Thú Huyết Phi Đằng- Sưu tầm

Chương 12: Thăm dò miệng núi lửa




"Sao ngẩn ra thế?" Lưu Chấn Hám đưa tay huơ tới huơ lui trước mặt Hải Luân. Nàng đang nhìn hắn với ánh mắt si dại.

"Dễ nghe quá!" Hải Luân cầm lấy tay hắn, toàn thân nép vào lòng Lưu Chấn Hám, "Tuy không biết đó là ý gì, nhưng muội có thể cảm giác được từ ca thanh có chiến ca lực lượng dồi dào ấy hình tượng của một kỵ sỹ dũng cảm đang đợi chờ người yêu. Đó là một vị tiểu thư mỹ lệ. Tình cảm giữa họ giống như một ngọn lửa vĩnh hằng."

Lưu Chấn Hám lúc này mới nhớ vừa rồi mình đã dùng tiếng Trung Quốc để ca lên bài ca ấy.

"Đó chính là lực lượng của Thông linh chiến ca!" Hải Luân kích động nói: "Không ngờ huynh nhanh chóng lĩnh ngộ được tinh túy của chiến ca như vậy. Chỉ cần tinh lực tập trung như vừa rồi, đưa thêm tình cảm của mình vào trong ca thanh, thì việc triệu hoán được ma thú cao cấp đối với huynh là chuyện vô cùng đơn giản."

"Vậy sao?" Lưu Chấn Hám vô cùng kỳ quái, "chẳng lẽ không cần dùng Bỉ mông chiến ca cũng có thể có tác dụng như vậy? Nếu thế ta hoán thành ngôn ngữ thông dụng của Bỉ Mông coi sao."

Lưu Chấn Hám chuyển đổi từ ngữ qua lại trong đầu một chút, đổi ca từ thành từ ngữ thông dụng của Bỉ Mông, rồi hắng giọng ca lên một tràng.

Hải Luân nghi hoặc lắc lắc đầu.

"Vì sao giờ muội có thể lý giải được ca từ, nhưng không cảm ứng được 'Ca Lực' cường liệt lan ra khắp không trung như vừa rồi?" Hải Luân nhíu tít đôi mày xinh, lẩm nhẩm nói.

"Gặp quỷ rồi!" Lưu Chấn Hàm thầm phiền muộn.

"'Thiên sanh linh hồn ca giả' (Người sinh ra là có thể ca hát xuất phát từ linh hồn) dù sao thì cũng là kỳ tích rồi." Hải Luân có điểm đố kỵ nhìn Lưu Chấn Hám nói.

"Con cục c. khô!" Lưu Chấn Hám hít hít mũi, cái lỗ mũi “siêu bự” khiến giờ hắn hô hấp rất sảng khoái. Hắn cảm thấy cái mũi to tướng của mình hiện giờ có thể hít thở cực nhanh, xướng ca vì thế cũng âm vang hơn, đấy chẳng phải là kỳ tích sao?"

"Lý Sát thân ái!" Đã không biết bao nhiêu lần Hải Luân chỉnh Lưu Chấn Hám vì cái tội nói tục. Nàng còn nhấn mạnh, một vị tế tự cao quý trong mắt thú nhân khẳng định là một quý tộc hàng đầu. Và cho dù có là hàm tước có tính danh dự, những lời nói tục nhất định sẽ khiến cho hắn bị người ta chê cười. Lời chửi vừa rồi của Lưu Chấn Hám khiến Hải Luân biến hẳn sắc mặt.

"Tiểu cô nương của ta ơi!" Lưu Chấn Hám nhăn nhó mặt bắt đầu bồi tội, "Ta ngoan lắm mà! Đừng có thế chứ, là ta sai rồi! Ta thừa nhận là được chứ gì! Ta không phải là người! Ta là súc sanh!"

Hắn dùng gương mặt sắp òa khóc đến nơi, đáng thương vô cùng khi nói với nàng câu ấy.

Hải Luân cuối cùng nhịn không được, bắt đầu cười.

"Lý Sát!" Hải Luân nói: "Đối với thú nhân chúng ta, cái câu chửi 'Súc sanh' chẳng có gì là gay gắt cả, bởi vì thú nhân chúng ta là súc sanh mà. Huynh đúng ra nên tự mắng mình là địa tinh vô sỉ ti bỉ mới đúng."

"Aaa?" Lưu Chấn Hám sững sờ.

"À, vậy thì ta là địa tinh! Địa tinh vô sỉ!" Lưu Chấn Hám há họng chửi tiếp.

"Huynh là cái con gà mập như viên trân châu!" Hải Luân che miệng cười.

"Ta là gà trân châu!" Lưu Chấn Hám nghiêm mặt lặp lại, kỳ thật đang cười thầm trong bụng, "Quý tộc chửi mắng nguyên chỉ bình thường thế thôi, nhạt thấy mụ nội!"

Nụ cười của Hải Luân càng lúc càng vui vẻ. Trên gương mặt xinh đẹp mê người của nàng, nét đoan trang xen lẫn một thứ yêu mị và dụ hoặc không gì tả được.

Lưu Chấn Hám nhìn mặt nàng mà tim nặng thần mê, cánh mũi phập phồng hít lấy hít để mùi hương truyền đến từ thân thể nàng, tay chân bắt đầu động đậy không biết an phận.

"Không được như vậy đâu Lý Sát!" Hải Luân cố sức đẩy đôi tay ma quái của gã đang tiến vào trong áo mình. Nàng cảm giác Lưu Chấn Hám có sức lực giống như một con ma thú.

"Lễ nghi của quý tộc không cho phép đối đãi với một thục nữ theo kiểu hạ lưu như thế!" Hải Luân muốn thưởng cho hắn một cái bạt tai, nhưng nàng lại không nỡ.

Lưu Chấn Hám bị mắng nên cũng thanh tĩnh đi ít nhiều.

"Sao lại như vậy chứ!" Lưu Chấn Hám cảm thấy ý chí của mình càng lúc càng kém, nếu mà cứ thế, không chừng sẽ phạm tội mất.

"Xin lỗi! Hải Luân!" Tự bản thân Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy vừa rồi mình có điểm hấp tấp quá. Hải Luân còn là một cô bé kém mình đến bốn tuổi kia mà.

"Kỳ thật là muội sai." Hải Luân tự chỉnh lại tế tự bào của mình, ngẩng đầu, từng hạt lệ như trân châu ứa ra bờ mi dài cong vút của nàng: "Nữ hài trong hồ tộc của ta trước giờ vẫn cứ có một thứ hấp lực đặc biệt đối với nam nhân. Không biết vì sao chiến thần Khảm Mạt Tư lại ban cho chúng ta trở thành đại danh từ dâm đãng trong con mắt tà ác của nhân loại như thế. Kỳ thật các thiếu nữ trong Phúc Khắc Tư tộc của chúng tôi đều là những người vô cùng trung trinh và có ý thức gia đình."

Lưu Chấn Hám nghe thế tươm đầy mồ hôi lạnh. Bản thân gã vốn cũng cùng dạng với những vị nhân loại tà ác đó, cũng phạm phải một sai lầm không nên phạm.

"Ta không thể trách huynh!" Hải Luân gục đầu vào ngực Lưu Chấn Hám, thút thít: "Trong thú nhân, dị tộc luyến ái không hề phổ biến, nhưng không biết vì sao, Lý Sát, vì sao mà muội lại yêu phải huynh."

"Là do huynh sai! Xinh đẹp động lòng người như vậy có lý nào lại là muội sai?" Lưu Chấn Hám nhận chân nói tiếp: "Hải Luân, tiểu cô nương của ta, ta phát thệ với muội, hướng Mao chủ tịch... À không... Hướng chí cao vô thượng chiến thần Khảm Mạt Tư phát thệ, ta sẽ suốt đời bảo hộ muội! Là ta vì tâm sinh tà ái bất chợt mà làm dơ bẩn sự thánh khiết của muội."

Hải Luân lại cảm động đến nỗi khóc ròng thêm một trận nữa.

Lời nói tuy thật đẹp, nhưng trong lòng Lưu Chấn Hám thì lại đang lải nhải "Cưới một lão bà xinh đẹp kiều diễm như thế này về nhà, thì mình phải canh chừng cho kỹ một chút nghe không!"

"Chúng ta làm sao xuống dưới đây?" Cuối cùng thì Hải Luân qua cơn xúc động, hỏi đến vấn đề thực tại. Từ miệng núi lửa xuống dưới có đến hơn hai chục mét cao, phương viên rộng đến vài dặm, lại không có bậc thang gì đi xuống, chỉ toàn vực nhỏ vực to, mọc đầy rong rêu không thể bám vào đâu được.

"Cái này mà có gì khó, nhìn ta đây." Lưu Chấn Hám cười nói.

Vực nơi này bất quá chỉ sâu khoảng mười mấy mét, trước đây trong huấn luyện, Lưu Chấn Hám chỉ cần quay hết một vòng đồng hồ bấm giây là leo xuống xong một vực sâu trăm mét.

Tìm vài sợi dây cột vào nhau, Lưu Chấn Hám cột chúng vào một cây dừa bên cạnh miệng núi lửa, rồi dùng tay lắc lắc, cảm thấy nó khá chắc, bèn từ trên chiếc áo bào màu trắng xé vài miếng vải bố ra, quấn chặt vào bàn tay, rồi vỗ xuống đất xốp, xoa xoa.

"Huynh cẩn thận nha!" Trên gương mặt của Hải Luân lộ vẻ lo lắng. Thánh đàn tế tự đều là những người có thân thể yếu đuối. Điều này khiến Hải Luân lo gần chết.

"Không cần khẩn trương!" Lưu Chấn Hám suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nàng ở trên này tìm những sợi dây có thể thòng dài xuống tận bên dưới, chuẩn bị khoảng hai ba chục sợi, một đầu cột chặt vào cây dừa, sau đó bỏ dây xuống. Sau khi ta chặt trúc xong, sẽ cột lên đó. Nàng đừng thèm lo lắng gì hết. Khi nào ta lên tới đây sẽ cùng kéo mấy bó trúc đó lên."

"Muội dù sao cũng không yên tâm, chúng ta cùng xuống dưới đó nha." Hải Luân nắm kéo quần áo của Lưu Chấn Hám: "Chúng ta dùng thân dừa làm gỗ đóng bè cũng được."

"Cây dừa nặng như vậy, không đụng vào chúng nổi đâu." Lưu Chấn Hám mỉm cười vỗ vỗ vai Hải Luân.

"Muội lo cho huynh!" Hải Luân thoáng ửng hồng đôi mắt: "Huynh mà có mệnh hệ gì, muội sẽ nhảy từ trên đây xuống chết cùng với huynh."

"Đừng đừng đừng!" Lưu Chấn Hám cảm động có dư, và cũng có chút sợ hãi, "Ta xuống đó quanh thân có cột dây mà, sao lại dễ dàng bị rớt chết chứ?"

"Nhưng mà lỡ dây rừng bị đứt thì làm sao?" Hải Luân dù sao vẫn không an tâm.

"Ta đã thử qua rồi, dây rừng này chắc lắm!" Lưu Chấn Hám thoáng nghĩ, rồi lấy cái vớ từ trên người ra, dùng đao khắc lên đó một vạch tín hiệu dài. Trong thế giới kỳ diệu này, hồi ức trước đây của Lưu Chấn Hám chỉ có mình chiếc vớ này có thể lý giải.

Chiếc vớ bông này còn đầy vết máu to nhỏ mờ ảo. Tuy nó đã được Hải Luân giặt thật sạch nhưng vẫn không tẩy đi được hết huyết tích.

Lưu Chấn Hám gom làn tóc màu hồng tuyệt đẹp của Hải Luân lại, rồi lấy khúc vải cắt trên vớ ra cẩn thận cột lại cho nàng.

"Hải Luân, đây là thứ duy nhất thuộc về ta trên thế giới này, bây giờ ta đem nó tặng cho mình nàng." Lưu Chấn Hám nghiêm mặt, thâm tình, khẩn khoản nói.

Hải Luân không còn kiềm chế được nước mắt nữa. Cả người nàng nhảy phốc vào lòng Lưu Chấn Hám, khóc như hoa lê gặp mưa.

Quả Quả cũng leo từ trên đầu xuống tay Lưu Chấn Hám, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái vớ trong tay Lưu Chấn Hám.

"Ha ha... Mày cũng muốn làm điệu sao?" Lưu Chấn Hám suýt chút nữa quên tên bảo bối này. Hắn bèn cắt ra một miếng nữa, cột lên cổ của Quả Quả. Quả Quả đắc ý, hai cái tay nhỏ xíu cứ yêu quý vuốt vuốt sợi dây nơ màu hồng trên cổ.

"Ta đi đây." Lưu Chấn Hám bỏ Quả Quả xuống đất, vẫy vẫy tay vô cùng tráng liệt.

Quả Quả phóng "vù" một cái nhảy phốc lên người hắn. Chỉ nhoáng một cái đã trèo lên đầu, bám rịt lấy tóc, chặt đến nổi Lưu Chấn Hám nhăn răng lè lưỡi.

"Leo xuống!" Lưu Chấn Hám nhéo cái mông đít phì lũ của nó một cái, rồi nắm chắc dây rừng tuột ào xuống vực, dọa cho Hải Luân hít hà một cái, mặt tái ngắt, trườn người xuống mép vực nhìn. Lưu CHấn Hám nắm cứng dây rừng, uốn người đạp từng cái vào vách đá buông nhanh xuống. Từng cú nhấn người đạp vào vách đá, rồi tiếng "soạt soạt" rớt nhanh xuống dưới, sau đó dây rừng theo đường cũ bắn ngược trở lại, thì hắn đã nắm chặt chúng, thôi rơi xuống, rồi lại nhún người...

Hải Luân nhìn theo mà mắt hoa đầu váng. Nàng muốn nhắm mắt lại, nhưng không yên tâm cho Lý Sát thân yêu. Mỗi lần thấy Lý Sát cứ băng băng rơi xuống, là mỗi lần nàng bị một trận kinh tâm động phách. Nàng thấy hắn quay lại vách núi, lại thở ra một hơi.

Hải Luân cảm thấy lòng mình giống như một cái trống trận của một vị chiến tranh tế tự vậy, vỗ thùng thùng khiến ngực nàng nôn nao.

Thấy Lưu Chấn Hám an toàn đáp xuống đất, Hải Luân lúc này mới cảm thấy sau lưng mình mướt đầy mồ hôi.

"Nhớ cẩn thận nghe!" Hải Luân đứng dậy, hướng xuống Hỏa sơn cốc hét to.

Lưu Chấn Hám đưa tay vẫy vẫy với nàng, lại còn làm mặt quỷ.

Hải Luân bắt đầu ngâm xướng chiến ca duy nhất của nàng. Bộ phận đầu của Thông linh chiến ca là một thức dùng để an ủi linh hồn. Lưu Chấn Hám nghe lời ca nhẹ nhàng trong vắt rất êm tai, cảm giác trên thân mình bung ra một lực lượng sung mãn không gì tả được.

Cao cao ở trên sơn nhai, đầu tóc của Hải Luân toàn một màu hồng, dưới sự phiêu động không ngừng của gió, trông giống như một ngọn lửa ái tình.

------------

Thiết định: Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ chính là một câu nói cửa miệng của Lưu Chấn Hám, cùng loại với từ "làm", hay là "Xử", "Chơi", "Bắt" "Bụp"....