Thứ Nữ Là Phải Độc Ác - Sưu tầm

Chương 113: Ta muốn từ hôn


Thi Huệ Như nghe vậy sững sờ: “Ngươi…ngươi không muốn gả cho Húc vương gia? Tại sao?”

Húc vương thân phận tôn quý, lại phong lưu phóng khoáng, đối với Ngọc Linh Lung nhiệt liệt theo đuổi khiến toàn bộ kinh thành ai cũng biết, một người nam nhân như vậy, Ngọc Linh Lung vì cái gì không lấy?”

Ngọc Linh Lung hỏi ngược lại: “Ta tại sao phải gả cho hắn?”

Cô gái cổ đại truyền thống quan niệm thật sự hại chết người, là nữ nhân thì phải lập gia đình sao? Chủ nhân của thân thể này qua năm mới vừa vặn mười lăm tuổi, tại hiện đại còn là một học sinh trung học đấy, đến cổ đại thì phải đàm hôn luận gả? Nàng còn không có ý định sớm như vậy đã đem mình phó thác cho người khác.

Huống chi, Húc vương kia thân phận thần bí, lúc thì là một vương gia phong lưu, lúc lại biến thành tên hắc y thống lĩnh, nhất định không phải một nhân vật đơn giản, chuyện của nàng cũng đã nhiều, không muốn cùng cái tên thần thần bí bí kia sống cùng nhau.

Đương nhiên, lời này nàng sẽ không nói với Thi Huệ Như , nàng cũng không phải là người thích giải thích chuyện cùng người khác.

Người hiểu nàng, nàng không cần giải thích; không hiểu nàng, cũng không xứng nghe nàng giải thích.

Thi Huệ Như nhìn Ngọc Linh Lung khuôn mặt điềm nhiên, là thật tâm không hiểu ý nghĩ của Ngọc Linh Lung, dùng thân phận của nàng, có thể được Húc vương nhìn trúng đã là vinh dự rồi, làm sao lại không chịu gả đây?

Trong phòng, hai thiếu nữ nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có lò sưởi tiếng than cháy phát ra tiếng keng keng nhỏ.

Nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm nhạc khí diễn tấu, Ngọc Linh Lung mở miệng nói: “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Thi Huệ Như lúc này mới trong trầm tư giật mình tỉnh lại, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cười đứng dậy :”Đúng rồi, hôm nay muội muội ngươi cũng tới, nghe nói sang năm nàng phải gả vào phủ Cam thái phó rồi?”

Ngọc Linh Lung nhớ tới sự kiện này, cười rộ lên: “Ừ, là có chuyện này.”

Thi Huệ Như nhếch môi, cười nói: “Cũng không biết là một nhân vật quốc sắc thiên hương như thế nào, thế nhưng có thể lọt vào mặt công tử Cam gia, đi, mau mang ta đi xem một chút.”

Hai người bỏ qua đề tài có chút trầm trọng kia, cười nói đi ra ngoài.

Thi Huệ Như nói: “Ta nghe cha ta nói, hôm nay cũng phát thiệp mời cho Cam gia, không biết Cam phu nhân có tới hay không?”

Ngọc Linh Lung cước bộ có chút dừng lại nói: “Ngươi nói Cam phu nhân có thể sẽ đến?”

Thi Huệ Như nói: “Đúng vậy, Cam phu nhân tính tình ôn hòa , nếu rảnh rỗi cũng sẽ tới.”

Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy chuyện gì đó không đúng, rồi lại không nói nên lời, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, nếu thật sự có chuyện phát sinh, trong chốc lát ở yến tiệc sẽ có đáp án.

Yến hội sắp xếp tại phòng khách Thi phủ, ngoại sảnh chiêu đãi chính là nam khách, nội sảnh chiêu đãi nữ quyến, Thi Huệ Như mang theo Ngọc Linh Lung vào nội sảnh, chỉ thấy bên trong đã để hơn sáu cái bàn tròn, bốn bề đều có lò sưởi vây quanh, đem căn phòng to như vậy trở nên ấm áp. Tuy trời đông gió rét, trong phòng lại bày đặt rất nhiều hoa cỏ nở rộ mang sắc thái riêng, hương hoa thanh nhã bị lò lửa đốt, càng phát ra ấm áp hương thơm xông vào mũi.

Mấy chục nha hoàn cùng bà tử nối đuôi nhau truyền thức ăn, có vẻ thập phẩn chủ động. Không lâu sau, thức ăn tinh xảo đã bày đầy bàn.

Thi Huệ Như vừa lôi kéo Ngọc Linh Lung hướng phòng khách nhỏ đi đến, vừa kê sát lỗ tai nàng cười nói: “Ngươi là chị em tốt của ta, tự nhiên không cần phải ngồi bên ngoài cùng bọn họ, đi, chúng ta vào bên trong ngồi.”

Nói là phòng khách nhỏ, kỳ thật cách phòng khách chính đang bày tiệc kia một cái bình phong hoa lê hoa điểu, vòng qua bình phong, bên trong bố trí lại bất đồng, bên trong là ba chỗ ngồi, đối diện là ba án kỷ,mỗi ghế chỉ đủ một người ngồi, bên trên bàn bài trí thức ăn tinh mỹ vô cùng, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng khiến người ta muốn ăn rồi.

Lúc này đã có khách nhân lục tục ngồi xuống, Ngọc Linh Lung không thích giao tiếp, trong bữa tiệc người nhận ra cực ít, chỉ thấy Ngọc Ngàn Kiều ngồi một mình phía sau án kỷ bên cạnh, có chút tò mò nhưng vẫn làm bộ dè dặt đánh giá người chung quanh.

Cách đối diện, trên án kỷ hé ra búi tóc cao cao của Dương Vân Tranh, đang cùng hai vị tiểu thư cùng bàn kề cận thấp giọng nói gì đó, thấy Thi Huệ Như cùng Ngọc Linh Lung đến, chỉ giương mắt hướng các nàng khẽ mỉm cười, xem như chào hỏi.

Thi Huệ Như đem Ngọc Linh Lung an trí tại ghế rồi cười nói: “Ngươi trước ngồi một lát, ta đi qua chào hỏi các nàng rồi sẽ tới.”

Ngọc Linh Lung gật gật đầu, chuyển tầm mắt qua vừa vặn rơi vào ánh mắt của Ngọc Ngàn Kiều.

Ngọc Ngàn Kiều bị Ngọc Linh Lung nhìn qua, vô ý thức cúi đầu.

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, cũng không để ý người chung quanh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, phát hiện hai tỷ muội các nàng không ngồi cùng một chỗ, ngó mặt đi chỗ khác không để ý tới nàng nữa.

Thi Huệ Như rất mau trở lại, nàng ngồi vào bên cạnh Ngọc Linh Lung, vừa cười vừa nói: “Cam phu nhân thật đúng là đến đây.”

Nói xong liền chỉ cho Ngọc Linh Lung: “Ngươi nhìn bên cạnh thấy vị phu nhân mặc tử y chưa? Vị đó chính là Cam phu nhân.”

Ngọc Linh Lung theo lời nói nhìn , Thi Huệ Như chỉ vị Cam phu nhân đang ngồi vị trí án kỷ đầu, quần áo đẹp đẽ quý giá, ung dung khí phái, vừa nhìn liền biết thân phận không tầm thường.

Thi Huệ Như cực kỳ hâm mộ: “Đây là chị dâu của Hoàng Hậu nương nương a, ngươi nhìn bộ dáng kia đi, thật xinh đẹp.”

Thi Huệ Như lời nói ngây thơ, chỉ cảm thấy Cam phu nhân giơ tay nhấc chân đều thập phần ưu nhã, liền không tự chủ được nói ra.

Chỉ thấy Cam phu nhân cùng Thi phu nhân nói mấy câu, đột nhiên quay đầu hướng Ngọc Ngàn Kiều nhìn lại, thấy Ngọc Ngàn Kiều đơn độc ngồi một chỗ, liền hướng nha hoàn sau lưng phân phó gì đó, nha hoàn kia lập tức hướng Ngọc Ngàn Kiều đi đến.

Chỉ lát sau, vài nha hoàn liền hé ra tiểu án kỳ, đặt ở bên cạnh Cam phu nhân, Ngọc Ngàn Kiều vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, rồi lại nỗ lực làm bộ như bộ dáng hoảng sợ, hướng Cam phu nhân hành lễ, liền ngồi ở bên cạnh nàng.

Khách ở chủ vị đều là người có thân phận cực kỳ quý trọng, cử động này của Cam phu nhân tự nhiên đưa tới chú ý của mọi người, các vị tiểu thư tò mò nhìn về phía Ngọc Ngàn Kiều, không khỏi thấp giọng thì thầm với nhau.

Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc đem những thứ này để vào mắt, không khỏi cảm thấy những nữ nhân bên trong thật hết sức buồn cười, Cam phu nhân này rõ ràng là muốn vì con dâu tương lai Ngọc Ngàn Kiều này chống đỡ thể diện, Ngọc Ngàn Kiều giờ phút này trong lòng nhất định cao hứng đến mức nở hoa rồi.

Cũng khó trách Cam phu nhân làm như vậy, đối với các vị tiểu thư trong đây mà nói, Ngọc Ngàn Kiều thật sự không được coi là cao quý, dung mạo nhiều lắm cũng chỉ xem là trung đẳng, nếu là Cam phu nhân cũng sẽ không để ý đến nàng, chỉ sợ nàng rất dễ bị hòa lẫn trong đám người.

Cuối cùng tương lai nàng cũng gả vào Cam phủ làm dâu, cũng cần phải có mặt mũi.

Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, các vị nữ quyến tốp năm tốp ba nói chuyện, sau tấm bình phong đột nhiên đi tới một đại nha hoàn, hướng Thi phu nhân bẩm báo: “Phu nhân, Cam công tử ở bên ngoài cầu kiến.”

Nghe lời này, Thi phu nhân có chút dừng lại, ánh mắt không khỏi liếc về phía Cam phu nhân.

Dưới trường hợp này, nam khách cho phu nhân của chủ nhà thỉnh an cũng không coi là đại sự gì, chỉ là trong phòng này có vợ chưa cưới của Cam Hạn Vũ , theo quy củ cần phải trốn tránh mới phải, nhưng khi nhìn thái độ Cam phu nhân đối với Ngọc Ngàn Kiều, rõ ràng không muốn tận lực trốn tránh.

Phát giác được Thi phu nhân mang theo ánh mắt nghi ngờ, Cam phu nhân cười nói : “Để cho hắn tiến vào cấp cho ngươi một cái hành lễ đi, về phần Ngàn Kiều…”

Nàng thanh âm có chút cho phép, lại tựa hồ không có ý giấu giếm gì đó, rất bình thản nói: “Bọn họ trước kia đã gặp qua.”

Câu nói nhàn nhạt rước đến nhiều ánh mắt phức tạp, Cam phu nhân lại bộ dáng đương nhiên, cũng không giải thích gì.

Ngọc Linh Lung nghe nói như thế, trong lòng không khỏi trầm xuống, vốn cho là phải đợi lúc động phòng, Cam Hạn Vũ mới phát hiện Ngọc Ngàn Kiều không phải mình, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ việc hôm nay sẽ bị bại lộ.

Để nàng đứng dậy lẩn tránh? Kia càng không thực tế, một là nàng khinh thường, hai là lúc này rời tiệc cũng quá rõ ràng, không cần thiết rước lấy nhiều hiểu lầm.

Cái gì nên đến rồi sẽ đến, cứ đối mặt đi.

Rất nhanh Cam Hạn Vũ liền tiến vào phòng khách nhỏ, không thể không nói, công tử đại gia đình khí chất quả nhiên bất đồng, Cam Hạn Vũ mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng cũng trưởng thành hơn, giờ phút này mặc một bộ xanh biếc, đai lưng lục sắc chức kim, đầu đội quan ngọc khảm bảo tím, mặt như quan ngọc, thần thái phi dương.

Ngọc Ngàn Kiều bên cạnh Cam phu nhân cơ hồ quên né tránh, đôi mắt tỏa sáng lom lom nhìn chằm chằm Cam Hạn Vũ, hiển nhiên đối với vị phu quân tương lai này thập phần ngưỡng mộ trong lòng.

Cam Hạn Vũ tiến lên hành lễ với Thi phu nhân, thanh thanh nói: “Cam Hạn Vũ bái kiến Thi phu nhân, chúc Thi phu nhân an khang.”

Thi phu nhân mỉm cười : “Mau đứng dậy đi.”

Sau đó liền hướng Cam phu nhân cười nói: “Bộ dáng của lệnh công tử thật sự là trổ mã tốt lắm, nếu ta nhớ không nhầm, lệnh công tử sang năm là lên mười lăm đi?”

Cam phu nhân mỉm cười đáp: “Thi phu nhân nhớ đúng rồi.”

Hai vị phu nhân tán gẫu, Ngọc Ngàn Kiều một bên lại chẳng nghe được cái gì, nàng chỉ lo nhìn chằm chằm Cam Hạn Vũ, tim đập dồn dập, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng chỉ biết mình đã bị hứa hôn cho công tử nhà Cam thái phó, lại không nghĩ rằng bộ dáng của Cam Hạn Vũ lại đẹp mắt đến vậy, mặc dù chỉ là thiếu niên còn chưa trưởng thành, nhưng cũng là khuôn mặt trong sáng, con mắt như sao, làm cho người ta gặp quên tục.

Nàng là may mắn bực nào, thế nhưng có thể gả cho nhân vật phong lưu tuấn tú như vậy, đây thật là do phúc khí nàng tu luyện từ kiếp trước mới được.

Đôi mắt si ngốc nhìn Cam Hạn Vũ, nhìn xem nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói cử chỉ của hắn.

Tâm hồn thiếu nữ giống như lấp đầy hồ xuân thủy, nhộn nhạo đến nhộn nhạo đi, như thế nào cũng không dừng lại được.

Mà bị ánh mắt nhu tình của nàng vững vàng khóa trên người Cam Hạn Vũ, lại căn bản không chú ý tới nàng, chỉ thấy hắn hướng nữ quyến đang ngồi , đột nhiên ánh mắt rơi vào trên người một cô thiếu nữ.

Thiếu nữ này mặc một bộ váy lụa hoa phúc vân, tóc mây nhẹ như cánh ve, mi nhạt quét xuân sơn, hai tròng mắt long lanh điểm nước, làm cho người ta vừa nhìn thấy không thể rời mắt được.

Cam Hạn Vũ vừa nhìn, liền không tự chủ được trên mặt tỏa sáng, cước bộ không nghe lời đi về phía nàng, cười dài nói: “Ngàn Kiều, ngươi cũng tới.”

Ngọc Linh Lung ngẩng mặt lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt nóng rực của Cam Hạn Vũ, trong ánh mắt hắn tràn đầy vui sướng, tràn đầy nóng bỏng, chỉ tiếc nàng không thể dùng ánh mắt đồng dạng nhìn lại hắn.

Nhìn lướt qua sắc mặt mờ mịt của Ngọc Ngàn Kiều, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười mọt tiếng, môi anh đào hé mở: “Cam công tử, ngươi nhận lầm người rồi.”

Cam Hạn Vũ trên mặt lộ ra kinh ngạc, nói: “Ngàn Kiều, ngươi làm sao vậy, còn đang giận ta sao?”

Nàng trách hắn lần trước lỗ mãng sao? Chỉ tại hắn vừa nhìn thấy nàng, cái gì cũng đều quên mất, không cẩn thận đắc tội nàng.

Ngọc Linh Lung chậm rãi lắc đầu, tay trắng thuần khiết vừa nhấc chỉ hướng thiếu nữ sắc mặt trắng bệch bên cạnh Cam phu nhân: “Cam công tử, thê tử tương lai của ngươi ở kia.”

Theo hướng tay nàng chỉ nhìn, Cam Hạn Vũ nhìn Ngọc Ngàn Kiều chưa bao giờ gặp mặt, giật mình.

Cam phu nhân nhạy cảm phát giác cái gì không đúng, nàng nhìn thoáng qua Ngọc Ngàn Kiều bên cạnh, lại nhìn vẻ mặt mê võng của Cam Hạn Vũ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Vũ, ngươi làm sao vậy, đây mới là Ngọc Ngàn Kiều Lục tiểu thư Ngọc gia a.”

Cam Hạn Vũ giật mình lùi một bước, dùng sức lắc đầu: “Không, không đúng! Nàng không phải Ngọc Ngàn Kiều, ta không biết nàng!”

Khuôn mặt trắng nõn chuyển sang Ngọc Linh Lung, hai mắt thật to gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Cam Hạn Vũ trên mặt tràn đầy khiếp sợ: “Ngươi gạt ta có đúng hay không? Nàng không phải Ngọc Ngàn Kiều, ngươi mới là!”

Đột nhiên phát sinh biến cố làm mọi người đang ngồi đây ngây ngẩn cả người, phu nhân và các tiểu thư hai mặt nhìn nhau, không biết rột cuộc phát sinh chuyện gì.

Chứng kiến chung quanh, Cam phu nhân bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Vũ, có lời gì trở về rồi hãy nói!”

Cam phu nhân phản ứng rất nhanh, nàng đã phát giác được trong chuyện này xảy ra sai lầm, tuy chưa biết nguyên nhân nhưng nàng biết rõ, việc trước mắt quan trọng nhất là trấn an con trai mình đã, không thể để cho hắn tiếp tục thất thố.

Bọn họ là hoàng thân quốc thích, là gia quyến của quan nhất phẩm, quyết không thể xấu mặt trước mặt mọi người.

Cam Hạn Vũ tựa hồ không nghe thấy lời nói của Cam phu nhân, hắn bước nhanh đến trước bàn Ngọc Linh Lung, vội vàng hỏi: “Ngàn Kiều, ngươi vì cái gì gạt ta? Đây rốt cuộc là như thế nào?”

Hắn nhớ rõ ràng rành mạch, chính miệng nàng nói cho hắn biết, tên của nàng là Ngọc Ngàn Kiều.

Hắn nhớ rõ, hắn tại trong sơn động không ánh mặt trời đó, không biết đau khổ bao lâu, rốt cuộc một cô gái giống như thiên tiên tới cứu hắn.

Hắn nhớ rõ, trong bóng tối , nàng đã từng cầm tay của hắn, kiên định nói: đi theo ta.

Hắn chưa nói với nàng, thanh âm này của nàng cho hắn sức mạnh vô cùng lớn, làm cho hắn trong nháy mắt kiên cường lên, đơn giản là vì có nàng ở đây.

Tại lúc hắn bất lực, tại lúc hắn nghĩ không thể có người nào tìm được hắn, tại lúc hắn cho rằng toàn bộ thế giới này rời bỏ hắn, nàng giống như tiên nữ bay xuống phàm trần, đi tới bên cạnh hắn, đem hắn từ trong bóng tối vô tận thống khổ cứu ra.

Hắn thích nàng trầm ổn, nàng kiên định, cùng với mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, nàng cứ lạnh lùng ngạo nghễ như vậy, nhưng hắn đã từng đến gần nàng, cảm thụ hương thơm ấm áp trên người nàng, cảm giác này cho hắn cảm giác an toàn chưa bao giờ có.

Giờ khắc này, hắn biết rõ, cuộc đời này hắn nhất định phải lấy được nàng.

Trở về Cam phủ, hắn dùng hết lý do, mới có thể khiến cha mẹ hắn tự mình đi tới Ngọc phủ cầu hôn, sau khi nhận được lời của Ngọc tướng quân, hắn hưng phấn đến vài ngày không ngủ được, trong đầu hắn đều nhớ sẽ được gặp lại nàng, vĩnh viễn không cùng nàng tách rời.

Nhưng bây giờ, nàng lại nói cho hắn biết, nàng không phải là Ngọc Ngàn Kiều!?

Vì cái gì!? Nàng tại sao phải lừa gạt hắn!?

Giờ phút này, cảm giác của hắn giống như từ trên trời rơi xuống vực sâu, ngoại trừ căng mắt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của thiếu nữ trước mặt này, hắn không có cách nào khác.

Giống như người chết nghĩ phải bắt được cọng cỏ cuối cùng, Cam Hạn Vũ ánh mắt tuyệt vọng, từng câu từng chữ nói: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi là Ngọc Ngàn Kiều có được hay không?”

Thấy hắn không chịu tiếp nhận thực tế, Ngọc Linh Lung khẽ thở dài một cái, tiểu hài tử này như thế nào lại bướng bỉnh như vậy!

Nhìn đôi mắt đau đớn của hắn, Ngọc Linh Lung lẳng lặng nói: “Cam công tử, cô gái cùng ngươi có hôn ước hiện tại đang ngồi bên kia, xin ngươi tự trọng.”

Chuyện phát triển đến nước này, cũng không phải nàng có thể dự liệu trước, lúc trước cứu Cam Hạn Vũ, hoàn toàn là do thần xui quỷ khiến, nàng khi đó trong đầu đều nhớ đến chuyện của Phượng Hiên Viên cùng Ngu Liệt Dương, đối với Cam Hạn Vũ hỏi chỉ thuận miệng nói ra một cái tên, ai biết chuyện thế nhưng lại thay đổi tới tình trạng này.

Nàng cũng không đau lòng đau mắt trước nam hài này, đúng là tất cả chuyện trên thế gian, một khi dính đến tình cảm thì rất khó đảm bảo sẽ không bị thương.

Cam Hạn Vũ tầm mắt nhìn về Ngọc Ngàn Kiều bên cạnh Cam phu nhân, khuôn mặt trắng nõn lộ ra căm hận.

Bỗng dưng quay đầu lại, Cam Hạn Vũ quyết tuyệt nói: “Ta, muốn, từ, hôn!”