Truyền Thuyết Lạc Long Quân

Chương 3: Thần Nông thị tới.


Một đám thanh niên tuổi chừng 13, 14 tuổi cười đùa đi đến, châm biếm Lạc Long Quân, người nói chính là Âu Long Quân, anh cả của hắn, thân mặt kim bào, gương mặt cân đối, có phần tà mị.

-Tên phế vật vẫn không chịu từ bỏ sao?

Từ nhỏ, Lạc Long Quân thường xuyên bị bệnh nên được Long Nữ cưng chìu, lo lắng nhiều nhất, dẫn đến sự ganh ghét của những người anh vì họ cảm thấy phân biệt đối xử, không công bằng, đặt biệt là Âu Long Quân, là anh cả nên trọng trách, trách nhiệm đều quy chụp vào mình hắn và bị Kinh Dương Vương đối xử rất nghiêm khắc, dẫn đến oán khí của hắn đối với Lạc Long Quân nhiều nhất.

-Rõ ràng là phế vật mà lại được cha mẹ cưng chìu, còn anh em chúng ta lại ngày ngày chịu khổ.

-Ta thấy hắn chỉ là giả bộ luyện tập trước mặt cha mẹ mà thôi, không có tư chất, muốn đột phá Luyện khí cảnh, năm mơ đi.

-Hừ, con cháu Thần Nông, Long tộc, sao lại có tên phế vật như vậy, thật nỗi ô nhục gia tộc mà.

Đám thanh niên càng nói càng hăng, càng nói càng lớn, chỉ thiếu điều là bay vào đập cho Lạc Long Quân một trận.

-Câm miệng.

Một nam nhân trung niên, thân mặc Long Bào gương mặt chính trực, không giận mà uy, hiên ngang bất phàm đi tới, khiển trách đám thanh niên.

-Các ngươi là anh, nó là em út, còn không biết đùm bọc lẫn nhau mà còn nói nặng nói nhẹ nó, đi ra ngoài tập luyện thêm 3 canh giờ cho ta.

-Không phải chứ, chúng con vừa mới luyện xong mà phụ hoàng.

Nhìn thấy Kinh Dương Vương nhíu mày, đám Âu Long Quân, yểu xìu rời đi, trước khi đi còn nhìn Lạc Long Quân với ánh mắt đầy địch ý và tức giận.

Long Nữ đi bên cạnh Kinh Dương Vương, trong lòng khẽ thở dài, đứa nhỏ mệnh khổ, nhưng luôn cố gắng và hiểu chuyện, rất hiếu thảo, không như những đứa khác lại ham chơi, ganh đua với nhau.

-Con đừng buồn, các anh của con còn nhỏ không hiểu chuyện.

Cô bước tới, vuốt ve mái tóc của Lạc Long Quân, khẽ an ủi một câu.

-Không sao đâu mẫu hậu, con biết mình nên làm gì mà, con không để tâm đâu.

Kinh Dương Vương đứng đằng sau, khẽ lắc đầu, nhìn Lạc Long Quân một lúc rồi bước vào thư phòng.

-Con không nên cố gắng quá sức, cứ từ từ, mẹ sẽ cố gắng tìm cách để giúp con, đây là canh bắc hà, con uống rồi hãy nghỉ ngơi.

-Con biết rồi mẫu hậu.

Hai mẹ con, cùng nắm tay đi vào đình viện nghỉ ngơi.

-Lãm nhi (Lạc Long Quân – tên Sùng Lãm), hai ngày nữa Thánh mẫu (Thủy cung Thánh mẫu – Mẫu Thoải – Mẫu Đệ Tam) sẽ ghé qua Động Đình Hồ thăm gia gia của con, ta dự định dẫn con ra mắt Thánh mẫu, sẳn tiện nhờ Ngài xem bệnh giúp con.

Lạc Long Quân đặt bát canh bắc hà xuống, nhìn Long Nữ đầy yêu thương, cậu khẽ gật đầu nói nói.

-Dạ, con biết rồi mẫu hậu, lâu quá con cũng không gặp gia gia.

-Ta đi vào xem phụ hoàng con thế nào, uống xong thì hay nghỉ ngơi cho khoe, đừng quá sức tổn hại thân thể.

Nói xong, Long Nữ đứng dậy đi vào thư phòng, nhìn bóng lưng của mẹ, 2 tay hắn xiết chặt, hắn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng sống tốt vì họ.

Ba canh giờ sau, mặt trời dần khuất bóng, Lạc Long Quân lắc lư thân thể đứng lên, khởi động nhẹ rồi chuẩn bị về phòng.

-Tiểu đệ, muốn nghỉ ngơi sao, không luyện tiếp nữa sao.
Bốn người bọn Âu Long Quân miệng cười mỉa mai, đột ngột chặn đường Lạc Long Quân.

-Đệ không muốn phiền phức, các huynh tránh ra.

Lạc Long Quân lắc đầu chán nãn nói.

-Hôm nay ngươi hại bọn ta phải luyện thêm 3 canh giờ, muốn đi đâu có dễ, ta cho ngươi 2 sự lựa chọn, một là đấu với ta một trận, 2 là ngươi phải bò qua háng của ta.

-Hahaha… nếu ta là tên phế vật như ngươi sẽ chọn chui qua háng đại ca đấy, hahah...

Lạc Long Quân lạnh lùng nhìn những người anh của mình, nếu không nghĩ tình cha mẹ, hắn đã có trăm ngàn cách đề dạy dỗ bọn này lên bờ xuống ruộng từ lúc còn nhỏ rồi, 2 kiếp người, không phải kẻ ngu để họ lớn lối trước mặt hắn.

-Cút ngay!

Lạc Long Quân hờ hững nói, chuẩn bị đi vòng qua bọn Âu Long Quân. Dù cho Âu Long Quân có mạnh miệng thế nào cũng không thể nào động đến hắn, vì đây là hoàng cung, còn phải sợ cha mẹ biết.

Âu Long Quân bước ngang một bước, chặn Lạc Long Quân lại, hắn cười to đắc ý nói:

-Tên phế vật như ngươi, dù có được yêu thương của cha mẹ thì như thế nao, sau này ta chính là vua, và ngươi vẫn sẽ là một tên phế vật ăn hại, ngươi nên mong ngày đó đừng đến sớm, tới lúc đó ta sẽ chăm sóc tiểu đệ cẫn thận, nhớ đừng chạy trốn đó, hahaah.

Nhìn vẻ mặt của đối phương, Lạc Long Quân hận không thể tiến lên cho hắn một đấm. Lạc Long Quân lại đi vòng qua bọn Âu Long Quân, lúc này bọn họ không tiếp tục chặn nữa, chỉ là liên tiếp cười lớn và châm biếm từ xa.

Về đến phòng, Lạc Long Quân giận dữ, nện một đấm lên tường, hắn giận, không phải vì giận bọn Âu Long Quân, hắn giận là giận bản thân mình sao lại quá vô dụng, hắn phải tìm cách hồi phục lại linh hồn hoặc tìm hướng tu luyện mới, để cho cha mẹ không phải bận lòng vì hắn nữa.

Còn về bọn Âu Long Quân, hắn không chấp nhất đám trẻ trâu ấy, nếu muốn đánh, hắn đánh cũng không đánh lại, tất cả bọn họ đều bước vào Luyện khí cảnh, cao hơn một cấp bậc, đặc biệt là anh cả của hắn đã hậu kỳ Luyện khí cảnh.

Nếu có đánh, đó cũng là cái cớ để bọn họ đánh mình mà không bị cha mẹ trách phạt, vậy ngu gì mình phải đánh, việc bây giờ là phải đột phá, còn mọi chuyện khác phải nhịn, sau này tính sổ với bọn họ sau.

-Tiếp tục tu luyện, luyện đến khi nào đột phá thì thôi.

…..

Sáng hôm sau, như thường ngày, Lạc Long Quân đi đến tảng đá trong ngự hoa viên tu luyện, thì bỗng nhiên cuồng phong nỗi lên, sấp chớp đầy trời.

-Đế Nghi (Lộc Nghi - anh Lộc Tục) ngươi nghĩ ngươi là ai mà muốn mạng con trai ta, Thần Nông thị thì như thế nào, Kinh Dương Vương ta không sợ.

Tiếng Kinh Dương Vương vang vọng khắp kinh thành, người dân ai ai cũng hoảng hốt chạy vào nhà, run rẫy quỳ xuống úp mặt sát đất, binh sĩ đề phòng sẳn sàn chiến đấu, ngước mặt nhìn lên trời.

Trên bầu trời, xuất hiện 8 người, chia ra 3 – 5, bên phía 3 người là cha mẹ hắn và quốc sư Minh Không (Quốc sư Nguyễn Minh Không – Lý Quốc sư cùng thời Trần Hưng Đạo – Ông tổ nghề đúc đồng - được tôn thành thần Thành Hoàng).

Đối diện là 4 nam 1 nữ, dung nhan được xem thanh tú, mặc đạo bào màu xanh trên có hoa văn ngọn lửa tượng trưng cho con cháu Thần Nông Thị (Viêm Đế).

-Haha, Lộc Tục, ngươi có nghĩ vì câu nói này của ngươi, mà cả gia đình ngươi đều phải chết không, vì một tên tiểu tử có cần thiết phải như vậy, mất một đứa ngươi vẫn còn 8 đứa kia mà.

Người nói là một trung niên, khuôn mặt có phần tưng tự Lộc Tục, tay cầm đại đao, được trạm trổ huyết long, khí khái bất phàm như bậc quân vương ngự trên cao không ai dám ngước mặt lên nhìn.

-Chỉ là một tên phế vật, huynh cần gì phải tiếc Tục ca.

Cô gái bên Thần Nông thị nói thêm vào, miệng đầy mỉa mai.

-Cho dù nó là phế vật vẫn là con trai ta, muốn mạng nó thì hãy bước qua xác ta.
Đăng bởi: