Thiên Tài Ngục Phi - Sưu tầm

Chương 104: Thạch Lữ thương hội


Tiêu Nguyệt đi tới trung tâm Thánh Hỏa học viện, tìm đến khu giao dịch dược phẩm, khu giao dịch ở đây sầm uất hơn Linh Giả Lộ mà nàng từng đến ở kinh thành. Tiêu Nguyệt đi vòng quanh một lúc thì phát hiện ở đây có một hội bán đấu giá lớn nhưng lại lấy một cái tên không hay cho lắm “Thạch Lữ”.

Trước cửa hội đấu giá có tầm mười tiếp dẫn sứ đứng đó, cứ có một khách nhân tới thì họ sẽ niềm nở chào đón, bất kể là nam nữ lão ấu, người nhìn sang trọng hay kẻ nhìn như nghèo nàn. Tiêu Nguyệt bước vào cũng được tiếp đãi rất nhiệt tình, tiếp dẫn sứ bên cạnh Tiêu Nguyệt là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, theo như những gì nàng ấy giới thiệu thì nàng ấy chỉ là tiếp dẫn sứ sơ cấp của hội.

Đi theo tiếp dẫn sứ tham quan Tiêu Nguyệt mới thấy được sự lộng lẫy của hội đấu giá, tất cả cửa sổ của hội đấu giá đều được làm từ hỏa thạch trung cấp, ánh sáng chiếu vào khung cửa làm cả một vùng trời màu đỏ, nhưng tia sáng đỏ len lỏi từng ngóc ngách, xẹt qua những bình ngọc đựng đan dược, ngang qua những góc bí tịch nằm trên kệ pha lê, chiếu tới cả những dược liệu quý nằm trong hộp ngọc và linh khí sáng bóng trưng trên tường.

Hội đấu giá không rộng về bề ngang mà là về chiều cao, tầng một của hội cao hơn một trăm mét, trần nhà được khắc rất nhiều đồ án phức tạp, ắt hẳn chúng nó không chỉ là đồ trang trí mà liên quan tới trận pháp phòng ngự trong hội đấu giá.

Tiếp dẫn sứ nhìn thấy Tiêu Nguyệt nghiêng cứu đồ án trên trần nhà thì im lặng không nói, nàng ấy đang chờ Tiêu Nguyệt thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục giới thiệu. Đúng như mong đợi, Tiêu Nguyệt nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bên trong các đồ án đó có rất nhiều đồ án nhỏ quen thuộc mà nàng không nhớ rõ.

Nhìn tiếp dẫn sứ nhiệt tình, Tiêu Nguyệt liền nhờ nàng ấy dẫn nàng đến khu vực bán đan dược, ở đây đa số là bán nhị phẩm và tam phẩm đan dược bởi vì nhất phẩm đan dược hầu như ít ai mua tới, có mua họ cũng đến những nơi khác để mua, còn tứ phẩm đan dược trở lên thì nằm ở tầng trên của hội đấu giá.

“Vậy ở đây có thu mua đan dược hay không?”

Tiếp dẫn sứ nhìn Tiêu Nguyệt cười khúc khích. “Đương nhiên là có, nếu không thì lấy đâu ra đan dược để bán chứ.”

Mộ Kình Thiên đứng một bên cũng ho nhẹ một tiếng. “Khục, theo ta biết thì đa số những thương hội bán đan dược đều có luyện dược sư cố định mà.”

Lần này thì tiếp dẫn sứ hơi ngượng ngùng, nàng chỉ muốn trêu chọc tiểu cô nương này một tý thôi mà, có cần làm nàng sượng mặt như vậy không a? Là tiếp dẫn sứ mà không biết điều này thì làm sao mà kiếm cơm ăn được đây!

Tiêu Nguyệt cũng thấy được sự ngượng ngùng của tiếp dẫn sứ, bèn cười nói. “Thật ngượng ngùng a~ Hắn luôn như vậy, đừng quan tâm đến hắn, ta muốn bán đan dược nhưng cũng chỉ là nhị phẩm đan dược mà thôi, không biết rằng ở đây ai có thể làm chủ.”

Tiếp dẫn sứ mỉm cười cúi đầu chào Tiêu Nguyệt, “Ngài chờ tiểu nữ một chút, dù là nhị phẩm đan dược thì vẫn phải mời quản sự ạ, để ta đi mời quản sự, ngài ngồi chờ một được không ạ? Chúng tôi có một nhã gian ở cạnh đây!”

Tiêu Nguyệt gật đầu đáp ứng, theo hướng tiếp dẫn sứ chỉ vào một nhã gian không xa lắm, bên trong nhã gian thật sự xứng với chữ “nhã” này, một gian phòng không lớn không nhỏ, ở bốn góc từng có bốn chậu trúc đặt đó, hai vách tường hai bên đều là kệ sách và một vài món đồ như bút lông và kiếm. Chính giữa phòng có một bộ bàn tròn làm bằng gỗ tử sa, ánh tím hòa cùng sắc xanh của trúc, quả là tuyệt phối.

Tiếp dẫn sứ mời Tiêu Nguyệt vào trong rồi phất tay với gã sai vặt, mang lên một ấm trà Linh Thần, ấm trà này cũng có thể xem là nhị phẩm linh dịch ạ. Giá trị không quá cao nhưng nếu tiếp đón ai cũng như vậy thì đây cũng là một vấn đề.

Tiêu Nguyệt vừa ngồi uống trà vừa xem một quyển tạp thư thì chưởng quỹ đã đến. Chưỡng quỹ không như Tiêu Nguyệt nghĩ là một người mạp mạp mà là một trung niên tinh thần khí sảng.

“Xin hỏi ngài muốn bán nhị phẩm đan dược gì?”

Tiêu Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn ra hai bình đan dược, một là Thực Khẩu Đan hai là Tụ Linh Đan. Chưỡng quỹ thấy hai loại đan dược này cũng hơi thất vọng một chút nhưng vẫn chuyên nghiệp mỉm cười nhận lấy đan dược từ tay Tiêu Nguyệt. Sau khi nhìn kỹ một lúc chưởng quỹ mới giật mình, vui vẻ, đây là thập thành đan dược a~

Tiêu Nguyệt thấy chưởng quỹ vui mừng thì nàng cũng vui mừng, nàng sợ người ta chán ghét đan dược của nàng phẩm cấp thấp a~ Nàng chuẩn bị luyện chế một số tam phẩm đan dược nên số tiền hiện tại có lẽ sẽ vơi đi không ít, thôi thì bán bớt mớ đan dược trong giới chỉ cho rồi.

Chưỡng quỹ thấy Tiêu Nguyệt im lặng thì dò xét. “Chỉ có hai bình thôi a?”

Tiêu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, mỉm cười lấy ra thêm hai mươi lo đan dược nữa, tát cả đều là thập thành đan dược, nàng chưa muốn lấy ra hết số đan dược hiện đang có, vì chưa biết giá cả ra sao, vả lại nàng chưa cần gấp, mua trước một vài phần dược liệu về luyện trước rồi tính tiếp.

Chưởng quỹ cũng vui vẻ đưa ra cho Tiêu Nguyệt một cái giá.