Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 185: Chiến hỏa lại bùng lên


Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành rốt cục truyền đến tiếng trống thật lớn.

- Tùng! Tùng Tùng! Tùng.....

Tiếng trống trời rung đất chuyển phá vỡ sự yên lặng trong hai ngày qua, đầu thành bắc và thành nam đồng thời vang lên tiếng chuông, "Keng! Keng! Keng!"

Tiếng chuông chói tai, đây là tiếng chuông báo chiến tranh, binh sỹ trong thành bắt đầu từng đội từng đội chạy lên đầu thành, binh từ đầu thành nam bắc chạy tới báo tin, cấp báo cho Lưu Cảnh.

- Tư Mã, quân địch thành bắc có động tĩnh, bắt đầu xuất chiến!

- Thành nam cũng thế, thang mây, sào xasào xa đã xuất hiện rồi.

Sắc mặt Lưu Cảnh lạnh lùng nghiêm nghị như nham thạch, không có bất kỳ vẻ mặt gì.

- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, nổi trống, chuẩn bị tác chiến!

Trống trận trên đầu thành cũng ầm ầm gõ vang, sỹ khí quân Kinh Châu phấn chấn, đầu thành bắc có bốn nghìn thủ quân và một vạn hai nghìn dân phu được đưa vào chiến đấu, thành nam cũng có ba nghìn binh sỹ và tám nghìn dân phu, mặt khác ở đầu thành phía đông và tây cũng có mấy trăm binh sỹ canh gác.

Nam thành và bắc thành đồng thời xuất hiện bóng dáng của thang công thành và sào xa, chúng chậm rãi chuyển động về phía trước, phát ra tiếng động thật lớn, quân Giang Đông bắt đầu tiến công toàn diện.

Yên lặng được hai ngày, quân Giang Đông lại tấn công như cuồng phong bão táp, Tôn Quyền từ hai hướng nam và bắc đưa bốn vạn đại quân vào, đã phát động tiến công như thủy triều đến thành Sài Tang.

Tiếng trống như sấm, binh sỹ như thuỷ triều dâng, thang công thành, sào xa, chuỳ công thành lần lượt xuất hiện, từng tảng cự thạch gào thét bay xẹt trên không trung, bay tới hướng binh sỹ tập trung, bụi đất tung bay, huyết vụ tràn ngập, từng đám binh sỹ gãy xương đứt gân, hoặc bị nện thành bánh thịt.....

Nhưng cự thạch không ngăn được binh sỹ đang che trời phủ đất mà đi, lời hứa của Tôn Quyền dường như còn quanh quẩn ở bên tai của binh sỹ, "Người đầu tiên giết vào thành Sài Tang, thưởng năm nghìn lượng hoàng kim, lấy đầu Lưu Cảnh, cũng thưởng năm nghìn lượng hoàng kim, bắt sống Lưu Cảnh, thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng quan hai cấp!

Dưới sự trọng thưởng, quân Giang Đông như điên như dại, bọn họ không sợ sinh tử, ra sức tiến công thành Sài Tang.

Nhìn trận đại chiến công thành, Chu Du cười nói với Tôn Quyền:

- Đợi người của chúng ta từ huyện Hạ Trĩ mang đá than dầu tới, gậy ông đập lưng ông, đại hỏa thiêu đốt tới cửa, xem Lưu Cảnh có thể duy trì đến bao lâu?

Tôn Quyền vuốt râu gật gật đầu, lại hỏi:

- Đá than dầu bao lâu có thể mang tới?

- Thần sớm đã phái người đi, chậm nhất ngày mai sẽ có thể mang tới số lượng lớn.

...

Rừng cây rộng mênh mông bao trùm cả vùng đất phía bắc huyện Dương Tân, nơi này địa thế bằng phẳng, phân bố từng đồi núi thấp nhấp nhô, Phú Thủy liền chảy xuôi uốn lượn ở giữa đồi núi, theo hướng tây nam.

Phú Thủy là con sông nhỏ ở địa phương, dài chừng hơn ba trăm dặm, nước sông trong suốt, dòng nước yên ả, lối vào cửa sông chỗ rộng nhất chẳng qua cũng chi ba trượng, không thể lái thuyền lớn nghìn thạch trở lên đi vào.

Hoàng hôn, một đội năm nghìn người, đang hăng hái xuất đến ngoài huyện Dương Tân hai mươi dặm, quân đội này là năm nghìn quân Giang Đông do Hàn Đương suất lĩnh, bọn họ đã thành công chiếm lĩnh huyện Hạ Trĩ.

Mặc dù huyện Hạ Trĩ đã là một tòa thành trống không, nhưng quân Giang Đông mới ném được mùi vị thắng lợi lại vô cùng hưng phấn, bọn họ tăng tốc, tranh thủ trước lúc trời tối đến được huyện Dương Tân.

Chủ tướng Hàn Đương cưỡi trên chiến mã màu xám, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, hai cánh tay rất dài, am hiểu cung tiễn, là thần tiễn nổi danh ở Giang Đông, thời trẻ đã từng đi theo Tôn Kiên nam chinh bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, cũng là khai quốc công thần của Giang Đông, ở Giang Đông có địa vị cực cao.

Lần này Tôn Quyền dốc hết quốc lực tiến công Giang Hạ, vốn là giữ Hàn Đương lại trấn thủ quận Ngô, nhưng Hàn Đương lại kiên trì muốn tới Giang Hạ, "Lúc đi theo tiên chủ, không để mình tụt lại phía sau, Ngô Hầu sao có thể đối xử lạnh nhạt với thần?' Tôn Quyền bất đắc dĩ, đành phải lệnh cho y làm hữu đô đốc trung quân.

Hàn Đương cũng không phụ kỳ vọng của người, dẫn đầu phá thành ở chiến dịch vây công thành Vũ Xương, lập được công đầu, lần này Tôn Quyền lại lệnh cho y tiêu diệt hai huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, Hàn Đương tuy rằng lĩnh mệnh, nhưng trong lòng dường như có chút không vui, bởi vì như vậy, tấn công Sài Tang vốn không có phần của y rồi.

Lúc này, một gã thám tử chạy vội tới, ở trước ngựa Hàn Đương quỳ một gối bẩm báo.

- Khởi bẩm Hàn Tướng Quân, năm trăm thủ quân ở huyện Dương Tân đã phát hiện chúng ta, ty chức nghe thấy tiếng vang cảnh báo, binh sỹ đầu thành giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch!

Hàn Đương cười lạnh một tiếng.

- Châu chấu mà cũng muốn đá xe sao? Truyền mệnh lệnh của ta, gia tăng tốc độ hành quân, trước khi trời tối xông vào huyện Dương Tân, trực tiếp đánh hạ thị trấn!

Chủ tướng ra lệnh, năm nghìn quân Giang Đông lại gia tăng tốc độ, hướng huyện Dương Tân chạy gấp mà đi..

Cách huyện Dương Tân ước chừng tám dặm, trong một thung lũng cách sông Phú Thủy một dặm, một đội quân đang mai phục, đội quân ước chừng ba nghìn người, đại tướng suất lĩnh đội quân này, chính là lão tướng Hoàng Trung.

Dựa theo bố trí của Lưu Cảnh, quân Giang Đông nay trở lại tất sẽ không bỏ qua huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, nhiệm vụ của Hoàng Trung đó là tiêu diệt đội quân Giang Đông này.

Kế hoạch tác chiến cụ thể do Hoàng Trung tự mình quyết định, kinh nghiệm của Hoàng Trung phong phú, trước tiên ông vứt bỏ huyện Hạ Trĩ làm mồi, khiến quân Giang Đông dễ dàng chiếm lĩnh được huyện Hạ Trĩ, để cho bọn họ sinh lòng kiêu căng.

Sau đó ông mai phục ở gần huyện Dương Tân, y biết rằng, cách huyện Dương Tân càng gần, cảnh giác của quân Giang Đông lại càng giảm bớt, bọn họ chỉ chú ý huyện thành Dương Tân, mà thường sẽ bỏ qua nguy hiểm dọc đường.

Bước cuối cùng, thường mới là nguy hiểm nhất, đáng tiếc đại bộ phận mọi người không để mắt đến điểm này.

Lúc này, một bóng đen nhỏ gầy từ trên cây bay đến, trực tiếp dừng ở trước chiến mã Hoàng Trung, làm binh sỹ xung quanh giật nảy mình, Hoàng Trung dùng roi ngựa nhẹ nhàng gõ đầu y một chút, cười mắng:

- Cảnh công tử có cảnh cáo ngươi chưa, ngươi sẽ bị thành con khỉ bị bắn chết!

Hầu ngũ cười hì hì nói:

- Công tử đã sớm nói, chỉ là mạt tướng không sửa được cái thói quen này, lão tướng quân, có quân tình cần bẩm báo.

- Nói đi!

Hoàng Trung bất đắc dĩ nói.

- Quân Giang Đông đã ở ngoài hai dặm, hành quân dọc bờ sông phía tây, ước chừng năm nghìn người, không có thuyền đi theo.

Hoàng Trung ngẩng đầu nhìn sắc trời, bốn phía mờ mịt, màn đêm đã buông xuống, quân Giang Đông tất phải đến huyện Dương Tân trước lúc trời tối, bọn họ không có thời gian cẩn thận tra xét ven đường.

- Dọc đường có trinh thám không?

Hoàng Trung lại hỏi.

- Có một nhóm trinh thám, qua loa thăm dò một chút, nhưng đã qua rồi.

Hầu ngũ cười hì hì đáp.

Hoàng Trung quyết định, dứt khoát ra lệnh:

- Quân đội lên đường, phục kích quân Giang Đông!

......

Sáng sớm ngày hôm sau, một đám sương mỏng như dải lụa buông xuống mặt sông như ẩn như hiện, tất cả binh sỹ và thuyền phu đều xuất hiện ở cạnh mép thuyền, mọi người nhìn chăm chú thuyền lớn của Ngô hầu, thuyền lớn ba nghìn thạch của Ngô Hầu trơ trọi bỏ neo ở giữa sông.

Ở đầu thuyền, Ngô Hầu Tôn Quyền đang mặc bộ đồ tế lễ màu đen, đầu đội mũ, dâng hương cầu nguyện:

- Bộc ký viễn hành, đạo lộ khai trương, phong bá vũ sư, sái đạo trung ương, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long tùy thuyền, Bạch Hổ phù hành, Chu Tước dẫn đạo, Huyền Vũ tố lữ, tế tự Cộng Công, Thủy Thần ninh tâm, hiến dữ tam sinh, nộ hỏa giai mẫn

Mạn phép dịch:

- Kẻ hầu đi xa, con đường rộng mở, thần gió thần mưa, dọn đường sạch sẽ, Giang Đông xuất hành, Kinh Châu giao binh, Thương Long (1) phò trợ, Bạch Hổ hộ tống, Chu Tước dẫn đường, Huyền Vũ làm bạn, thờ cúng Cộng Công, Thủy Thần yên lòng, dâng hiến tam sinh (2), lửa giận tiêu tan

(1)Thương Long: hay còn gọi là Thanh Long.

(2)Tam sinh: ba loại gia súc dùng trong cúng tế là bò, dê và heo.

Đúng lúc này, trên mặt nước xuất hiện một mảng vật thể màu đen, mấy vạn tướng sỹ lập tức kinh hô lên, đây là vật màu đen trôi nổi xuất hiện trên bến thuyền hôm qua, "Uỳnh!" một tiếng, ánh lửa bùng cháy, khói đặc cuồn cuộn.

Mấy vạn người vô cùng hoảng sợ, đều quỳ xuống, khẩn cầu Thủy Thần bớt giận, lúc này, người phụ tế lễ điều khiển nghi thức đem cống phẩm tam sinh trên bàn thờ ném xuống sông, Tôn Quyền cúi đầu lạy, toàn thân phủ phục, cung kính vạn phần, khi Tôn Quyền lạy lần thứ ba, không ngờ lại xảy ra, ngọn lửa dần dần nhỏ đi, cuối cùng tắt ngấm.

Mấy vạn quân Giang Đông lập tức phát ra tiếng hoan hô, đây là Thủy Thần bớt giận rồi, Tôn Quyền đứng lên, hai tay giơ cao lên bầu trời, mấy vạn quân Giang Đông lại hoan hô, đã gột rửa sỹ khí đê mê.

Trên đầu thành, Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào ánh lửa dần dần tắt trên sông, ngay sau đó nghe thấy tiếng hoan hô quân Giang Đông, hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi mỉm cười, quay đầu lại nói với Từ Thứ:

- Giang Đông cũng có kẻ cao minh, thật không thể khinh thường.

Từ Thứ thở dà.

- Cái này gọi là lấy độc trị độc, Giang Đông cũng không bác bỏ tin đồn, lại lấy lễ hiến tế Thủy Thần để phá, quả nhiên rất cao minh, ty chức chỉ là lo quân Giang Đông đoán được dầu hỏa của công tử, e rằng sẽ có phòng bị.

- Không sao!

Lưu Cảnh đối với lo lắng của Từ Thứ cũng không cho là đúng, thản nhiên nói:

- Đó cũng không phải cái đạo cụ giả thần giả quỷ gì, đây là thật sự hỏa công lợi khí, coi như là bọn họ biết nhưng chi tiết ra làm sao, bọn họ có thể phòng được không?

Từ Thứ cúi đầu thở dài.

- Chỉ sợ trận đại chiến hôm nay khó mà tránh khỏi rồi.

Lưu Cảnh nhìn Từ Thứ một cái, ánh mắt lại ném về hướng đoàn thuyền quân Giang Đông phía xa, cười lạnh một tiếng.

- Ta rất chờ mong được đánh một trận cùng bọn họ!

....

Lại lần nữa quân Giang Đông đổ bộ quy mô lớn, lần này không gặp bất kỳ cản trở nào, nhiều đội binh sỹ Giang Đông từ trên thuyền lớn lao xuống, nhanh chóng tập kết ở bờ biển, rất nhanh, ở bờ biển xuất hiện từng mảng phương trận, mỗi phương trận có khoảng ba nghìn người.

Đội ngũ chỉnh tề, khôi giáp sáng loáng, đao mâu như rừng, ngoài thành tràn ngập sát khí, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kèn trầm thấp, "U "

Đổ bộ ròng rã đến nửa đêm, Lưu Cảnh đứng ở trên đầu thành, nhìn chăm chú vào quân Giang Đông nơi xa, ngoài thành đã biến thành biển lửa, hơn vạn cây đuốc đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày, đội quân đông đúc mơ hồ có thể thấy được.

Trên bến thuyền, từng chiếc thuyền lớn cập vào bờ, lập tức có đại đội binh sỹ tuôn ra, xông lên đất liền.

Ở phía tây, một con hỏa long do hơn vạn cây đuốc tạo thành đang hăng hái hành quân về phía nam, hội hợp với mấy nghìn quân Giang Đông ngoài thành phía nam, giữa kèm theo tiếng vang ầm ầm, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng thật lớn đang di chuyển trong đêm tối, lúc ánh lửa chiếu rọi xuống, giống hệt một con quái vật khổng lồ.

Nhìn ra được, lần này Giang Đông là dốc hết binh lực để trấn áp, không còn là một vạn người tiến công, cũng không chỉ tấn công cửa bắc, mà là nam bắc đồng thời tiến công.

Ánh mắt Lưu Cảnh trở nên sâu xa, nếu như nói phượng hoàng niết bàn (3) cần đắm mình trong lửa để tái sinh, như vậy cuộc chiến Sài Tang lần này cũng đem hắn trở thành Lưu Cảnh niết bàn, sống qua một trận chiến này, sẽ giúp Lưu Cảnh hắn trở thành người đứng đầu Giang Hạ.

(3)Phượng hoàng niết bàn: ý nói về truyền thuyết của phượng hoàng lửa, khi phượng hoàng lửa bị thương nặng hoặc cảm thấy mình già yếu sẽ tự thiêu và hồi sinh từ trong đống tro tàn.

Trên thuyền Ngô Hầu đang đậu trên bến, Tôn Quyền cũng đứng ở đầu thuyền khoanh tay nhìn chăm chú vào đầu thành Sài Tang, và quân Giang Đông khác biệt chính là, trên đầu thành hoàn toàn tối om, không có ánh lửa, không nhìn thấy bóng dáng quân đội, giống hệt một thế giới yên lặng, chỉ có thành lâu đổ nát thê lương dưới ánh trăng biểu hiện ra bóng dáng bị tàn phá của nó.

Tôn Quyền tâm tình không tệ, ban ngày y lợi dụng hiến tế một lần nữa thành công làm phấn chấn lòng quân, mà từ xế chiều bắt đầu đổ bộ, đến nay đều vô cùng thuận lợi, đây là một mở đầu tốt.

Giành được Sài Tang, thì có nghĩa là Giang Hạ chính thức trở thành lãnh thổ của y, đây là đại nghiệp mà cha và anh của y nhiều năm qua vẫn phấn đấu, rốt cục có thể hoàn thành ở trong tay mình.

Nhưng quận Giang Hạ cũng chưa thoả mãn Tôn Quyền, sau khi cướp lấy Giang Hạ, đại quân lập tức xuôi nam, cướp lấy quận Trường Sa, đợi đến mùa xuân sang năm, y lại phất cờ đánh trống, một lần giành lấy quận Nam và bốn quận Quế Dương ở phía nam.

Cứ như vậy, quân tướng Giang Đông chiếm lĩnh hơn phân nửa phía nam, Lưu Biểu trong mắt y, chẳng qua chỉ là một đống xương khô mà thôi.

Nghĩ vậy, khóe miệng Tôn Quyền cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Y vội thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu thành đen ngòm, có lẽ Lưu Cảnh đang ở đầu thành nhìn chăm chú vào mình.

Tôn Quyền tràn đầy hứng thú đối với nhân tài trẻ tuổi Kinh Châu này, y cũng không muốn giết Lưu Cảnh, mà là muốn bắt hắn đến Đông Ngô, cùng hắn tán gẫu một chút, để hắn tận mắt nhìn thấy mình thành lập sự thống trị như thế nào, không cần Tôn Lưu liên hợp, y cũng có thể đánh bại Tào Tháo.

- Ngô Hầu!

Phía sau truyền tới một âm thanh trầm thấp, Tôn Quyền quay đầu lại, là Giáo úy Lăng Thao, thân thể hùng tráng ở trong ngọn lửa lúc sáng lúc tối có vẻ vô cùng uy vũ.

- Có chuyện gì?

Lăng Cầm quỳ một gối.

- Ty chức nguyện lấy công chuộc tội, đánh trận đầu tiên!

Tôn Quyền nhìn chăm chú y một lúc lâu sâu, lắc lắc đầu.

- Ngày mai ta đã lệnh cho Chu Thái và Đinh Phụng xuất chiến, nếu bọn họ bất bất lợi, ngươi đánh tiếp trận thứ hai đi!

Lăng Thao cúi đầu, trong lòng của y không cam lòng, nhưng Ngô hầu cũng không cho y cơ hội, khiến trong lòng của y không có cách nào khác.