Truyền Thuyết Lạc Long Quân

Chương 4: Vương Kiếm chiến Huyết Long Đao


- Cho dù nó là phế vật vẫn là con trai ta, muốn mạng nó thì hãy bước qua xác ta.

Kinh Dương Vương tràn đầy phẩn nộ, vung Vương Kiếm hóa thành một đạo dị quang bá khí cao ngất trời xanh đánh tới Đế Nghi, phía sau Long Nữ hóa phép biến Bạch Long Kiếm trên tay mình thành Bạch Long uy vũ, rống lên một tiếng bay về phía cô gái Thần Nông thị, quốc sư Minh Không cũng không kém cạnh tay vung Chuông Quy Điền (An Nam Tứ Đại Khí) đón gió hóa lớn đập tới 3 người còn lại.

Bị bất ngờ, Lộc Nghi sắc mặt đại biến, hắn không nghĩ tới Lộc Tục nói đánh là đánh không cần nhiều lời, không sợ đắc tội Thần Nông thị, hắn chật vật vung Huyết Long đao hóa thành huyết quang bay lên đỡ lấy Vương Kiếm giữa không trung.

-Hừ, trò mèo, ngươi làm gì được ta.

Đế Nghi phì cười một tiếng, ngữ điệu khinh thường châm chọc, khi hắn định nói tiếp thì bất ngờ toàn thân chấn động, vì phía sau Vương Kiếm là Kinh Dương Ngọc Tỷ bay tới chớp nhoáng giáng mạnh vào ngực hắn.

Cả thân hình Đế Nghi bị giáng mạnh đến mức bay ra khỏi địa phận kinh thành đập vào ngọn núi phía xa, 4 người Thần Nông thị còn lại cũng nối gót Đế Nghi bị đánh bay theo sau.

-Aaa….Lộc Tục, ngươi chết đi cho ta.

Đế Nghi bay ra khỏi ngọn núi, tóc tai rối bời, không còn uy nghiêm như lúc vừa mới đến, hắn phun ra một ngụm máu nóng.

Một đạo huyết quang bay lên, Huyết Long đao biến lớn, hóa thành huyết long đầy tà ác, răng nhọn nanh dài, mắt đỏ như máu, nó rống lên một tiếng ghê rợn, khẽ lượn một vòng bay về phía Kinh Dương Vương.

Kinh Dương Vương hét to, kim quang bạo phát, Long Bào tung bay, Vương Kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, cùng lúc đó huyết long đánh đến trước mặt, một mùi máu tanh xộc tới.

Kinh Dương Vương nhíu mày, tức tốc kết ấn điều khiển Vương Kiếm bay lên đánh chặn huyết long lại, bỗng Vương kiếm một hóa hai, hai hóa bốn, xoay tròn bao vây huyết long lại, đánh liên tiếp vào đầu nó, khiên nó càng ngày càng hư ảo.

Kiếm quang, Huyết long tranh đấu trên bầu trời, núi non sụp đỗ, cuồng phong gào thét, họ liên tục kết ấn, huyết long càng ngày càng thất thế, Đế Nghi sắc mặt ngày càng tái nhợt, hắn hận Kinh Dương Vương không để ý thân phận đánh bất ngờ, còn đánh lén hắn, làm hắn bị trọng thương, chiến đấu về lâu về dài, hắn không phải đối thủ của Kinh Dương Vương.

-Hống….. Đế Nghi biến đổi kết ấn, phun một đạo tinh huyết bay vào huyết long, huyết long rống lên một tiếng thê lương hóa thành huyết vụ, đánh bay Kinh Dương Vương chật vật ra xa. Nhân cơ hội, Đế Nghi thu pháp bảo về, hóa thành huyết độn biến mất.

-Lộc Tục nhớ lấy lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu, ngươi hãy đợi Thần Nông thị trả thù đi, hahah.

Dưới sự liên thủ Long Nữ và quốc sư Minh Không thì cuộc chiến bên phía họ cũng kết thúc ngay sau đó, bốn người Thần Nông thị chật vật, bị quốc sư vây khốn bên trong Chuông Quy Điền.

Kinh Dương Vương, phất tay kêu Minh Không thả người.

-Không Minh thả bọn họ ra.

-Vâng.

-Nói với Thần Nông thị, Sùng Lãm là con trai ta, muốn mạng nó thì bước qua xác Kinh Dương Vương này trước, Xích Quỷ này trước.

Cô gái Thần Nông thị đưa ánh mắt oán trách nhìn Kinh Dương Vương, tức giận nói.
-Tục ca, ca thật không biết điều mà, sau này ca sẽ hối hận.

Kinh Dương Vương lắc đầu, nắm tay Long Nữ bay về kinh thành.

-Nếu ta sợ hay hối hận thì ta đã không cưới Long Nữ làm vợ, ngày xưa cũng vậy bây giờ cũng vậy. Trúc muội, hãy gửi lời đến vua cha Đế Minh, xin hãy nghĩ tình thân mà buông tha cho Lãm nhi, ta cảm ơn muội.

Tiếng Kinh Dương Vương, vang vọng bên tai Khương Trúc, nàng nghiến răng, tức giận, nhìn về phía kinh thành, nàng hừ lạnh một tiếng hóa thành độn quang cùng 3 người Thần Nông thị biến mất.

Trong kinh thành, khuôn mặt Lạc Long Quân đã tái nhợt, vì hắn đã nghe sơ qua cuộc đối thoại trên trời lúc nãy, và đoán biết Thần Nông thị đến là vì mình, trong những người con của cha, thì chỉ có hắn là phế vật. Hắn không hiểu tại sao, bọn họ lại muốn bắt hắn, bắt một tên phế vật như hắn để làm gì.

Hiện giờ tâm trạng hắn rối bời, sinh ra đã làm khổ cha mẹ, giờ đây vì hắn mà cha hắn không tiếc bất cứ thứ gì, gây chiến với Thần Nông thị.

-Ta phải làm sao đây, phải làm thế nào đây.

Hắn bất lực suy nghĩ miên man, một tên phế vật như hắn thì làm được gì, giúp ích gì cho vua cha, hắn hận, hắn hận bản thân mình sao lại vô dụng như thế này, dù cố gắng thế nào hắn cũng không đột phá, vẫn không tiến bộ. Hắn cảm thấy con đường phía trước mình thật u ám, không có lối thoát.

- Ta sẽ gặp Thánh mẫu dù trả giá thế nào ta cũng phải có lực lượng mạnh mẽ, ta sẽ cố gắng nắm bắt cơ hội này.

Lạc Long Quân quyết định xong thì cha mẹ hắn cũng trở về, vừa về đến nơi Kinh Dương Vương đã triệu hồi bá quan văn võ vào triều gấp. Còn Long Nữ nhẹ nhàn bước tới ôm nhẹ hắn, mỉm cười nói.

- Lãm nhi không có chuyện gì đâu, con đừng lo lắng, đã có cha mẹ ở đây rồi.

-Dạ, thưa mẫu hậu, con hiểu.

Lạc Long Quân, hai hàng lệ rơi xuống, ôm chặc Long Nữ không buông.

-Hajjz…. Long Nữ chỉ biết thở dài, chua xót cho đứa nhỏ này, nàng rất hiểu con nàng, hiểu tâm trạng hiện giờ của con nàng ra sao.

-Lãm Nhi, ngày mai chúng ta đi gặp Thánh mẫu, người có sức mạnh siêu việt thế giới này, chắc chắn Ngài sẽ có cách giúp con, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi con trai của ta.

-Mẹ, hài nhi cũng muốn đi gặp gia gia lâu quá con cũng không gặp người.

Âu Long Quân, khuôn mặt âm trâm đi đến nói, tên phế vật đó là cái thá gì mà gặp Thánh mẫu, thiên tài như hắn mới có tư cách gặp Ngài. Hắn đã thấy cha hắn uy phong đánh bay Đế Nghi, đó là hình ảnh mà hắn không bao giờ quên, hắn muốn mạnh, muốn tất cả mọi thứ phải quy phục dưới chân hắn.

-Ừm, ngày mai chúng ta xuất phát, trên đường nhớ chiếu cố em con, khi gặp Thánh mẫu nhớ phải biết phép tắc, không được làm càn, được chứ.

Long Nữ nhìn con trai cả mình với ánh mắt đầy thâm thúy thật lâu, ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý.

- Con biết phải làm thế nào mà mẫu hậu. Âu Long Quân vui vẻ gật đầu đồng ý.
Đăng bởi: