Ma Thiên Ký

Chương 281: Kịch chiến trong sơn mạch. (hạ)


- Thực lực mạnh mẽ? Nghiền ép?

Liễu Minh sau khi xuất ra một kích toàn lực, toàn thân vô cùng đau nhức. Bây giờ lại nghe Kim Giáp Nhân nói lời ấy, trong lòng không khỏi run sợ, đồng thời lại có vài phần kinh nghi.

Dùng nhãn lực hiện tại của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra một kích vừa rồi không sai biệt lắm đã là đối phương cực hạn mà Kim Giáp Nhân có thể thi triển ra được. Trừ phi Kim Giáp Nhân còn có bí thuật so với thần thông bổn mạng mạnh mẽ hơn, nếu không tuyệt đối không cách nào xuất ra công kích mạnh mẽ hơn công kích vừa rồi.

Nhưng Liễu Minh tự nhiên sẽ không bị động như vậy mà thừa nhận công kích. Hắn nhanh chóng đè nén nghi ngờ trong lòng, một tay bấm niệm pháp quyết, những quang điểm ánh sáng màu lam ở trước người nhanh chóng ngưng kết, tụ tập lại huyễn hóa ra một cây băng truỳ. Lúc mới đầu băng truỳ bất quá dài hơn thước, nhưng trong khoảnh khắc liền biến thành nửa trượng.

Trong mắt Liễu Minh ánh sáng lạnh lóe lên, bàn tay bấm niệm pháp quyết bỗng nhiên hướng băng trùy khổng lồ trước người vỗ một cái. Lúc này ánh sáng màu lam lóe lên, băng trùy lóe lên tức thì kích bắn đi.

Cùng lúc đó, trong tay kia cũng có ánh sáng màu xanh chớp động, cũng khó khăn lắm tạo thành một Phong Nhận khổng lồ dài vài thước, cũn cổ tay run lên Phong Nhận bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Tiếp theo bản thân Liễu Minh, lại giẫm chân một cái, liền giống như tên nỏ bắn về phía đối diện.

Kim Giáp Nhân chỉ cảm thấy trước mắt chấn động, một đạo Phong Nhận bỗng nhiên xuất hiện ở rất gần hắn, léo lên ánh sáng màu xanh bay đến.

Băng truỳ màu lam cũng đã bay đến cách đó không xa, từ phía trên phát ra hàn khí nhè nhẹ, đồng dạng cuốn tới.

Kim Giáp Nhân hừ lạnh một tiếng, phù văn trên một cánh tay nổi lên, hắn tung ra một quyền kim quang về phía băng truỳ, một cơn địa chấn cũng theo đó xuất hiện

‘Oanh’ một tiếng!

Phong Nhận màu xanh cùng băng trùy màu lam dập dờn cuồng chuyển đi qua cơn địa chấn. Bỗng nhiên ngưng tụ, tiếp theo liền quỷ dị đồng thời bạo liệt.

Phong Nhận màu xanh sau khi vỡ vụn, vô số mảnh vỡ màu xanh bắn ra bốn phía, mà băng trùy khổng lồ kia sau khi bạo liệt, cũng toả ra một cỗ hàn khí xông tới.

Kim Giáp Nhân chỉ cảm thấy thân hình phát lạnh, bên ngoài thân lại lập tức hiện ra một tầng sương lạnh óng ánh nhàn nhạt, khiến cho động tác lập tức trì hoãn hơn phân nửa, ngay cả hộ thân kim quang đều không thể ngăn cản hàn ý này một chút nào.

Hầu như cùng một thời gian, một cây bích mang từ trong mảnh vỡ Phong Nhận xuất kỳ bất ý kích bắn mà ra, lóe lên tức thì liền xuyên thủng qua mi tâm của Kim Giáp Nhân, khiến cho kia gương mặt Kim Giáp Nhân trở nên đen nhánh.

Cùng lúc đó, Liễu Minh ở phụ cần bộ nhào tới, thân hình uốn éo, lấy nổi góc không thể tưởng tượng được vọt đến sau lưng Kim Giáp Nhân. Một tay cầm lấy Trọng Thủy Châu liền vô thanh vô tức đánh ra một kích.

‘Phanh’ một tiếng.

Hộ thể Cương Khí của Kim Giáp Nhân giống như giấy bị một kích mà vỡ, nắm đấm lúc này rắn rắn chắc chắc đánh vào sau lưng Kim Giáp Nhân, cũng từ đó lập tức tuôn ra một cơn sóng địa chấn màu đen khó có thể hình dung được. Hơn nữa còn điên cuồng rót vào trong thân thể Kim Giáp Nhân.

Gầm nhẹ một tiếng!

Thân hình Kim Giáp Nhân lập tức thổi lớn giống như khí cầu vậy, cuối cùng một tiếng trầm đục vang lên thân thể hắn nổ tung

Một cỗ sóng khí màu vàng mịt mờ, lập tức hướng bốn phương tám hướng cuốn đi.

Lúc này nét mặt Liễu Minh vừa mới vui vẻ được một chút liền ngưng trọng. Thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau vài chục trược. Ổn định thân hình ở trên hư không. Hai mắt không hề chớp động nhìn về phía trung tâm đợt sóng sung kích vừa rồi.

- Quả nhiên là hảo thủ đoạn, trách không được ngươi tự tin như vậy. Bất quá, nếu như bây giờ ta ra tay thì ngươi có thể yên tâm chết đi.

Vừa dứt lời, từ trong sóng khí màu vàng một cỗ khí tức cường đại hiện ra, cũng hóa thành vòng xoáy khổng lồ dùng tốc độ kinh người điên cuồng phát triển. Trong nháy mắt đã đột phá hạn chế Ngưng Dịch hậu kỳ, vậy mà đạt đến trình độ kinh khủng của Hóa Tinh Kỳ.

Lúc này sóng khí mới mở ra một phần, từ đó hiện ra thân ảnh Kim Giáp Nhân. Toàn thân Kim Giáp Nhân nguyên vẹn không tổn hao gì, dường như lúc trước bị Bích Ảnh Châm xuyên thủng đầu lâu cùng thân hình bạo liệt căn bản chưa từng phát sinh qua, hơn nữa khí tức trên người mạnh mẽ không kém Lệ lão giả chút nào.

Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, nội tâm thầm kêu không hay.

Hắn tuy không biết đối phương đến cùng dùng loại bí thuật nào, chẳng những cơ hồ khiến cho thân thể không chết, còn có thể đem tu vi tăng lên tới loại trình độ này. Nhưng tiến vào Hóa Tinh Kỳ, đối thủ đã vượt xa dự đoán trước kia của Liễu Minh, căn bản hắn không có khả năng ngăn cản.

Liễu Minh tâm niệm nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên thân hình trầm xuống, giống như biến thành tên nỏ bay xuống mặt đất phía dưới, đồng thời trong tay cũng lập tức nhiều hơn một trương Độn Địa Phù màu vàng nhạt.

Tình hình trước mắt, có lẽ lần nữa trốn vào mặt đất mới có thể giữ được tính mạng. Có lẽ đây là phương pháp duy nhất.

Bất quá lúc này Kim Giáp Nhân đã có được tu vi Hóa Tinh Kỳ, lại hắc hắc cười lạnh một tiếng, xuất thủ không cố kỵ chút nào.

Chỉ thấy hắn chẳng qua là nhìn như ngồi xổm xuống một cách bình thường, đầu vai khẽ động, một cánh tay liền lao về phía Liễu Minh tung ra một quyền.

Liễu Minh chỉ cảm thấy sau lưng vang lên thanh âm nổ đùng, một cỗ cảm giác hàng lâm khiến cho toàn thân hắn sởn cả gai ốc. Lúc này Liễu Minh cảm thấy vô cùng run sợ, không cần nghĩ ngợi nhiều, thân hình mơ hồ một cái, cứ như vậy 180° xoay người, đồng thời một tay giơ lên.

‘Phốc’ một tiếng!

Một viên viên châu màu đen bỗng nhiên bắn ra, cũng nhoáng một cái biến lớn bằng cái chậu rửa mặt, bên ngoài thân nổi lên vô số hắc văn. Những nơi đi qua, hư không đều ông ông tác hưởng, đồng thời vặn vẹo mơ hồ một hồi.

Hiển nhiên Liễu Minh đã đem uy lực của Trọng Thủy Châu triển khai đến cực hạn.

Bất quá sau một khắc, Trọng Thủy Châu phía trước liền truyền đến một tiếng nổ long trời lở đất. Một quyền ảnh lớn nhỏ bằng cái vạc nước xuất hiện, vừa vặn cùng Trọng Thủy Châu va chạm vào nhau.

‘Vèo’ một tiếng!

Hắc văn bên ngoài thân Trọng Thuỷ Châu loé lên. Trọng Thuỷ Châu lập tức khôi phục kích thước cũ quay trở về, tốc độ mơ hồ so với lúc trước bắn đi nhanh hơn ba phần.

Liễu Minh mắt thấy cảnh này, tự nhiên kinh hãi, không cần nghĩ ngợi một bàn tay hoá thành màu vàng nhanh chóng bắt lấy Trọng Thuỷ Châu, đồng thời trong nội tâm dốc sức liều mạng thúc giục cấm chế Trọng Thủy Châu, mạnh mẽ ép nó dừng lại.

Bất quá lúc này Trọng Thuỷ Châu tại thời điểm bay trở về, lực lượng vẫn còn lan toả ra bên ngoài, cấm chế bên trong nó mặc dù lập tức có hiệu lực nhưng cũng chỉ có thể khiến cho Trọng Thuỷ Châu dừng lại một chút mà thôi.

Nhân cơ hội này, Liễu Minh nhanh chóng bắt lấy Trọng Thuỷ Châu. Nhưng cũng khó khăn lắm Liễu Minh mới có thể giữ cho Trọng Thuỷ Châu không tuột khỏi tay.

Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy năm ngón tay nóng lên. Trọng Thuỷ Châu ở trong tay tuôn ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể tin được, hầu như so với bản thân trọng lực của Trọng Thủy Châu còn cường đại hơn gấp ba trở lên.

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, miệng gầm lên một tiếng, cánh tay đang cầm Trọng Thuỷ Châu bỗng nhiên thô to ra một vòng, da thịt toả ra hào quang màu vàng, mơ hồ có thể thấy gân xanh nổi lên, đồng dạng cũng có một cỗ man lực từ trong tay bừng lên.

‘Oanh’ một tiếng, hai cỗ man lực ở trên trên tay bộc phát, mơ hồ một vầng sáng màu đen lóe lên rồi biến mất!

Thân hình Liễu Minh run lên, lúc này há mồm phun ra một đoàn tinh huyết, đồng thời chân đạp về phía sau rút lui mấy bước. Tuy rằng có thể khiến cho Trọng Thuỷ Châu không rời tay, nhưng bàn tay bắt lấy Trọng Thuỷ Châu máu tươi ròng ròng, đồng thời một cỗ đau nhức kịch liệt lập tức truyền đến.

Hiển nhiên một kích này, khiến cho Liễu Minh bị thương không nhẹ.

Đúng lúc này, cách đó không xa quyền ảnh óng ánh mơ hồ, thình lình cũng vô thanh vô tức đã đến trước người Liễu Minh.

Liễu Minh thấy vậy, tự nhiên kinh sợ, còn muốn thi triển thủ đoạn gì tránh né nhưng không kịp. Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, hai cánh tay đồng thời vung lên, cũng huyễn hóa ra rậm rạp chằng chịt quyền ảnh màu vàng nghênh đón.

Lúc này trong hư không từng đoàn từng đoàn kim quang rậm rạp chằng chịt bạo liệt mở ra, đất rung núi chuyển giống như nổ mạnh liên miên truyền đến, lấy Liễu Minh làm trung tâm hư không lập tức nổi lên từng đạo vòi rồng màu vàng mịt mờ, cũng có sóng địa chấn kinh người hướng bốn phương tám hướng nhộn nhạo từng vòng. Những nơi đi qua, hư không đều chịu cộng hưởng không thôi.

Ở trên không đánh ra một quyền Kim Giáp Nhân mặt không biểu tình. Thấy tình hình này thần sắc hắn hơi động, cũng không có tiếp tục đưa ra hành động gì. Hắn chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn.

Một lát công phu về sau, lúc vòi rồng màu vàng tán loạn mà diệt, sóng địa chấn đầy trời cũng dần dần biến mất, tầng trời lập tức chỉ còn lại có một thân ảnh lẻ loi trơ trọi đứng yên thẳng tắp.

Kim Giáp Nhân hai mắt nhíu lại, hắn muốn nhìn rõ tận mắt tình hình của Liễu Minh lúc này.

Chỉ thấy Liễu Minh lúc này, vẫn đang bày ra ra tư thế vung quyền, nhưng trên nắm tay đều da thịt và máu huyết. Hai cánh tay máu tươi chảy đầm đìa, hầu như không có một chỗ nguyên vẹn, đồng thời gương mặt tái nhợt cực kỳ, mắt mũi cũng chảy máu tươi ròng ròng. Lực phòng ngực trước người cũng bị đánh vỡ nửa người trên áo ngoài đều vỡ vụn, thiếp thân Giao lân giáp da bên trong hoàn toàn lộ ra ngoài, mặt ngoài cũng in dậm dấu quyền.

- Dùng tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ, vậy mà có thể tiếp được một kích toàn lực khi ta ở cảnh giới Hoá Tinh Kỳ, ngươi là người đầu tiên ta bắt gặp. Bất quá, ngươi bây giờ lục phủ ngũ tạng có lẽ đều bị ta đấm đến chấn vỡ, đã là một người chết rồi! Ngươi cuối cùng còn có di ngôn gì muốn nói?

Kim Giáp Nhân đánh giá phương Liễu Minh, trên mặt vẻ phức tạp hiện lên, lại dùng khẩu khí ngưng trọng nói.

Liễu Minh nghe xong lời này, trên mặt lại hiện lên một nụ cười khổ, thời điểm mở miệng muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên toàn thân da thịt từng khúc bạo liệt, vô số tơ máu từ bên ngoài thân bắn ra, khiến hắn hoàn toàn trở thành huyết nhân.

Hai tay Liễu Minh vừa thu lại, thân hình lung lay mấy cái, cứ như vậy rơi xuống, trùng trùng điệp điệp rơi xuống mặt đất.

Về phần kia một bàn tay cầm chặt Trọng Thủy Châu, tức thì buông lỏng, Trọng Thuỷ Châu rơi ra, lăn xa ba thước mới dừng lại.

Mặt ngoài viên châu, tràn đầy máu tươi cùng bụi bặm.

Lúc này, Kim Giáp Nhân mới thở dài một hơi, khí tức trên người bỗng nhiên hạ xuống, trong khoảnh khắc liền khôi phục trình độ Ngưng Dịch hậu kỳ, cũng thì thào tự nói một câu:

- Không thể tưởng được, Nhân tộc một Ngưng Dịch cảnh, vậy mà khiến ta bị dồn đến loại trình độ này. Bất quá thời gian ta có thể hóa hình đã không còn bao lâu, phải nhanh chút tìm cho ra quả trứng Thánh Thú kia.

Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn Liễu Minh nằm bất động trên mặt đất mấy lần, bỗng nhiên một tay tung ra một trảo.

‘Phốc’ một tiếng, một chồng Phù Lục dày đặc từ trong tay áo Liễu Minh bay thật nhanh ra, ở trên tầng trời xoay chuyển một cái, trong đó tầm mười trương Trữ Vật Phù run rẩy, liền biến thành ánh sáng màu vàng kích bắn đến.

Bất quá đúng lúc này, bỗng nhiên phía dưới chấn động, một bàn tay máu tươi chảy đầm đìa lăng không hiển hiện ra, cũng một tay nắm lấy những Phù Lục này.