Đại Đế Cơ - Sưu tầm

Chương 536: Không cần


Tương phản với thành Trường An ồn ào náo động, kinh thành là một khoảng bình yên. Tiết Thanh sống ở đây một thời gian ngắn, vì thân phận trạng nguyên của nàng đã bị bại lộ, nhưng người tiếp xúc với nàng lại không nhiều, so ra người trên con phố này lại càng quen thuộc hơn.

Âm thanh ồn ào vang lên, tấm biển ở đầu cửa bị tháo xuống, tấm biển không nặng, một quan binh có thể nâng lên, sau đó nhẹ nhàng ném lên trên xe đỗ một bên.

Loảng xoảng một tiếng, khiến người vây xem bên cạnh run lên, có hai đứa trẻ không nhịn được muốn bước về phía trước, bị mọi người kịp thời kéo lại, ôm chặt vào người.

Quan binh đi ra, còn có một đám thanh niên vác theo bao vải đi ra, bao vải có to có nhỏ, có đống khoa trương nhất cao cao như một tòa núi…

“Nhìn cái gì mà nhìn, những cái này đều là đồ đã khám xét, không có gì.” Trương Song Đồng nói: “Trang phục, đồ trang sức của ta nhiều.”

Quan binh ở cửa thu hồi tầm mắt không để ý đến hắn.

“Trương đại nhân.” Tướng quan một bên nói: “Mong ngài lượng thứ cho a.”

Trương Liên Đường không thu thập bao to bao nhỏ, hắn có chỗ ở khác, đây là phòng ốc thuộc tài sản của Trương gia, lần này bị niêm phong nên tất nhiên phải qua xem.

“Đây là việc tốt.” Trương Liên Đường nói, chỉ đám người trẻ tuổi đứng ngoài cửa: “Chúng ta ở đây là vì đọc sách, nếu hôm nay triều đình phá cách cho phép mọi người đi Quốc Tử Giám học, đây là chuyện vô cùng tốt.”

“Đúng vậy, Quốc Tử Giám tốt hơn nhiều so với Tri Tri đường của chúng ta.” Sở Minh Huy nói: “Ta Sở Minh Huy có thể vào Quốc Tử Giám thật sự là làm rạng rỡ tổ tông.”

“Chỉ là không biết vào Quốc Tử Giám có còn phải ngày ngày khám xét hay không?” Một người trẻ tuổi cười nhẹ nói nhỏ.

“Đương nhiên là có a, Tiết Thanh học cùng chúng ta, cũng học ở Quốc Tử Giám.” Lại có một người trẻ tuổi nghiêm túc nói: “Nhưng Quốc Tử Giám có mấy nghìn người, một ngày, hai ngày tra không hết.”

Những người trẻ tuổi này cười như không cười hoặc tính tình quái gở, kỳ quặc tâng bốc nói cảm ơn, tướng quan chỉ giả vờ như không nghe thấy không giải quyết.

Trương Liên Đường đợi bọn họ nói xong, nói: “Đừng đùa nữa, nhanh đi đọc sách đi, có thể đọc sách luôn là việc tốt.”

Đám người trẻ tuổi liền quay người bước lên xe ngựa, nhìn thấy dân chúng đang vây bên phố, nhất là đám trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ liền dừng lại.

Đám người lớn biết cân nhắc che giấu cảm xúc, bọn trẻ con nhịn không được bộc lộ sự bi phẫn kinh hoảng.

“Tri Tri đường đóng cửa rồi.”

Mấy đứa tiểu đồng càng khóc òa lên.

“Chúng ta đi đâu học đây.” Bọn chúng khóc nói.

Tri Tri đường mặc dù không nói muốn người khác cùng học nhưng ban ngày cửa sổ và cửa chính không đóng, lại bỏ ra một số tiền lớn mời danh nho kinh thành đến dạy học, bất kì người nào cũng có thể dự thính, mượn phòng đọc sách, nhất là đèn dầu trong phòng tối không tắt, bao nhiêu con em nhà nghèo đều đến đây mượn đèn đọc sách.

Mặc dù Tri Tri đường ở đây không đến một năm nhưng láng giềng bốn phương đều đã không xa rời nơi quen thuộc này.

Hơn nữa Trương Liên Đường vừa mới nói có thể đọc sách đã là chuyện tốt, bây giờ chuyện tốt này không còn nữa rồi.

Đám người trẻ tuổi ngồi xe rời khỏi quan binh, đám dân chúng hai bên phố nhìn lên biển cửa của tòa nhà bị khóa lại không nhịn được ồn ào náo động.

“Tại sao lại niêm phong Tri Tri đường a?

“Bọn họ đều ở kinh thành, chúng ta ngày ngày trông thấy, không có làm loạn a.”

“Chỉ vì bọn họ đều là bạn học của Tiết Thanh.”

“Vậy cũng quá đáng rồi…”

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Bên ngoài náo loạn lên rồi.”

“A, ta cũng nghe nói rồi, nói Tiết Thanh không phải nghịch tặc, là đế cơ thật, Tống Nguyên thay Tần Đàm Công cướp nước…”

“Ôi mẹ ơi…”

“Thôi đừng nói bừa, cẩn thận cũng xem ngươi là đồng đảng mà bắt lại.”

Mặc dù không cho nói bừa nhưng loại tin tức đáng sợ này vẫn là càn quét khắp kinh thành.

Chúng quan viên trên đường đến nội điện sắc mặt trầm xuống, không có bất kỳ ai thì thầm với nhau, chỉ nghe tiếng bước chân giẫm đạp.

“Những thứ này tuyệt không phải là con dấu tùy ý đóng lên.” Trong điện, Tống Nguyên nhìn vào mấy quyển binh thư bày trên kỷ án: “Đây rõ ràng chính là truyền đưa tin tức.”

Chúng quan viên vây quanh đã xem qua, người người gật đầu.

“Đây là chữ tri, nhất định có liên quan đến Tri Tri đường,” một quan viên nói: “Quách Tử An cũng đã thừa nhận.”

“Hắn nói đó là hắn tự mình khắc, bởi vì lúc đó muốn đi Tri Tri đường học nhưng vì đón tết cùng Tiết Thanh nên mới không đi.” Một quan viên khác nhìn văn thư thẩm vấn nói: “Ở phủ Trường An, kinh thành và những người đã từng là bạn học của Tiết Thanh đều không phát hiện loại con dấu này.”

“Quách đại lão gia đang trên đường đến kinh thành rồi.” Một quan viên nói: “Quách gia và thân tộc của hắn đều đã khám xét trông chừng, cũng không có phát hiện con dấu, bọn họ đều biểu thị không biết chuyện này.”

“Không phát hiện cũng không biểu thị chính là không có.” Tống Nguyên nói.

Giọng của Tống Anh vang lên:

“Nếu bọn họ đã không biết, cũng không phát hiện con dấu thì không cần quấy nhiễu bọn họ nữa.” Nàng nói, đặt tấu chương trong tay xuống.

Chúng quan nhìn Tống Anh.

“Gỡ chuông phải cần người buộc chuông.” Tống Anh nói: “Đưa Quách Tử An đến kinh thành, chuyện của hắn hỏi một mình hắn là được rồi.”

“Điện hạ, chuyện này không phải nhỏ đâu.” Tống Nguyên nói.

Tống Anh nói: “Chuyện này không có gì, không cần khiến lòng dân kinh loạn, biết được chuyện nàng ta có đồng đảng cùng với đồng đảng có thể là ai là được rồi.”

Vậy là có thể được rồi ư? Không cần chứng cứ, không nên tra ra cụ thể từng người.

“Có đạo mới có đảng, không có da làm sao có tóc.” Tống Anh nói, lần nữa cầm tấu chương xem.

......

“Hàng ngàn dặm đê bị phá hủy bởi ổ kiến a.”

Quách Hoài Xuân lẩm bẩm một tiếng, nhìn bát đũa trước mặt thở dài.

Tùy tùng đẩy cửa tiến vào, trong phòng tối đen vội thắp đèn sáng, nhìn thức ăn trên bàn còn chưa động, lại nhìn Quách Hoài Xuân ngồi bên kia, khuyên bảo: “Lão gia, cơm vẫn là phải ăn a, nếu không sẽ không còn sức lực.”

Quách Hoài Xuân nói: “Có sức lực thì có tác dụng gì.”

Tùy tùng nói: “Ít nhất còn phải đi nhìn Tử An thiếu gia một lần, huống hồ không chỉ Tử An thiếu gia, cả một nhà lớn nhỏ đều chỉ trông cậy vào lão gia.”

Quách Hoài Xuân bỗng cười nói: “Thực ra bọn họ không biết, ta thật ra không thể bảo vệ cho họ, vốn dĩ chính là mang tai họa đến cho mọi người.”

Lúc trước không hiểu rõ, bây giờ tùy tùng đã hiểu rõ ý của ông ta. Lúc đầu Quách Hoài Xuân giữ lại Ngũ Đố quân dẫn theo Tiết Thanh, có một ngày nếu bị Tần Đàm Công phát hiện, Quách gia tất nhiên diệt tộc. Đây là lựa chọn của một mình Quách Hoài Xuân, những người khác của Quách gia đều không biết.

“Còn Bảo Nhi, Tử An a, Tử Khiêm a, cũng là muốn lúc cần thiết đẩy ra chặn tai họa tự tìm đường chết.” Quách Hoài Xuân nói: “Ta sớm đã chuẩn bị tốt rồi.”

Ngày này cuối cùng cũng đến rồi.

Bọn họ đang trên đường nhanh chóng đến kinh thành, do quan binh áp giải, không, nên nói là hộ tống, Quách Hoài Xuân bây giờ vẫn chưa bị kết tội cũng không phải là nghi phạm, thái độ của triều đình rất thân thiện. Thế nhưng Quách Tử An bị áp giải vào kinh thì không giống vậy.

Lần này Quách Tử An là không thể sống sót ra khỏi nhà lao rồi.

“Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, chỉ là cùng với dự liệu trước đó của ta không giống nhau lắm.” Quách Hoài Xuân nói, cười hì hì, cười rồi lại cười rồi giơ tay lên che mặt.

Tiếng cười quái dị truyền ra từ kẽ tay vang vọng khắp căn phòng.

Tùy tùng quỳ xuống kéo ống tay áo của ông ta, giọng nói nghẹn ngào:

“Lão gia, Tử An thiếu gia là không cứu được rồi nhưng những người khác vẫn phải nghĩ cách cứu a, lão gia, người phải nghĩ cách a.”

Quách Hoài Xuân giơ tay che mặt lắc đầu.

Không có cách nữa rồi, không cứu được rồi, nhận mệnh thôi, đây là số mệnh a.

.....

Ánh sáng ban ngày xuyên thấu qua cửa sổ soi rọi cả căn phòng, một cánh tay giơ lên lắc lư, một mảnh giấy trong tay liền tùy ý lay động, trong màn giao hội sáng tối có thể nhìn thấy hai chữ trên đó.

“Cắt bỏ.”

Tiết Thanh nghiêng đầu nhìn dòng chữ.

“Các tiểu tử này vẫn rất lợi hại.”

Có người đẩy cửa bước vào: “Thiết Mai a, ăn cơm thôi.”

Tiết Thanh đáp vâng, cuộn mảnh giấy trong tay thành một cục, người cũng đứng lên rời khỏi chiếc giường trước cửa sổ.

“Hôm nay ăn há cảo a.” Nàng nói, nhìn bà cụ đang bưng ra một cái bát lớn, đôi mắt cong cong thích thú, giơ tay gắp một miếng há cảo cho vào trong miệng: “Rất ngon.”

Bà cụ cũng cười cong cong đôi mắt: “Ăn ngon thì ăn nhiều chút.”

Một bát há cảo Tiết Thanh rất nhanh đã ăn hết, ngoài cửa viện con ngựa phát ra tiếng hắt hơi, vẫy động cái đuôi.

Tiết Thanh giơ tay ra bắt đầu lắc lư hoạt động, nhận lấy áo khoác của bà lão đưa qua, nói: “Được rồi, khởi hành.”