Thứ Nữ Là Phải Độc Ác - Sưu tầm

Chương 123: Ngọc Linh Lung, ngươi thật nham hiểm!


Dưới ánh sáng của ngọn lửa, chỉ thấy một đống đồ vật rơi lả tả trên mặt đất, trong đó có hai ba quyển sách, bốn năm cái hà bao, còn có mấy thứ hình thù kì quái gì đó.

Những vật này vừa nhìn tưởng như rất bình thường, nhưng nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra mấy trang sách bị mở ra là hình ảnh nam nữ lõa thể ôm nhau, mà đồ án trên hà bao cũng là những hình nổi nhơ bẩn, còn về mấy thứ hình dạng kỳ quái kia so với chỗ đó của nam nhân giống nhau… (-_-)

Lần này, đám người vây xem nhìn rõ rành mạch, những nha hoàn trẻ tuổi thì đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn nữa, kể cả những bà tử lão thành kia đối với những vật này cũng không dám nhìn thẳng.

Người làm đứng sau Ngọc Linh Lung ngược lại rất nhanh, nàng xem xét vật đó trên mặt đất rồi lại nhìn về mấy gã sai vặt bộ dạng thanh tú, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, mỉa mai nói: “Ui da, Ngũ tiểu thư đây là nhìn chán những thứ hình ảnh này, muốn động thật rồi?”

Một câu nói khiến vài bà tử ở đây cúi đầu cười ra tiếng, một cái tiểu thư còn chưa lấy chồng, tuổi lại không nhỏ, tư xuân cũng là khó tránh khỏi, chỉ là xem những thứ hạ lưu gì đó, thậm chí trói những nam nhân kia muốn chân ướt chân ráo khoa chân múa tay một phen, vị Ngũ tiểu thư này cũng thật là quá vô sỉ.

Tiếng cười khinh bỉ của mọi người truyền vào lỗ tai của Ngọc Ngàn Vân, đâm thẳng vào khiến toàn thân nàng chấn động, không tự chủ được siết chặt ngón tay.

Ngọc Linh Lung, ngươi thật là tâm tư nham hiểm!

Những vật này đương nhiên không phải là của nàng, chỉ cần nghĩ thoáng qua nàng cũng biết, nhất định là Ngọc Linh Lung nhân lúc nàng không có ở đây, sai người đặt ở trong phòng của nàng, hiện tại ở trước mặt mọi người cố tình tìm ra, đây là có chủ tâm muốn phá hủy thanh danh của nàng a!

Ngước mắt nhìn ánh mắt trào phúng của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân không khỏi khẽ run lên, trong lòng cực nhanh suy nghĩ đối sách.

Nàng thật vất vả mới leo lên vị trí ngày hôm nay, nàng không thể ngồi chờ chết!

Khuôn mặt trắng nõn khẽ đỏ lên, Ngọc Ngàn Vân mắt thoáng chốc tràn đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất hướng về phía những tên nha dịch kia, phảng phất giống như bị oan uổng rất lớn.

“Vài vị quan sai đại ca, ta thật sự không biết đây là có chuyện gì, những vật này ta chưa bao giờ thấy qua, những người này càng không phải do ta bắt tới! Cầu xin các vị đại ca tra rõ chân tướng, trả cho ta sự trong sạch!”

Nói xong, Ngọc Ngàn Vân tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, thân thể nhu nhược run lên, tựa hồ lập tức sẽ té ngã trên mặt đất, cũng may có nha hoàn ở bên lanh lẹ đỡ nàng.

Ngọc Ngàn Vân tựa trên người nha hoàn, run rẩy rút khăn ra, không ngừng phủi suy nghĩ trong mắt, vẻ mặt vừa bi phẫn vừa mờ mịt.

Không thể không nói, màn biểu diễn này của nàng vừa đúng lúc, mới vừa rồi nàng còn bộ dáng phụ đám quan sai, hiện tại cũng có chút hồ nghi.

Đúng vậy, Ngọc Ngàn Vân đúng là tiểu thư nhà giàu, tuổi còn nhỏ đã phải nhúng tay vào gia nghiệp Ngọc phủ lớn như vậy, làm sao có thể có những ý nghĩ, thứ vô sỉ dâm đãng này đây?

Lại nói, nếu như nàng muốn xem, cũng không cần thiết mang thứ đó giấu trong phòng mình đi, huống chi bắt nam nhân giấu trong nhà kho, này phải có lá gan lớn như nào a? Ngọc Ngàn Vân chỉ là một cô nương nhỏ tuổi luôn ở trong nhà, làm sao có thể có lá gan lớn như vậy?

Nếu quả thật là nàng làm, vì cái gì lúc nãy lại có bộ dáng chuyện gì cũng không sợ, mở cửa cho mọi người đi vào kiểm tra đây? Nếu là nàng biết rõ trong viện của mình có những thứ này, cho dù trước đó giấu kỹ, cũng nên thay mình che giấu một chút a.

Đem vẻ mặt chần chờ của bọn nha dịch thu hết vào mắt, Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc sửa sang ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không tin Ngũ muội muội sẽ làm ra chuyện như vậy, nơi này nhất định là có ẩn tỉnh khác.”

Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân ở một bên đang cuối đầu rơi lệ cơ hồ quên mất che giấu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nàng không nghe lầm chứ, Ngọc Linh Lung thay nàng nói chuyện?

Không để ý tới ánh mắt kinh dị của Ngọc Ngàn Vân, Ngọc Linh Lung tiếu mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn về mấy gã sai vặt ở trên mặt đất, nghiêm nghị nói ra: “Nếu đã không phải là Ngũ muội muội làm, mấy tiểu tử kia nhất định chính là kẻ trộm!”

Ánh mắt mọi người lập tức rơi trên người đám sai vặt, mặc dù đối với Ngọc Ngàn Vân còn mấy phần hoài nghi, nhưng có Ngọc Linh Lung làm chủ, không ai dám nói gì cả.

Ngọc Linh Lung nói như vậy, bọn họ cũng lý giải, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của Ngọc Ngàn Vân, Ngọc Ngàn Vân xảy ra chuyện, Ngọc Linh Lung tự nhiên muốn ra mặt che chở. Mắt thấy hiện tại từ trong phòng Ngọc Ngàn Vân tìm ra những thứ đồ nhơ bẩn này, lại giấu nhiều nam nhân như vậy, bất kể không phải là Ngọc Ngàn Vân làm, Ngọc Linh Lung khẳng định cũng muốn thay nàng che giấu chuyện xấu.

Cũng là Ngọc Linh Lung rộng lượng, Ngọc Ngàn Vân hơn nửa đêm dẫn theo nhiều người như vậy đi lục soát Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung cũng chỉ có ý trả thù lại một chút, hiện tại thấy nàng xảy ra chuyện thì ngược lại muốn bảo vệ nàng.

Không ý thức, mới vừa rồi còn đi theo Ngọc Ngàn Vân đi khắp nơi bắt kẻ trộm, giờ đã bắt đầu theo Ngọc Linh Lung như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Ánh mắt mọi người ngưng tụ một chỗ, Ngọc Linh Lung trầm giọng quát lên: “Dám đến hậu viện Ngọc phủ trộm đồ, các ngươi thật đúng là to gan!”

Nụ cười mơ hồ sinh uy, thần sắc Ngọc Linh Lung vô cùng nghiêm khắc: “Người đâu, lấy gậy đến, đánh thật mạnh cho ta!”

Lời kia vừa thốt ra, mấy gã sai vặt trên mặt đất lập tức hoảng hồn.

Người nào không biết Tứ tiểu thư Ngọc gia lòng dạ độc ác? Nếu như mình rơi vào trong tay nàng, đây chính là khó bảo toàn cái mạng nhỏ này a!

Vài người bị hù dọa toàn thân phát run, một người trong đó trên chân không bị trói, lập tức hướng về phía Ngọc Ngàn Vân phịch một tiếng quỳ xuống: “Ngũ tiểu thư, ngài giúp tiểu nhân nói một câu a! Tiểu nhân không phải trộm! Tiểu nhân là do ngài phân phó mới đến–”

Lời còn chưa nói hết, Ngọc Ngàn Vân lúc nãy còn nhu nhược yếu đuối gần như bất tỉnh kia, đột nhiên vươn tay BA một tiếng, cho gã sai vặt kia một bạt tai nặng nề!

“Nói bậy! Ta làm sao vô duyên vô cớ gọi nam nhân tới viện tử của ta? Ngươi rốt cuộc là bị người nào sai khiến, vì sao phải phá hoạch sự trong sạch của ta!?”

Ngọc Ngàn Vân thanh âm khổ sở, những câu nói lời lẽ chính nghĩa, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu thư trinh liệt.

Gã sai vặt kia không kịp chuẩn bị liền bị trúng một bạt tai, da mặt trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu tay nhỏ, bị đánh, trên mặt hắn tràn đầy không dám tin, hắn kinh ngạc nhìn Ngọc Ngàn Vân, ngay cả nói cũng không nói nên lời.

Phía sau hắn, vang lên một thanh âm thanh lãnh: “Nô tài lớn mật, chết đến nơi còn dám dính líu Ngũ muội muội! Người đâu, đánh chết hắn cho ta!”

Thanh âm Ngọc Linh Lung nhắc nhở gã sai vặt kia, chỉ thấy hắn giật mình hồi phục lại tinh thần, hoàn toàn là một bộ đập nồi dìm thuyền (quyết đến cùng), cao giọng nói: “Ngũ tiểu thư, người tại sao có thể trợn mắt nói dối!? Rõ ràng là ngươi phái người tới chỗ tiểu nhân, bắt…còn buộc tiểu nhân làm chuyện kia, tiểu nhân thực không dám khinh nhờn người, dù chết cũng không dám từ! Ngũ tiểu thư, người đánh chửi tiểu nhân, đem tiểu nhân trói vài ngày, tiểu nhân cũng không có câu oán hận, nhưng tiểu nhân thật sự không phải là trộm a–”

Lời nói của gã sai vặt này từng câu như sấm sét đánh vào tai đám người tại đây, giờ phút này mọi người ngay cả xì xào bàn tán cũng đã quên, tất cả đều ngây ra như phỗng.

Mặc dù lúc nãy lục soát được mấy quyển đông cung đồ cùng hà bao trong phòng Ngọc Ngàn Vân, nhưng giờ nghe tên gã sai vặt lớn tiếng nói ra, mọi người vẫn là kinh trụ.

Vài gã sai vặt khác thấy có người nói thẳng ra như vậy, lập tức cũng phụ theo la lên.

“Ngũ tiểu thư đừng trách tiểu nhân, đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không dám khinh nhờ chủ tử a!”

“Ngũ tiểu thư, người tạm tha mạng cho chúng tiểu nhân –”

Có người thông minh chuyển về phía Ngọc Linh Lung, luôn miệng kêu oan uổng : “Tứ tiểu thư, người cần phải làm chủ cho chúng tiểu nhân a, chúng tiểu nhân thực sự bị Ngũ tiểu thư bắt tới! Chúng tiểu nhân không phải là trộm a!”

Nếu bị coi là trộm thì sẽ bị đánh chết; còn nếu bị Ngũ tiểu thư bắt đến, bị trói giam lại, thì coi như vô tội bị hại, những người kia tất nhiên sẽ chọn con đường thứ hai.

Tràng diện hỗn loạn, trên mặt đất vài gã sai vặt bị trói, mỗi người đều khóc lóc nức nở, kêu trời kêu đất oan khuất, giống như là bị Ngọc Ngàn Vân phá hủy trong sạch, Ngọc Ngàn Vân sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, toàn thân đều dựa vào trên người nha hoàn mới có thể miễn cưỡng bảo trì được, vài bà tử sau lưng Ngọc Linh Lung không ngừng khiêu khích châm chọc, đám người vây xem thần sắc khác nhau, người bên ngoài càng là không sợ duỗi cổ nhìn vào, sợ bỏ lỡ màn kịch vui.

Nhìn mấy gã sai vặt kêu oan uổng, bọn nha dịch liền minh bạch.

Nếu một người nói Ngọc Ngàn Vân, có lẽ là vu oan, nhưng bây giờ cả đám sai vặt trăm miệng một lời chuyện mình gặp phải, chẳng lẽ còn là vu oan sao? Ngọc Ngàn Vân đúng là tiểu thư Ngọc phủ, lại nắm quyền lực quản gia, những gã sai vặt này có bao nhiêu lá gan dám dính líu chủ tử?

Lại nói, nếu không phải là Ngọc Ngàn Vân làm, những gã sai vặt này làm sao dám tự tiện xông vào nội viện, làm sao lại biết chỗ ở tiểu thư? Chỉ sợ vừa vào cửa đã bị bà tử đuổi đánh đi ra, làm sao có thể đi vào, còn bị nhốt ở trong viện tử Ngọc Ngàn Vân?

Cách giải thích hợp lý duy nhất là điều bọn sai vặt nói đều là thật.

Nhìn Ngọc Ngàn Vân đôi môi run rẩy không nói ra lời, bọn nha dịch trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh bỉ.

Hay cho một tiểu thư, thật sự là không biết liêm sỉ! Rõ ràng chính mình ẩn dấu nam nhân, vẫn còn muốn dùng chiêu kiểm tra kẻ trộm trong viện tử Ngọc Linh Lung nhằm dời đi tầm mắt mọi người, thật không biết xấu hổ!

Chỉ là, chuyện đến mức độ này, phải thu xếp thế nào đây?

Đại gia đình bình thường có chuyện xấu cũng đều mất mặt, huống chi gặp chuyện không may còn là một tiểu thư chưa lấy chồng, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng đều bị liên lụy.

Ánh mắt mọi người vô ý thức tập trung trên người Ngọc Linh Lung, hiện tịa, chỉ có nàng mới có thể quyết định.

Ngọc Ngàn Vân tuyệt vọng nhìn về phía Ngọc Linh Lung, trong miệng lời nói gằn từng tiếng không thành công: “Tứ tỷ tỷ…Ta…Ngươi…”

Nàng thực tại không biết nên nói cái gì, một khắc trước nàng còn cho rằng mưu kế của mình sắp thành công, đắm chìm trong vui sướng sắp hủy diệt được danh tiếng của Ngọc Linh Lung, nhưng một khắc sau, chính nàng lại như cá trong chậu, không chỗ để trốn.

Dưới ánh lửa, khuôn mặt Ngọc Linh Lung phá lệ trầm ngưng, tựa hồ mang theo vài phần đau lòng cùng tiếc hận.

Nàng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thanh lãnh đảo vòng đám người sai vặt trên mặt đất đang khóc cầu xin tha mạng, cuối cùng dừng lại tại trên khuôn mặt xám như tro tàn của Ngọc Ngàn Vân.

Ngọc Ngàn Vân, ngươi muốn chọc ta, ta sẽ phá hủy ngươi!

Khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra tia trầm thống, Ngọc Linh Lung hướng Huyên Thảo phất tay, Huyên Thảo lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt vài tên nha dịch.

Đem một túi tiền căng phồng kín đáo đưa cho tên đầu lĩnh, Huyên Thảo bồi cười nói: “Thật cực khổ cho các vị đại ca, hơn nửa đêm còn chạy tới đây một chuyến, đây là một chút lòng thành để các vị đại ca đi uống rượu cho ấm thân thể.”

Bọn nha dịch tự nhiên hiểu quyết định của Ngọc Linh Lung, đây là muốn đè chuyện xuống, thỉnh bọn họ ra ngoài đừng nói lung tung.

Đầu lĩnh nha dịch âm thầm nhéo nhéo túi tiền cứng rắn, trên mặt vẫn lộ ra vẻ chần chờ : “Cái này, này để cho chúng ta trở về ăn nói sao đây?”

Không dễ dàng gặp được chuyện như vậy, không hung hăng làm thịt làm sao dừng lại được.

Huyên Thảo chỉ đành lấy ra một cái hà bao, nhét vào trong tay nha dịch: “Bất quá chỉ là một hiểu lầm, là Ngũ tiểu thư chúng ta nghe lầm, thật sự là xin lỗi.”

Dừng một chút, Huyên Thảo vừa cười vừa nói thêm: “Qua ít ngày, tiểu thư của chúng ta liền gả tới Húc vương phủ, thỉnh các vị đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Lời vừa thốt ra miệng, thân thể nha dịch lập tức cứng đờ, vội vàng lộ ra nụ cười khiêm tốn: “Không dám, không dám.”

Ý tứ Huyên Thảo hết sức rõ ràng, một là vì Ngọc Linh Lung sắp xuất giá, không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng mà ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của mình; hai là Ngọc Linh Lung sắp trở thành Húc vương phi, thân phận này, không phải ai cũng có thể đắc tội.

Cho dù vài tên nha dịch trước không biết thân phận của Ngọc Linh Lung, hiện tại cũng lập tức dừng lại không dám nhiều lời nữa, hành lễ xong liền vội vã cáo từ.

Có người tiến lên cởi trói cho bọn sai vặt, vài người tiến lên dập đầu tạ ơn Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung vẻ mặt không lộ cảm xúc, con mắt không giương lên, lạnh lùng phân phó: “Tất cả giải tán đi, chuyện hôm nay ai cũng không được phép nói ra bên ngoài.”

Mọi người xem náo nhiệt đủ rồi, cũng biết hiện tại Ngọc Linh Lung muốn thu thập Ngọc Ngàn Vân, liền thức thời lui ra ngoài.

Về phần Ngọc Linh Lung phân phó, bất quá chỉ là một câu nói, Ngũ tiểu thư Ngọc gia làm ra chuyện “Tình yêu” kinh thiên động địa như vậy, lui về sau nhất định sẽ là đề tài để mọi người bàn tán say sưa.

Mọi người tản đi, ánh mắt thanh lãnh của Ngọc Linh Lung mới nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân.

Giờ phút này, trên mặt Ngọc Ngàn Vân ngay cả một chút huyết sắc cũng không có, thân thể nhỏ xinh mềm mại ngã vào trong ngực nha hoàn, trong đôi mắt mở to tràn đầy tuyệt vọng.

Nàng khổ tâm thiết kế, thận trọng mới lấy được hết thảy, nhưng trong nháy mắt, tất cả đều tan thành mây khói.

Từ nay về sau, mấy hạ nhân trong Ngọc phủ kia ai còn phục nàng quản giáo? Ai sẽ nghe lời nói của một dâm phụ vô sỉ? Nàng còn mặt mũi nào đến phụ trách quản lý Ngọc phủ!?

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn từ từ nâng lên, Ngọc Ngàn Vân ngửa cổ lên nhìn thẳng vào Ngọc Linh Lung.

Cho tới bây giờ Ngọc Ngàn Vân đều là bộ dạng nhu nhược không nơi nương tựa, giờ phút này tựa hồ thay đổi hoàn toàn bộ dáng, trong ánh mắt đầy oán độc, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thân ảnh thanh lệ tuyệt luân này.

“Ngọc Linh Lung, ngươi thật nham hiểm–”

Mặc dù biết Ngọc Linh Lung không dễ chọc, nhưng nàng không nghĩ tới, Ngọc Linh Lung lại dùng phương pháp độc ác như vậy, hung hăng trả lại nàng, chỉ một cái, liền đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nhìn cô gái trước mặt không cách nào đứng dậy phản kháng, nụ cười Ngọc Linh Lung vừa rồi còn tiếc hận giờ tràn đầy vẻ trào phúng lạnh lẽo.

“Ta chẳng qua là trả lại cho ngươi những gì ngươi muốn đưa ta mà thôi!”