Thứ Nữ Là Phải Độc Ác - Sưu tầm

Chương 111: Kim Ngô Vệ


Bạch sáng đao phong trên không trung xẹt qua một đạo ngân quang sắc bén, xuyên qua màn cửa sổ biến mất.

Hành lang lập tức vang lên một tiếng kêu đau đớn, tựa hồ đâm trúng người nào đó.

Linh Nhi lúc này mới phát giác có người ngoài cửa, lập tức nhảy ra cửa phòng kêu lên: “Ai ở bên ngoài?”

Không có người trả lời, ngoài cửa lại vang lên thanh âm quyền cước đánh nhau, tựa hồ Linh Nhi đang cùng người nào đó giao thủ.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh, xem ra người nọ ở chỗ tối rất mạnh, trúng một đao mà vẫn có thể cùng người khác động thủ.

Nàng đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng.

Vừa đi đến cửa đã nhìn thấy bóng đen giơ chân đá vào ngực Linh Nhi, Linh Nhi hai tay giao trước ngược chống đỡ, ai ngờ bóng đen kia một cước này lại là hư chiêu, thấy Linh Nhi thu tay lại, lập tức mượn cơ hội hiếm có, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên nóc phòng chạy trốn.

Ngọc Linh Lung đôi mắt híp lại, người này có lai lịch như thế nào, khinh công không ngờ cao thật?

Không đợi nàng nghĩ đến cái gì, đỉnh đầu vang lên thanh âm tiếng ngói va chạm vào nhau kẽo kẹt kêu, lập tức từ từ đi xa, người nọ hiển nhiên đã chạy thoát.

Linh Nhi vừa muốn đuổi, Ngọc Linh Lung liền ngăn lại: “Thôi, ngươi không đuổi kịp hắn đâu.”

Người này công phu cao như vậy, Linh Nhi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, Ngọc Linh Lung nhìn ra được, người nọ là không muốn gây chuyện, chỉ là tự vệ, cho nên đối với Linh Nhi chỉ tránh né chứ hoàn thủ.

Chỉ là nàng thực tại không thể nghĩ ra được, rốt cuộc là ai đang âm thầm thăm dò nàng.

Nếu không phải vừa rồi lúc tắm, người nọ nhất thời chủ quan phát ra một tiếng vang nhỏ, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không phát hiện ra chỗ tối có người.

Linh Nhi trên mặt lộ ra hổ thẹn: “Tiểu thư, nô tỳ bản lãnh kém cỏi, để hắn trốn thoát rồi.”

Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Không có gì, ngươi có nhìn rõ tướng mạo hắn hay không?”

Linh Nhi lắc đầu nói: “Trời quá tối, người nọ động tác lại quá nhanh, thật sự không thấy rõ.”

Ngọc Linh Lung trầm ngầm một lát, vừa rồi nàng bất quá chỉ thấy được thân ảnh màu đen mà thôi, chỉ là nhìn thân hình người ra tay, nàng không thể nhớ ra nổi đã từng gặp qua người này chưa.

Không nghĩ ra đầu mối, Ngọc Linh Lung nói: “Trước tiến vào đi.”

Linh Nhi đáp một tiếng, mới bước được hai bước, dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt.

Linh Nhi cúi người từ trên mặt đất nhặt lên một khối giống tấm bảng gỗ nhỏ gì đó, trước sau lật nhìn một chút, không khỏi ngạc nhiên nói: “Di?”

Vừa nói, Linh Nhi vừa đem đồ này đưa cho Ngọc Linh Lung: “Tiểu thư, người xem.”

Ngọc Linh Lung vừa nhận lấy vừa nhìn, chỉ thấy đây là khối gỗ hắn đàn vuông dài ba tấc, bốn phía khảm đường viền bạc, ở giữa là ba chữ lưu bạc to như rồng bay phượng múa: Kim Ngô Vệ, phía sau là hai hàng nhỏ danh hiệu, phía dưới viết tên người: Giang Tĩnh Đạt.

Ngọc Linh Lung chắc chắn, cái tên này cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua, càng chưa từng thấy qua.

Ngọc Linh Lung đang suy tư, ánh mắt lại thoáng nhìn thần sắc khác thường của Linh Nhi, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, người nhận ra người này?”

Linh Nhi chậm rãi lắc đầu: “Nô tỳ không biết người này, chỉ là…Nô tỳ đã từng thấy qua bài tử này.”

Thấy Ngọc Linh Lung đang nhìn mình, Linh Nhi buông thõng mi mắt, mặt không đổi nói: “Lúc trước trong nhà nô tỳ gặp chuyện không may, một ngày đêm có người lén đến nhà nô tỳ tìm kiếm đồ, bị phụ thân nô tỳ phát hiện, cùng người nọ động thủ, đánh vài chiêu phụ thân nô tỳ liền bị thương, người nọ chạy thoát, chỉ là từ bên hông hắn rơi xuống tấm bảng gỗ này.”

Ngọc Linh Lung trong lòng chợt động một chút hỏi: “Ngươi biết người nọ trộm đồ vật gì trong nhà của ngươi?”

Linh Nhi sắc mặt có chút mê man: “Cái này thì nô tỳ không biết.”

Ngọc Linh Lung nghe lời nói của Linh Nhi, trong lòng nỗi băn khoăn càng lớn, Kim Ngô Vệ rốt cuộc là ai? Tại sao phải ở chỗ tối theo dõi mình, có quan hệ như thế nào với nhà Linh Nhi?

Đang lúc không có chút đầu mối nào, Linh Nhi đột nhiên nói: “Đúng rồi, nô tỳ từng nghe phụ thân nhắc qua, Kim Ngô Vệ là làm việc cho Hoàng Thượng!”

Một câu kia tựa như long trời lở đất, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, Hoàng Thượng? Hoàng Thượng làm sao lại phái người tới giám thị hành tung của nàng?

Nàng bất quá chỉ là thứ nữ nho nhỏ phủ tướng quân, làm sao có thể khiến Hoàng Thượng chú ý?

Đem tấm bảng gỗ nắm chặt trong lòng bàn tay, Ngọc Linh Lung nói: “Về phòng trước đi.”

Ngọc Linh Lung trong lòng nổi lên một chút đề phòng, chuyện này, chỉ sợ không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán đơn giản như vậy được.



Chuyến đi của Đổng di nương như diều đứt dây, không còn bất kỳ tin tức nào, vô luận Ngọc tướng quân đem hết toàn lực đi tìm kiếm, hay Mai di nương làm bộ làm tịch đi tìm, đều tìm không được một chút tung tích nào của nàng, Đổng di nương cứ như vậy mang theo Ngọc Duy Nguyên hoàn toàn biến mất, phảng phất giống như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Ngọc phủ gần đây bởi vì chuyện của Ngọc Ngàn Liễu, cùng Phùng phủ đánh túi bụi, Ngọc tướng quân thỉnh thoảng đi Kinh Triệu Doãn hỏi thăm tin tức, Mai di nương lại càng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Ngọc Ngàn Liễu khi còn sống thường xuyên ra ngoài dự tiệc phó hội thi thơ, quả thực kết giao một nhóm tỷ muội, những thiên kim tiểu thư này vừa nghe nói Ngọc Ngàn Liễu qua đời, hơn nữa là đột nhiên chết như thế, ly kỳ như thế, thảm như vậy, rối rít đến Ngọc phủ phúng viếng, khiến cho Mai di nương phải mệt mỏi ứng phó.

Sắp đến cuối năm, các loại chuyện lớn nhỏ rất nhiều, Mai di nương lần đầu chưởng nhà, mọi chuyện phải được thỏa đáng, lại phải lo tang sự liên tiếp trong nhà, lại muốn không mất thể diện cũng không mất không khí năm mới, thật sự là thương thấu đầu óc.

Ngày hôm đó Ngô trang ở ngoài thành tây giao đến giao thuế đầu năm, ai ngờ Ngọc tướng quân lại đi phủ Kinh Triệu Doãn, Mai di nương đang cùng một người khác quan trọng không đi được, chỉ đành phân phó hai người bà tử đi quản lý.

Hai người bà tử này cũng là người Mai di nương về sau lên làm quản gia chọn làm thân tín, làm sao hiểu được chuyện này, chỉ có bảo nha hoàn gọi Ngô trang lên lầu trà, rảnh rỗi hỏi vài câu chuyện hàng ngày, về phần chuyện chính thì không biết.

Ngô trang có thể sẽ lo lắng, cuối năm thôn trang nhiều việc phải làm, hắn nào có rảnh rỗi ở chỗ này uống trà nói chuyện phiếm, chỉ muốn vội vã giao cho xong thuế năm rồi rời đi.

Thấy hai bà tử này một mực đông kéo tây kéo, Ngô trang chủ rốt cuộc không kiềm nén được nói: “Hai vị này, quản sự của các người khi nào thì mới có thể ra đây? Ở nhà còn có nhiều chuyện cần phải mau chóng trở về đây!”

Một bà tử cười nói: “Ngô lão ca ngươi gấp cái gì? Chỉ nghe thấy người ta muốn gì cuống cuồng, chưa thấy ai lại đi tặng đồ còn gấp gáp như vậy!”

Bà tử kia cũng nói: “Các ngươi trong đất kiếm ăn, không dễ dàng đến năm mới, còn không hưởng thụ đi, muốn vội vàng trở về làm gì? Ngươi hiện tại cứ ngồi đợi một chút, khách trước đi, di nương tất nhiên sẽ đến đây.”

Ngô trang chủ lại buồn bực, không tự chủ được oán trách nói: “Như thế nào mới một năm trôi qua, trong phủ liền sửa đổi quy củ? Năm trước ta tới đây, phu nhân mọi việc sắp xếp rất thỏa đáng, nào có để ta chờ hơn nửa ngày? Di nương này là ai, như thế nào so với phu nhân còn lớn hơn đây!”

Nghe lời này, một bà tử lập tức xụ mặt xuống: “Ngô lão ca, lời này đừng để cho người khác nghe thấy, nếu truyền đến tai di nương, chỉ sợ ngươi không chịu nổi!”

Bà tử kia cũng phụ họa theo nói: “Còn không phải sao, trong phủ hôm nay đâu còn cái gì phu nhân? Cũng chỉ có di nương chúng ta một người quản sự, ngươi cũng đừng đem quy củ năm trước dọa người, đừng nói di nương chúng ta, ngay cả chúng ta cũng nuốt không trôi câu nói này của ngươi!”

Ngô trang chủ bất đắc dĩ, đành phải chậm giọng lại, thương lượng nói: “Kia…nếu không gọi quản gia đến một chuyến?”

Bà tử tức giận nói: “Quản gia cái gì? Di nương chúng ta nói, chỉ có nàng mới có thể giải quyết chuyện này thôi!”

Mai di nương chưởng quản không lâu, thân tín trong Ngọc phủ không nhiều lắm, những quản sự trong Ngọc phủ kia đều là do Mộ thị đề bạt lên, mỗi người như cây sâu Diệp đại, nào dễ dàng tác động được, có ai để di nương nho nhỏ kia vào mắt? Mai di nương đối với bọn họ cũng thập phần không tin được, bởi vậy thà rằng tự làm việc, nhất là những việc liên quan đến tiền bạc thì càng tự mình làm, không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào.

Hai người bà tử này là thân tín của Mai di nương , như thế nào không biết nguyên nhân bên trong? Bởi vậy Ngô trang chủ vừa mới mở miệng, đã bị hai bà tử một mực cự tuyệt.

Ngô trang chủ mặt mày ủ dột nói: “Hai vị này nghĩ giúp biện pháp đi, ta đi xe từ gia trang đến đây cũng phải mất hai ngày mới tới phủ, lại đợi hơn nửa ngày, những thứ khác còn dễ nói, chỉ là những thứ vật sống tặng cho chủ tử các người, nếu không thả ra, chỉ sợ sẽ chết mất, làm sao có thể báo sổ sách a!”

Hai bà tử mặc kệ những thứ này, chỉ là một mực từ chối không chịu vật còn sống chết thì đã chết, tự nhiên có Ngô trang chủ đến bù, cùng các nàng có quan hệ gì? Hai người bọn họ chỉ cần theo lời phân phó của Mai di nương mà làm, đem Ngô trang chủ lưu lại là được.

Ngô trang chủ gặp hai bà tử dầu muối không ưa, gấp đến độ xoay vòng vòng, không khỏi cầu xin: “Hai vị xin thương xót ta, ngày kia con thứ hai ta cưới vợ, ta tính khuya hôm nay lên đường trở về, nhanh nhất cũng phải buổi sáng mới về tới, thật sự làm trể nải không được a!”

Vô luận nói như thế nào, hai bà tử chỉ lắc đầu: “Ngô lão ca cứ đợi đi, khách trước đã hơn nửa ngày, chắc cũng sắp đi, ngươi đợi một lát đi!”

Ngô trang chủ nói như thế nào cũng không thông, không khỏi ngồi lại lên ghế thở dài thở ngắn.

Vừa lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại: “Đây là thế nào?”

Theo thanh âm này, một thiếu nữ thân y phục trắng, áo khoác xanh theo từng nhịp chân lay động đi đến, chỉ thấy nàng mặt mày dịu dàng, khuôn mặt nhu hòa nói chuyện nhỏ nhẹ làm cho người nghe cảm nhận được tia ấm áp quan tâm.

Hai bà tử liếc nhau một cái, không khỏi kỳ quái nàng sao lại tới, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành đứng dậy hành lễ, cũng kêu lên nói: “Ngũ tiểu thư tốt.”

Ngọc Ngàn Vân đi đến, hướng hai bà tử kia khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Hai vị mama không cần đa lễ.”

Hai vị bà tử nào đã được nghe các tiểu thư gọi là ma ma? Vừa nghe xưng hô này không khỏi xương cốt mềm nhũn vài phần, vội cười lui ra nhường vị trí đầu cho Ngọc Ngàn Vân :”Ngũ tiểu thư mời người ngồi, nô tỳ sẽ sai nha hoàn đem trà nóng tới cho người để làm ấm thân thể.”

Ngọc Ngàn Vân cười yếu ớt nói: “Vậy làm phiền ma ma.”

Ngô trang chủ thấy Ngọc Ngàn Vân khí phái này, lại nghe hai bà tử gọi Ngũ tiểu thư, sớm đã bị hù dọa đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ đứng dậy, cúi đầu khoanh tay đứng hầu một bên.

Ngọc Ngàn Vân nhấp một ngụm trà , nhìn Ngô trang chủ liếc nhanh, liền cười hỏi hai vị bà tử: “Ở xa nghe thấy nơi này ồn ào, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai bà tử thấy Ngọc Ngàn Vân hỏi, không dám không đáp nói: “Đây là Ngô trang chủ ở thôn trang bên tây giao, đến đây để tặng đồ tết.”

Ngọc Ngàn Vân khẽ gật đầu: “Khó trách ta trông thấy hai bên cửa ngừng rất nhiều xe, nguyên lai là như vậy.”

Nói xong liền hướng Ngô trang chủ cưởi nói: “Làm phiền Ngô trang chủ!”

Ngô trang chủ thụ sủng nhược kinh, đầu cúi xuống càng thấp hơn, trong miệng nói: “Không dám, không dám!”

Ngọc Ngàn Vân thả cốc trà trong tay xuống nói: “Đã như vậy, như thế nào còn không mang những thứ đó tiến đến?”

Hai bà tử cười nói: “Di nương đang tiếp khác trước, tạm thời không đến được, để Ngô trang chủ ở chỗ này chờ một chút.”

Ngọc Ngàn Vân trên mặt lộ thần sắc kinh ngạc: “Chỉ là thu hàng tết thôi, còn muốn di nương tự mình đến làm sao? Gọi quản gia thu vào khố phòng không được sao?”

Hai bà tử thấy nàng ngây thơ, không mảy may nghĩ đây chỉ là kế, không khỏi cười nói: “Không chỉ là tặng đồ tết, mà còn báo khoản thu hoạch một năm cho di nương, quản sự bình thường sao có thể quản chuyện này được, dù sao để chủ tử trong phủ làm vẫn tốt hơn.”

Bà tử kiên nhẫn giải thích, trong lòng lại âm thầm cười nói, vị Ngũ tiểu thư này rốt cuộc chỉ là tiểu thư nhà giàu, đem chuyện nghĩ cũng rất đơn giản.

Bên này một hỏi một đáp thong thả ung dung, bên kia Ngô trang chủ gấp gáp ,cũng bất chấp thân phận, vội vàng tiến lên kể khổ: “Ngũ tiểu thư, lão nô hôm nay tới rất sớm, cũng đã chờ hơn nửa ngày, mắt thấy hôm nay sắp không kịp về, trong nhà còn có chuyện quan trọng cần phải làm a–”

Một bà tử lập tức cắt đứt lời hắn: “Nơi nào có chỗ cho ngươi nói chuyện? Coi chừng làm Ngũ tiểu thư nổi giận!”

Ngô trang chủ bị dọa im bặt, không dám nói nữa.

Ngọc Ngàn Vân lại lơ đễnh nhẹ giọng nói: “Còn không phải sao, đến ngày tết từng nhà đều bận rộn lo việc, ngay cả gia đình nhỏ cũng có nhiều chuyện cần làm, huống chi là Ngô trang chủ.”

Lời này nói đúng nỗi lòng của Ngô trang chủ, mặc dù không dám ngẩng đầu trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Vài chục tá điền đang chờ ta về phân hàng tết đây, lại trễ một ngày, chỉ sợ Liên gia đều muốn phá hỏng.”

Ngọc Ngàn Vân khẽ mỉm cười nói: “Mai di nương nếu không đến được, không bằng để Đại quản gia đến một chuyến đi, sớm một chút xong chuyện Ngô trang chủ để hắn còn sớm trở về.”

Ngô trang chủ không kìm được mừng rỡ, gấp rút quỳ xuống dập đầu với Ngọc Ngàn Vân : “Vậy tạ ơn Ngũ tiểu thư!”

Hai bà tử mặt lộ chút khó xử: “Này…Này chỉ sợ là không được a, Ngũ tiểu thư, Mai di nương nói–”

Vửa rồi Ngọc Ngàn Vân vẻ mặt còn nhu hòa đột nhiên xụ mặt xuống, nói: “Ngươi không phải vừa mới nói có chủ tử nhìn là được sao? Như thế nào, ta không phải chủ tử trong phủ?”

Hai bà tử kia sợ hãi kêu lên, gấp rút quỳ xuống: “Nô tỳ không dám!”

Ngũ tiểu thư này ngày thường xem như hòa khí, không nghĩ tới khẽ đảo mặt lời nói còn hơn cả đao.

Mặc kệ vị Ngũ tiểu thư này muốn quan tâm chuyện hay không, nhưng dù sao cũng thật sự là chủ tử trong phủ, ngay cả Ngọc lão phu nhân khi còn tại thế cũng quan tâm tới nàng, Mai di nương càng muốn nể mặt nàng vài phần, hai bà tử dù được cưng chiều cũng không thể không cho nàng mặt mũi.

Ngọc Ngàn Vân nhìn hai bà tử quỳ trên mặt đất làm bộ cung kính, khuôn mặt dịu dàng xẹt qua tia cười lạnh thoáng qua rồi biến mất.

Nàng nhàn nhã khuấy nước trà trong cốc, nhàn nhạt nói: “Ý của hai vị ma ma là, tiểu thư ta đây không bằng Mai di nương!?”