại nàng.

Tiết Thanh vẫn nằm ở trên sườn dốc không nhúc nhích.

"Đẹp chứ?" Giọng nói của Tần Mai lanh lảnh vang lên, một cước đạp ở bên người nàng, bắn lên bụi bặm: "Nhìn người ta chém giết thoải mái hơn mình chém giết chứ?"

Tiết Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta cần khen Tần thiếu gia ngươi lấy việc giúp đỡ người làm niềm vui sao?"

Tần Mai cười ha ha: "Tần Mai ta chưa bao giờ lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui."

Tiết Thanh lại rút một cọng cỏ khô gật đầu nói: "Vậy thì là cha ngươi thích lấy việc giúp người khác làm niềm vui rồi." Nhìn về phía trước, nghe bên kia truyền tới tiếng la hét.

"Giao Tiết Thanh ra đây!"

"Bọn ngươi bó tay chịu trói!"

Nàng nhổ một tiếng phun ra cọng cỏ khô đã nhai nát, lại đưa cọng cỏ khô mới vào trong miệng, dùng răng cắn đứt cỏ khô, nói: "Cha ngươi thật là một người tốt mà."