Truyền Thuyết Lạc Long Quân

Chương 8: Lạc Tinh Thần - Tam Bộ


Lạc Long Quân lòng rối bời lo lắng cho cô gái trẻ ấy, chạy được một đoạn thì cuồng phong nổi lên, cây cối xung quanh bắt đầu chuyển động, một áp lực vô hình khiến hắn không thể cất bước nổi, hắn cố gắng cắn răng chống đỡ bước về phía trước, dù cho khóe miệng đang chảy máu, các xương khớp đều phát ra âm thanh như muốn vỡ ra.

Đi được vài bước thì huyết khí xuất hiện, một mùi tanh hối xộc vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy buồn nôn, cây cối chuyển động kịch liệt hơn, chúng phát ra ánh sáng xanh lục đẩy lùi huyết khí. Lạc Long Quân vẫn không biết chuyện gì xảy ra thì áp lực hắn phải chịu tăng mạnh lên theo cấp số nhân, khiến hắn phải quỳ gối xuống đất, hắn cố gắng ép thân thể mình phải đứng dậy, cố gắng thoát ra phạm vị áp lực này, nếu không hắn sẽ bị áp lực này đè chết.

Mây đen trên trời phút bỗng cuộn lên không ngừng, tiếng sấm ùng ùng, rìa mây đen chớp loé lia lịa, giữa đất trời một luồng sát khí, cuồng phong rộ lên kèm theo một tiếng cười ghê rợn đánh vào tâm thần hắn, trời đất quay cuồng Lạc Long Quân chỉ thấy một màu đen.

Trong bóng tối Lạc Long Quân thấy phía trước có ánh sáng, hắn cố gắng chạy tới, chạy đến lúc hắn không biết mình đã chạy bao lâu, bao xa, đang lúc hắn dự định bỏ cuộc, thì không biết từ khi nào hắn đã đến thứ ánh sáng đó.

Đó là một chiếc lông màu vàng kim, phát ra ánh sáng dịu dàng bao quanh một linh thể mơ hồ, Lạc Long Quân càng nhìn vào nó càng thấy một vũ trụ bao la với hàng vạn hàng nghìn tinh tú, hắn không cảm nhận được thời gian, không gian, hắn chỉ thấy được sự tỉnh lặng hắn muốn nhắm mắt lại và thiếp đi.

-Ồ, sao có thể, nhóc con ngươi tại sao đến được đây.

Một giọng nói bất ngờ vừa quen vừa lạ khiến Lạc Long Quân giật mình. Hắn suy nghĩ một lúc thì hắn biết đó là giọng nói của Lạc, chủ nhân của chiếc Lông Mào này.

-Lạc tiền bối có phải tiền bối không.

-Đúng là ta đây, Lạc Long Quân ta không nghĩ có một ngày ngươi lại xuất hiện ở đây, với linh hồn không đầy đủ của ngươi thì chuyện này không có khả năng. Năm xưa ta để lại Lông Mào là để bảo hộ linh hồn của ngươi không cho nó bị tan biến, bảo hộ thức hải của ngươi, ôn dưỡng linh hồn của ngươi kéo dài sinh mạng cho ngươi, tinh thần của ngươi sao có thể đi vào nơi này.

Lúc mới sinh ra thì Lạc Long Quân đã nghe mọi người nói về chuyện của mình, nên khi Lạc nói cũng không khiến hắn ngạc nghiên cho lắm, Lạc nhìn Lạc Long Quân thật sâu, ánh mắt đầy thăm thúy.

-Con cũng không biết, nhưng tại sao Lạc tiền bối lại xuất hiện ở đây.

-Khà khà, ta có cảm giác ngươi không bất ngờ khi biết thông tin này, tiểu tử ngươi có quá nhiều bí ẩn. Lông Mào là một phần không thể thiếu của ta, tất nhiên ta phải dự trù tình huống xấu nhất, nên ta đã để lại một sợi linh hồn của mình ở đây bảo vệ nó.

-Lạc Long Quân cảm ơn Lạc tiền bối đã giúp đỡ, có thể lời cảm tạ này đã quá trể nhưng Lạc Long Quân mãi mãi không quên ơn của tiền bối.

Lạc Long Quân quỳ xuống chân tâm cảm ơn Lạc.

-Khà khà, một đứa trẻ ngoan, xứng đáng xứng đáng, nhưng tại sao ngươi có thể vào đây được.

Lạc Long Quân lắc đầu mù mịt không biết, hắn kể lại sự việc từ khi Thần Nông thị tới, đến lúc hắn bị Quỷ Đế truy sát.

-Ta biết vì sao bọn chúng muốn bắt ngươi, nhưng ta sẽ không nói ra, số mệnh của ngươi cần ngươi tìm hiểu, ngươi vào đến đây xem như có duyên với ta, ta sẽ truyền cho ngươi một thuật pháp có tên Lạc Tinh Thần - Tam Bộ, dùng tinh tú làm cơ sở trở thành thuật pháp phụ trợ cho người thi pháp, trận pháp Nhị Thập Bát Tú cũng là trận pháp ta tặng cho cha ngươi dùng tính tú phụ trợ để kết trận.

Nói xong, Lạc điểm một luồng sáng vào trán Lạc Long Quân, một khối lượng thông tin khổng lồ khiến cho đầu hắn đau như búa bổ, Lạc Long Quân cắn răng chịu đựng, hai tay xiết chặc, cưỡng chế bản thân không ngất đi.

- Lạc Tinh Thần có tổng cộng sáu nhánh phụ trợ, nhưng ta chỉ chuyền cho ngươi 3 nhánh, Lạc Tinh Toán - dựa vào tinh tú đoán hung cát, Lạc Tinh Công - dựa vào hấp thu năng lượng tinh tú chuyển hóa thành pháp lực, Lạc Tinh Trận - dùng tinh tú để kết trận, đa số là trận pháp vay khốn. Ngoài ra, còn 3 nhánh khác, nhưng với thức hải của ngươi chỉ có thể hấp thụ ba nhánh này. Được rồi ngươi đi đi, ta đã làm những gì nên làm, chúc ngươi may mắn.

Lạc phất tay, Lạc Long Quân cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn giật mình mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một hang động, xung quanh chiếu sáng từ một quả cầu được đính trên hang.

Lạc Long Quân cố gắng ngồi dậy, hắn dựa vào vách hang đi từng bước ra cửa động. Bước ra khỏi động, một làn gió nhẹ thổi qua hắn, một bầu trời đêm yên tỉnh đầy sao khiến lòng hắn tỉnh lặng lại.

Lạc Long Quân nhanh chống xếp bằng trước cửa động, tay kết ấn cố gắng luyện hóa những tri thức về thuật pháp mà Lạc đã truyền dạy, không biết qua bao lâu cơ thể Lạc Long Quân phát ra ánh sáng bạch sắc dịu nhẹ, linh khí xung quanh cuồn cuộn bay vào cơ thể hắn, một dãy ánh sáng nhẹ nhè tự bầu trời đêm bay xuống tiến vào cơ thể hắn.

Một canh giờ sau, Lạc Long quân bất chợt mở mắt ra, tay nắm thành quyền đánh cách không vào một cây cổ thụ gần đó, một ánh sáng bạch sắc đánh mạnh vào thân cây khiến nó chia năm sẻ bẩy.
-Ha ha, cuối cùng ta cũng đã bước vào cảnh giới Luyện khí cảnh.

Lạc Long Quân cười lớn, kèm theo là hai hàng lệ rơi, hắn vui mừng vì hắn đã đột phá, không gì là không thể, đây là bước khởi đầu, tương lai hắn có sức lực bảo vệ mẹ cha, không trở thành gánh nặng cho họ.

- Cần phải cũng cố cảnh giới, sau đó tìm cách thoát ra khỏi đây, hội hợp với mẫu thân.

Xoạt…..một cô gái như cửu thiên huyền nữ hạ xuống trước mặt Lạc Long Quân, hắn vội vàng lụi lại vài bước thủ thế đề phòng.

-Hử, ngươi tỉnh lại rồi à, xin tự giới thiệu ta là Bạch Vân, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Vân, hì hì.

Cô gái thân mặt xiêm y trắng, tóc cột hai bên, da trắng như bạch ngọc, môi hồng lung linh, nụ cười như là nắng ấm, xoa dịu đêm đen, cô nhẹ nhàng cười tươi, hữu lễ chào Lạc Long Quân.

-Cô nương là người đã cứu ta.

Lạc Long Quân cố gắng lấy lại bình tỉnh, cười ngại ngùng nói.

-Đúng rồi, lúc nãy có hai cường giá đánh với nhau, yêu thú chạy loạn thành đàn, ta thấy ngươi nằm bên đường sợ bị yêu thú dẫm đạp chết, nên ta mang ngươi tới đây.

Lạc Long Quân mặt mũi tràn đầy cảm kích, hữu lễ cảm ơn Bạch Vân.

- Cảm ơn Bạch Vân cô nương đã cứu ta, ta tên là Lạc Long Quân, bị yêu quái truy sát phải chạy vào rừng.

-Ngươi không cần khách sáo như thế, ngươi cứ gọi ta Tiểu Vân, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Long, hì hì.

-Vậy ta đây không khách sáo nữa, Tiểu Vân, cô có biết đường ra khỏi đây không, ta bị lạc đường, cộng với từ nhỏ chưa bao giờ đi xa.

-Ta cũng không bao giờ được đi xa, mẫu thân cứ bắt ta ở trong rừng chơi với đám tiểu yêu, chán chết đi được. Có lần ta trốn mẫu thân đi chơi. Ở phía tây, ta có bắt gặp một tiểu thành, nhưng ta đã bị mẫu thân bắt về nên chưa đi vào, ta cũng không biết thế nào.

-Cảm ơn Tiểu Vân, nhiêu đó thông tin đã đủ rồi.

-Ta cũng muốn đi chơi, ngươi có thể dẫn ta đi được không.

Bạch Vân vui vẻ chạy tới, nắm tay Lạc Long Quân ánh mắt cầu khẩn nhẹ nhàn nói, khiến cho hắn tim đập mạnh liên hồi, không biết nói gì, hắn cố gắn hít sâu giữ lấy bình tỉnh.

-Ừm, Tiểu Vân vào hang nghỉ ngơi một đêm đi, ta ở ngoài này tu luyện.

-Vâng, Tiểu Long ca, hì hì.

Bạch Vân vui vẻ đi vào hang động, để lại Lạc Long Quân ngẫn ngơ nhìn nàng phía sau.

.............

Mấy ngày nay ta về quê chơi, không có tg chỉnh sửa mọi người thông cảm nha, ngày mai ta sẽ đăng bù cho mọi người.
Đăng bởi: