Thiên Tài Ngục Phi - Sưu tầm

Chương 102: Thánh Thương mở ra.


Sau khi đưa Tiêu Nguyệt về phòng, Vũ Phong cứ lầm lầm lì lì, hắn thật sự rất ghét việc nàng bị thương nhưng hắn không thể ngăn cấm được, dù sao mạnh lên là nhu cầu của mọi người, Hắn không thể bảo bọc nàng như một bông hoa trong nhà kính, nàng cũng sẽ không chịu. Vả lại, bản thân còn không bảo vệ được thì làm sao có thể bảo vệ nàng.

Tiêu Nguyệt về tới phòng thì nằm phịch trên giường, vết thương đã bắt đầu ngưa ngứa xem ra là đang kéo da đây. Tiêu Nguyệt cũng không đóng cửa phòng lại nên Mộ Kình Thiên cũng theo vào, hắn kéo một cái ghế ngồi cạnh giường.

Tiêu Nguyệt mở to mắt nhìn Mộ Kình Thiên. “Kình Thiên, ngươi nói xem có phải ta quá yếu hay không?”

Mộ Kình Thiên nhìn tiểu nhân nhi bé nhỏ nằm trên giường, đang thương hề hề hỏi mình, không biết vì sao lại đỏ mặt. Nhưng da mặt Mộ Kình Thiên vốn dày siêu cấp nên chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường, im lặng một lúc Mộ Kình Thiên cẩn trọng trả lời.

“Nếu nói về tu vi thì người có thể xếp vào loại thiên tài ngàn năm khó gặp nhưng nếu xét về thực lực thì chỉ có thể nói là bình thường, không một linh vương nào có sức chiến đấu thấp như người cả. Luận về kinh nghiệm thì người còn thua xa những người còn lại, tổng thể thì người nên rèn luyện nhiều hơn để tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Tu vi tăng nhanh sẽ làm cảnh giới không ổn định, tuy không phải vì dùng đan dược nhưng cũng gần giống như vậy. Tình trạng kéo dài thì ban đầu là thiên tài lâu dài là phế vật.”

Tiêu Nguyệt cũng biết như vậy, có lần Thiên Lam đã nói về vấn đề tu vi tăng nhanh chóng, hậu quả không thể tưởng nổi. Nhưng có rất nhiều người ham muốn hư vinh, thích được mọi người sùng bái mà tăng tu vi một cách nhanh chóng.

Tiêu Nguyệt nhắm hờ mắt, vẻ mặt tràn đầy suy tư làm Mộ Kình Thiên không dám quầy rầy, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng. Dần dần hắn phát hiện có gì đó không đúng, thì ra tiểu nhân nhi kia đã ngủ mất tiêu rồi. Mộ Kình Thiên đưa tay sửa sang lại một ít tóc loạn trên trán Tiêu Nguyệt, rồi tựa mình vào ghế ngắm bầu trời thông qua cửa sổ.

Thực ra Tiêu Nguyệt không muốn ngủ, bỗng dưng Thiên Lam hối thúc nàng nhanh chóng vào Hỗn Độn Giới Chỉ nên nàng dùng thần thức để đi vào. Tiêu Nguyệt cũng không nghĩ đó là chuyện quá quan trọng, cũng có nhiều lần Thiên Lam vì một chuyện cỏn con mà hối thúc nàng vào trong Hỗn Độn Giới Chỉ.

Thiên Lam thấy Tiêu Nguyệt vào thì nhanh chóng lôi kéo nàng đến Thánh Thương điện, khi nãy nhìn thấy Thánh Thương điện mở ra thì Thiên Lam rất kích động. Thánh Thương mở ra không chỉ mang đến bất ngờ mà còn là chính thức công nhận Tiêu Nguyệt, việc nhận chủ và công nhận là hai việc hoàn toàn khác nhau, chỉ khi được Thánh Thương công nhận thì Tiêu Nguyệt mới có thể tùy tâm sở dục trong Hỗn Độn giới chỉ mà thôi.

Tiêu Nguyệt nhìn cánh cửa Thánh Thiên to lớn trước mắt không biết nên nói gì, phía sau cánh cửa là một lối vào xoáy sâu hun hút, cảm giác cứ như nhìn vào đường hầm vũ trụ vậy, hoành tráng, huyền ảo. Thiên Lam nhìn thấy Tiêu Nguyệt ngây ngốc thì cốc đầu nàng một cái.

“Ngu ngốc, vào đi, cánh cửa này mở chưa từng có quy luật đâu! Cũng chẳng biết có điều gì chờ đợi bên trong nữa.”

Tiêu Nguyệt bước vào trong cánh cửa Thánh Thương, cảm giác thần thức của nàng đang xoay vòng vòng, thật sự rất là chóng mặt nha, nhắm mặt lại làm nàng cảm thấy đỡ hơn một chút. Mãi một lúc sau Tiêu Nguyệt mới thấy mọi thứ ổn định, mở mắt ra thì trước mặt là một mảng trắng xóa.

Một nam nhân anh tuấn vận lam y đứng đó mỉm cười nhìn nàng, nụ cười ấm áp cứ như hắn đã chờ nàng rất lâu vậy. Tiêu Nguyệt há miệng muốn nói chuyện thì phát hiện cổ họng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Nam nhân vận lam y lắc đầu cười, nhẹ điểm lên mi tâm nàng rồi biến mất. Khoảnh khắc đó nàng đã nghe được một giọng nói rất ấm áp, nhưng lời nói lại đâm sâu vào tim nàng, đau thương. Dường như nàng biết người nam nhân đó.

“Hãy nhớ lại quá khứ của con. Ta hy vọng con không nhầm lẫn một lần nữa. Ta luôn ở bên cạnh con, nhớ kỹ rằng ta luôn ở bên cạnh con. Con phải nhanh chóng trở lại là con của lúc trước, đây không phải là con, đừng nhầm lẫn.”

Chua kịp thoát ra khỏi cảm giác đau nhói Tiêu Nguyệt đã thấy mình ở một mảnh không gian khác, đó là một gian phòng cổ xưa, cứ như không có trọng lực mọi thứ đều bay lên, cách quầng sáng cũng xoay quanh nàng. Nhìn hàng chữ duy nhất trên tường làm Tiêu Nguyệt biết mình nên làm gì. “Tùy tâm sở dục.”

Tiêu Nguyệt nhanh tay bắt lấy quầng sáng gần nhất, không gian lại một lần nữa chuyển đổi lại một mảnh trắng xóa, quầng sáng trong tay nàng cũng nhanh chóng trở thành một quyển sách. Tên sách làm Tiêu Nguyệt cảm thấy khá thất vọng. “Tâm trí kiên định”. Tiêu Nguyệt thầm hy vọng Thánh Thương điện thần bí sẽ không có đồ dỏm đâu nhỉ.

Lật trang sách đầu tiên Tiêu Nguyệt thấy dòng giới thiệu ngắn gọn. “Tâm tùy tính, tính sở tâm, nhất tâm tính, định vi cường.” Thật sự là quá ngắn a~ Không giới thiệu một chút xem đây là vũ kỹ, kiếm kỹ hay là trận phổ, huyễn phổ sao?

Lật trang đầu tiên ra Tiêu Nguyệt cảm thấy đầu óc mình xoay mồng, cả người như chìm vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu, những con chữ bay xung quanh nàng không hề biết nhưng lại cảm giác như mình rất hiểu nó. Từng câu từng chữ cứ như keo sơn bám chắc vào bộ não của nàng, muốn quên cũng không được. Không biết trải qua bao lâu Tiêu Nguyệt như lĩnh ngộ hết được cả quyển sách thì nó tự động biến mất, nàng cũng xuất hiện bên ngoài Thánh Thương điện.