Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 92: Viên kẹo thứ chín mươi hai – Chính văn hoàn


Ngày 26 tháng 5, Lạc Dương. Ngày 2 tháng 6, Lâm Thành. Ngày 9 tháng 6, Ung Châu. Ngày 16 tháng 6, Nghiệp Châu. Ngày 23 tháng 6, Minh Nam. Ngày 30 tháng 6, sở Thành.

Ngày 7 tháng 7, Trường An.

Từ 7h tối cho đến 9 rưỡi, concert đã gần kết thúc. Gió đêm mùa hạ cuối cùng cũng mang đến một chút cảm giác mát mẻ, xua đi cái nóng của ban ngày. Bên trong sân khấu, đèn đóm lóa mắt, vô số ánh đèn huỳnh quang nối liền tạo thành một dải ngân hà lấp lánh.

Hát xong bài hát cuối cùng, trên sân khấu, giàn giáo lên cao hai mét chậm rãi hạ xuống. Trong sân khấu, ánh đèn rực rỡ và ánh sáng trên màn hình lớn lập tức tắt đi, tiếp theo, một ngọn đèn đơn độc sáng lên, thế là trong cả hội trường, chỉ có vị trí của Từ Lạc Dương là sáng rực.

Sửa lại áo khoác vì nhảy nên hơi xộc xệch trên người, đứng trên sân khấu, Từ Lạc Dương điều chỉnh hô hấp, giơ tay lấy tai nghe xuống. Cậu cầm micro, cười hỏi: “Xin hỏi, có thể kéo dài thời gian của các bạn một chút được không?”

Ánh đèn sáng ngời từ trên đỉnh đầu cậu chiếu xuống, có thể nhìn thấy mồ hôi che kín cái trán trơn bóng của cậu, chân tóc ướt đẫm, cùng với hai mắt nhiễm đầy ý cười.

Trong hội trường và ngoại hội trường có tổng cộng bảy vạn người, đồng thời trả lời: “Được.”

“Cảm ơn các bạn, tôi ——” lời sắp nói ra khỏi miệng bỗng nhiên bị kẹt lại, Từ Lạc Dương lui về sau hai bước, cúi người xuống, tay đưa xuống bên cạnh hộp đèn cầm lấy một chai nước khoáng.

Sau khi vặn nắp ra, cậu không uống, mà trực tiếp đổ lên đỉnh đầu mình. Tiếp đó, tay trái tùy ý vén tóc bị giội ướt lên, dòng nước mát lạnh dọc theo cổ chảy xuống, làm quần áo bị ướt, để lộ cơ bắp căng mịn.

Từ Lạc Dương giống như đã hơi bình tĩnh lại, một lần nữa quay về micro, tốc độ nói chuyện hơi chậm, giọng hơi căng thẳng: “Giờ tôi rất hồi hộp.” Nói xong, cậu còn nhấn mạnh: “Tôi chưa bao giờ hồi hộp như thế này, so với lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu ca hát, lần đầu tiên tôi đóng phim sau camera còn hồi hộp hơn.”

Từ lúc cậu bắt đầu nói chuyện, bên trong hội trường đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những chiếc lightstick đầy rẫy như biển rộng lẳng lặng lập lòe.

“Gần đây, tôi cực kỳ thích con số ‘7’.”

Vừa dứt lời, hội trường vốn đang yên tĩnh liền nổ ra một trận hò hét, lightstick không ngừng chớp tắt.

Nghe thấy có rất nhiều người gọi tên “Trường An”, Từ Lạc Dương giữ vững vẻ mặt của mình, nhìn dưới khán đài, cậu lần lượt đếm: “Bảy bài hát trong album, bảy buổi concert, mỗi một concert sẽ cách nhau bảy ngày, mỗi một concert đều sẽ bắt đầu hát bài hát đầu tiên vào lúc bảy giờ, hôm nay tổng cộng có bảy vạn người ở hiện trường.”

Nói tới đây, cậu lại mỉm cười: “Nhưng các bạn thật sự rất giỏi, bảy vạn tấm vé, vậy mà chưa tới một phút đã giành hết, website thiếu chút nữa đã bị tê liệt.” Nói xong, cậu lại từ từ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói: “Cảm ơn các bạn vì đã tới đây.”

Giữa một tràng tiếng hét chói tai, ngón tay cầm micro của Từ Lạc Dương hơi nắm chặt lại, chờ sau khi yên tĩnh lại, cậu lại nói: “Hôm nay, tour concert của tôi sẽ kết thúc.”

Lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn có sự thay đổi.

Chỉ thấy trên đường viền bản đồ dùng nét vẽ màu xám phác họa ra, có bảy ngôi sao phát sáng giống nhau lần lượt sáng lên, giữa sáu điểm sáng xung quanh, được nối liền lại với nhau, cuối cùng hợp thành một hình trái tim.

Dần dần, trên điểm sáng đại diện cho trạm mở đầu “Lạc Dương”, kéo dài ra một đường nhỏ, từ từ kéo dài, cuối cùng liên kết với điểm sáng đại diện cho trạm cuối cùng “Trường An”.

Hình vẽ cuối cùng cũng hoàn chỉnh.

Nhìn hình vẽ trên màn hình lớn, khóe miệng Từ Lạc Dương cong lên: “Từ ngày 26 tháng 5, đến ngày 7 tháng 7, tôi từ Lạc Dương một đường đi tới Trường An.”

Dừng lại mấy giây, cậu chợt nói: “Từ lúc tôi công bố thành phố sẽ tổ chức concert, công bố poster tuyên ngantruyen.com xuất hiện rất nhiều ngôn luận liên quan.”

Giờ phút này, cả hội trường đều yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Từ Lạc Dương đang đứng giữa sân khấu.

Khoảng mười giây sau, Từ Lạc Dương mới mở lời, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi muốn nói là, những cái đó không phải tin đồn, không phải scandal, không phải hiểu lầm, cũng không phải ràng buộc sao tác, những cái đó đều là sự thật.”

“Tôi có thích một người, anh ấy tên là Trường An.”

Trong hội trường yên tĩnh dần dần xuất hiện tiếng thì thầm bàn tán, tiếp đó giống như dòng nước nhỏ bé tụ hợp lại một chỗ, thành một cơn sóng thần! Rất nhiều người ở hiện trường đều tưởng chính mình xuất hiện ảo thính —— cậu ấy vừa nói gì vậy?

Ngón tay Từ Lạc Dương sờ sờ tên mình khắc trên micro, màng tai đều theo tiếng tim đập đồng thời rung động, cậu nghe thấy chính mình nói: “Tôi dùng tên của anh ấy, phát hành một tấm album. Tôi dùng tên anh ấy làm tên bài hát, là bài hát viết vì anh ấy. Tôi muốn đem tâm ý của mình hát cho anh ấy nghe, một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần cũng cảm thấy không đủ.”

Cho đến giây phút này, fan ở hiện trường mới kịp phản ứng rốt cuộc là Từ Lạc Dương đang nói cái gì. Rất nhiều người không kìm nén được mà hét thành tiếng, trên màn hình lớn chiếu đến cảnh tượng ở hiện trường, có thể nhìn thấy rất nhiều người đều đang vừa reo hò vừa rơi nước mắt, nét mặt rất kích động.

Tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai duy trì gần hai phút, sau khi yên tĩnh lại, Từ Lạc Dương mới cúi người thật sâu, lần thứ ba nói: “Cảm ơn các bạn.”

Đứng thẳng lại, trong đôi mắt cậu là ý cười ấm áp, Từ Lạc Dương một lần nữa đem micro màu bạc để tới bên môi: “Hôm nay mùng 7 tháng 7, là sinh nhật của Trường An.”

Hai chữ “Trường An” cậu đọc rất nhẹ, giống như chỉ cần nhắc đến cái tên này, cậu sẽ bất giác mà dịu dàng lại.
Khóe miệng Từ Lạc Dương vẫn luôn mang theo nụ cười, cậu hơi tùy ý ngồi xếp bằng trên sân khấu, tư thế thả lỏng, cậu giơ tay nhận lấy ngọn nến và giá nến khắc hoa màu trắng, vừa châm lửa vừa thì thầm: “Chúc Trường An của em, một tuổi sinh nhật vui vẻ, hai tuổi sinh nhật vui vẻ, ba tuổi sinh nhật vui vẻ... 27 tuổi sinh nhật vui vẻ, 28 tuổi sinh nhật vui vẻ.”

Tổng cộng có 28 cây nến.

Nói đến phần sau, dưới ánh nến, đôi mắt Từ Lạc Dương hơi đỏ lên, trong giọng nói mang theo chút giọng mũi không dễ nhận ra, nhưng mỗi một chữ đều cực kỳ dịu dàng.

“Trường An, em rất xin lỗi, vì đã không ở cạnh anh trong quá khứ. Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, em sẽ luôn ở đây.”

“Trước đây em từng do dự, có cần phải phát hành một tấm album bạn trai, mở một concert bạn trai không. Nhưng về sau em xác định, em muốn làm như thế. Bởi vì, Trường An của em tốt như vậy, em lấy anh làm vinh. Em cũng mong lúc tụi mình già đi rồi, có thể nhớ lại em ở độ tuổi này, đã từng thẳng thắn, chẳng chút giấu giếm, ở trước mặt vạn người, nói rằng em yêu anh, em muốn mãi mãi ở bên anh.”

Sau khi nói xong, Từ Lạc Dương cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nói: “Được rồi, tôi chuẩn bị giúp anh ấy thổi nến sinh nhật đây.”

Mà bên trong hội trường, không có ai chỉ huy, cũng chẳng có ai đệm nhạc, nhưng giai điệu của bài《Chúc mừng sinh nhật》từ từ vang lên khắp thính phòng, tập trung lại một chỗ.

Ngay lúc này, trong thiết bị âm thanh của hội trường, xuất hiện một giọng nói khác: “Anh có thể tự mình thổi tắt những cây nến em đốt lên vì anh không?” Giọng nói rất dịu dàng, dường như còn mang theo nụ cười, âm cuối còn nâng lên, lượn lờ không tan trong bầu không khí sôi nổi.

Hô hấp Từ Lạc Dương dừng lại, cậu theo bản năng bưng giá cắm nến lên. Cùng lúc đó, sau mấy giây ngơ ngác, tiếng hò hét và tiếng hoan hô trong hội trường lần nữa nổ tung, không khí sôi trào như muốn nổ tung.

Là Thích Trường An!

Trong đôi mắt như chứa đầy ánh trăng, Từ Lạc Dương ngẩng đầu nhìn một vị trí nào đó ở dưới sân khấu, giọng rất nhẹ: “Được.” Chỉ có âm cuối mới để lộ ra sự hồi hộp của cậu.

Mấy giây sau, Thích Trường An đứng trên sân khấu, anh mặc một cái sơ mi màu trắng và quần tây sẫm màu, trông hơi chính thức. Cổ tay áo xắn lên hai lớp, để lộ cổ tay, chiếc nhẫn mang trên ngón áp út càng rực rỡ hơn. Chiếc nhẫn đó giống chiếc nhẫn Từ Lạc Dương mang trên tay như đúc, ở bên ngoài có hoa văn tinh tế —— là tên của Từ Lạc Dương.

Giữa hai người, cách nhau 28 cây nến màu đỏ, ánh nến đồng thời chiếu vào trong mắt đối phương.

Thích Trường An hỏi Từ Lạc Dương: “Nếu như anh ước một điều ước sinh nhật, thì nó sẽ được thực hiện thật chứ?”

Giống như bị đối phương mê hoặc, Từ Lạc Dương gật đầu: “Nhất định sẽ được thực hiện.

Khóe miệng tràn ra nụ cười dịu dàng, Thích Trường An nói: “Hai mươi bảy sinh nhật trước kia, anh chưa từng ước một điều gì cả.”

Bởi vì không mong đợi, cũng chẳng trông mong, thậm chí từ trước đến nay cũng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ được số mệnh chiếu cố, sẽ nhận được hạnh phúc.

Hô hấp của Từ Lạc Dương bắt đầu khẩn trương lên, cậu chớp chớp mắt, đề nghị: “Vậy anh có thể đem những điều ước trước kia chưa từng ước, cùng ước vào ngày hôm nay luôn. Chỉ cần là điều ước của anh, chắc chắn đều sẽ được thực hiện!”

Lắc lắc đầu, Thích Trường An nói: “Nhưng anh chỉ có một điều ước, chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện.”

Giây phút này, ánh đèn trên sân khấu, tiếng thì thầm trong hội trường, tất cả hình ảnh, âm thanh, đều bị cậu vứt bỏ, Từ Lạc Dương nhìn chằm chằm Thích Trường An, cực kỳ căng thẳng: “Điều ước gì?”

“Anh đã yêu một người, người đó tên Từ Lạc Dương.” Thích Trường An nói cực kỳ rõ ràng, mỗi một chữ đều như đè nặng sức mạnh của sinh mệnh: “Lạc Dương, có thể đồng ý với lời cầu hôn của anh không?”

Khoảnh khắc này, cả thế giới bừng sáng.

Chẳng chút do dự dù chỉ một giây, vào lúc âm cuối của đối phương vẫn chưa dứt, Từ Lạc Dương đã mặt mày hớn hở gật gật đầu: “Em đồng ý!”

Thích Trường An cúi đầu, thổi tắt 28 cây nến sinh nhật.

Nguyện vọng của mỗi một năm từ ngày ấy đến bây giờ, vào thời khắc này đều trở thành hiện thực.

Sau khi ánh nến tắt đi, Từ Lạc Dương nhìn Thích Trường An, giữa lông mày ý cười tươi sáng: “Chào anh, em tên là Từ Lạc Dương, Từ trong thanh phong từ lai, Lạc Dương trong Trường An Lạc Dương.”

Câu nói giống như trong lần đầu gặp gỡ.

Thích Trường An cũng bật cười theo cậu: “Chào em, anh tên là Thích Trường An, Thích trong lòng có ưu sầu, Trường An trong Trường An Lạc Dương.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Quãng đời còn lại, xin hãy quan tâm chăm sóc cho nhau ~