Truyền Thuyết Lạc Long Quân

Chương 1: Xuyên không - Thủy tổ Việt Nam


Thế kỷ thứ 8 – 7 TCN, Xích Quỷ, một nước cổ đại của cư dân Bách Việt, nó là tên một ngôi sao có sắc đỏ rực rỡ nhất trong Nhị thập bát tú trên bầu trời. Tục truyền là quốc hiệu của đất nước, được xem là cội nguồn của Việt Nam, vào thời Kinh Dương Vương.

Kinh thành Ngàn Hống, trong vương triều, nơi vị vua Kinh Dương Vương (Lộc Tục – cháu 3 đời Viêm Đế Thần Nông) cai trị Xích Quỷ, có nhân khẩu hơn 500.000 dân, là tòa thành lớn nhất lúc bấy giờ.

Lúc này, hai nam một nữ đang trò chuyện vui vẻ trong ngự hoa viên, người phụ nữ mặt xiêm y màu trắng, trên khuôn mặt biểu hiện sự bình tỉnh, dịu dàng, khi nhìn nàng, ai cũng phải muốn nhìn thật lâu và chỉ dám nhìn nàng từ xa, chỉ sợ đến gần một chút sẽ kinh động đến nàng vì đây là một dung nhan tuyệt mỹ, không tỳ vết. Nàng là nương tử Kinh Dương Vương, tên Long Nữ (Long Mẫu Thần Long), cha là Thần Long (Thần Động Định Hồ) cai quản Động Đình Hồ, được Mẫu Thoải (Thủy cung Thánh mẫu - cai quản miền sông nước Việt Nam) độ hóa làm thú cưởi, sau lập nhiều chiến công, được phong thần làm Thần Long cai quản Động Đình Hồ.

-Tục đệ, đêm qua ta chiêm tinh, thì nhìn thấy dị tượng cửu tinh liên châu, biết Long muội sắp hạ sinh. Nên ta tức tốc tới đây, đem vài món quà nhỏ tặng cho bọn nhỏ, khà khà.

Người nói là một lão giả tiên phong đạo cốt, khuôn mặt hiền từ, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, thân mặc đạo bào màu vàng kim, kết hợp với hoa văn hình chim xanh thẳm, ngồi đối diện Kinh Dương Vương và Long Nữ.

-Lạc huynh, cần gì phải quà cáp, huynh đến chúc mừng là phu phụ ta vui rồi.

Kinh Dương Vương, vội nâng chung rượu lên nói lời khách sao với Lạc.

Lạc, được sinh ra cùng lúc với Phượng và Hoàng vào thời Hồng Hoang, là thủy tổ, là vua của loài chim, vua của bầu trời. Mọi người chỉ biết đến sự xuất hiện của cặp chim đầu tiên là Phượng (con đực- tượng trưng mặt trời) và Hoàng (con cái-tượng trưng mặt trăng), ngày nay, người ta ghép 2 con lại làm 1, gọi là Phượng Hoàng. Lạc là chim trời giống đực – tượng trưng cho tinh tú, lông vàng óng ánh, tiếng hót như sấm trời thịnh nộ, với sải cách che cả bầu trời, mỗi lần đập cách giông bảo nỗi lên.

-Không có gì, không có gì, chúng ta là huynh đệ mà. Lạc, nâng rượu lên cùng uống với Kinh Dương Vương.

-Aaaa, muội hình như sắp sanh rồi. Đang nói chuyện vui vẻ, Long Nữ khẽ nhíu mày, và kêu lên 1 tiếng.

……
-Ưm, đây là nơi nào thế này, 8 ánh sáng đó là gì?

Lắc lắc, cái đầu vừa tỉnh lại, Thiên Phong cảm thấy xung quanh rất ẩm ướt và chật chội, hắn cố gắng mở mắt ra, nhưng không được vẫn là một màu đen tối, hắn chỉ cảm thấy có 8 ánh sáng phía xa đang phát sáng, từ từ vuột tắt từng cái từng cái một, đến lúc hắn không còn thấy đóm sáng nào nữa, hắn cố gắng vùng vẫy thoát ra. Bỗng hắn cảm thấy xung quang trở nên rộng rãi và thoáng mát, hắn cố gắng mở mắt, cố gắng vùng vẫy, cố mở miệng nói nhưng chỉ phát ra những tiến oa oa.

-Oa oa… (Ôi định mệnh, đây là đâu, sao ta không nói được thế này). Hắn cố gắng nói chuyện, nhưng đó chỉ là những tiếng khóc của trẻ thơ.

Khi mở mắt ra được, đó là một khuôn mặt hiền từ, trên môi nở một nụ cười yếu ớt, cô cố gắng đưa tay lên nhẹ nhàn, vuốt ve khuôn mặt hắn. Hắn thấy khuôn mặt của cô ấy ngày càng tái đi tái nhợt, nhưng nó không ảnh hưởng đến nhan sắc tuyệt trần của nàng, nhìn vào người ta sẽ thấy đau lòng và thương tiếc, sợ chạm nhẹ vào tuyết sẽ tan đi vậy.

-Oa oa… (Ồ tiên nữ, đẹp quá, cảnh vật xung quanh giống thời phong kiến, vậy ta đã xuyên việt rồi sao).

-Chúc mừng, chúc mừng đệ có chín quý tử khấu khỉnh. Lạc, miệng cười vui vẻ, bước tới chúc mừng, sau đó đưa từng món bảo vật vào tay từng đứa nhỏ.

Lạc vuốt ve trìu mến quả trứng và đặt nhẹ vào tay anh cả (Âu Long Quân), vì hắn đã đoán định số mệnh của Âu phải đi với người này, trải qua các kiếp nạn mới thành chính quả, lột xác thành Thần thú như hắn.

-Đây là trứng thần thú được ta dùng bản nguyên tinh hoa khi ta cùng với Phượng và Hoàng hấp thụ sinh ra còn xót lại một ít kết tinh lại, bên trong quả trứng có tinh huyết của ta, nó có thể xem là con gái của ta, tên là Âu.

Sau khi đưa quà cho đứa thứ 8, còn duy nhất là đứa út chưa có, Lạc mỉm cười, đưa một tui gấm cho Thiên Phong thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày, khẽ điểm ngón tay vào trán hắn.

-Oa oa.. (Có quà, ahihi). Thiên Phong, mắt mở tròn xeo, đưa tay vớt tới quà trên tay Lạc.

-Hả, linh hồn đứa nhỏ này bị khiếm khuyết. Lạc quay sang Kinh Dương Vương nói.
Đăng bởi: