Thú Huyết Phi Đằng- Sưu tầm

Chương 46: 40: Song tu lĩnh vực kết giới


“Hải Luân! Kỳ thật việc này ta vẫn luôn muốn nói với nàng, chỉ là làm thế nào cũng không tìm được cơ hội để mở miệng.” Lưu Chấn Hám hé miệng thì thào, nhẹ nhàng kề sát khuôn mặt kiều mỵ của nàng.

“Thiếp từ trước đến nay đều không hề nghĩ xem chàng là ai, chàng có thể lĩnh ngộ được chiến ca của Bỉ mông, chàng chính là Bỉ mông, chàng là một người mà chiến thần ân tứ cho thiếp.” Hải Luân chạm vào trán Lưu Chấn Hám, đầy thâm tình tường tận nhìn khuôn mặt to lớn của hắn: “Trong mắt người khác, chàng có lẽ không anh tuấn, nhưng ở trong mắt thiếp, sự kiên nghị của chàng, thần sắc vĩnh viễn không sờn lòng của chàng mãi mãi là ánh cầu vồng đẹp nhất trong lòng thiếp. Tại sao không nói cho các nàng ấy về khoảng thời gian chàng phiêu lưu trên biển, chàng đã lưu lại quả dưa ngon ngọt nhất cho thiếp, còn chính mình lại đi ăn vỏ dưa? Tại sao không nói với họ, lúc thiếp ngã bệnh gần chết đi, chàng dùng chiến ca “Tâm Linh Tỏa Liên” đột nhiên lĩnh ngộ để cứu vãn tính mạng của thiếp? Tại sao không nói chó thiếp biết chàng khi đó vì thống khổ mà tâm tình tuyệt vọng? Chàng biết không, Lý Sát, lần cuối cùng ấy, chứng kiến vẻ mặt thê lương của chàng, thiếp đã thề với chiến thần, nếu như có kiếp sau, duy nhất với thiếp vẫn sẽ là chàng ……”

“Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải ngươi chỉ là một người đến từ dị giới, đột nhiên biến thành Thất Cách đó sao……ma thú dị giới cũng thường xuyên đi đến không gian của chúng ta mà……” Ngải Vi Nhi quay đầu, không nhìn Lưu Chấn Hám nữa. Có lẽ, chính vì nghe được những lời nồng nàn ấy, mà nàng chợt cảm thấy xấu hổ, hai chân không ngừng kéo qua kéo lại trên đất.

“Ta không muốn nói nhiều những chuyện khác nữa. Những chuyện đã xảy ra ta đều nhận hết trách nhiệm. Là thân nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, suốt cuộc đời này, ngoại trừ kẻ mà ta chán ghét, còn thì ta quyết không bức bách người khác làm việc mình không muốn làm. Đợi đến khi trở lại Đa Não đại hoang nguyên, chỉ cần ta thông qua xét duyệt của thần miếu, làm Bỉ Mông tế tự, có đất đai và tiền bạc, các nàng muốn đi chỗ nào, ta để tùy ý các nàng. Nếu các nàng không muốn ly khai, ta sẽ lấy các nàng làm vợ.” Lưu Chấn Hám nói: “Ta sẽ không thề thốt đâu, lúc ta phát thệ, đại đa số đều là gạt người.”

“Ngươi còn chưa là Bỉ Mông tế tự chính thức?” Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi đều há miệng kinh ngạc.

“Lý Sát là linh hồn ca giả trời sinh, mặc dù còn chưa là tế tự chính thức, nhưng đã có chiến ca thực lực của quyền trượng tế tự!” Hải Luân lồng tay vào cánh tay của Lưu Chấn Hám, bộ ngực đầy đặn vươn cao, vẻ mặt tuy có ghen tuông, nhưng không che dấu được niềm kiêu hãnh.

“Ta làm sao bây giờ?” Ngải Vi Nhi nhìn đôi đùi ngọc bóng loáng trắng như tuyết của mình, ngơ ngác một hồi.

“Ca ca nàng sẽ tới đón nàng, chỉ cần quay về lục địa, ta sẽ giao nàng cho hắn.” Lưu Chấn Hám thất vọng nói, không biết tại sao, trong lòng hắn đối với vị công chúa điêu ngoa, khó giảng đạo lý này lại dâng lêntrong lòng một thứ tình cảm gì đó rất khó nói. Nó không dễ gì bị cắt đứt. Loại cảm tình này nói không ra lời, lờ mờ không rõ.

Trong hốc mắt của mỹ nhân ngư lại phủ một đám sương mù.

“Ngưng Ngọc, khi trở lại Bỉ Mông vương quốc, ta kiếm chiếc mậu dịch thương thuyền, đưa nàng quay về Triệt Tang đại lục nhé……” Lưu Chấn Hám khẽ thở dài.

Một cánh tay nhỏ bé trắng muốt nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tráng kiện kia của hắn.

“Vì sao phải ly khai ngươi?” Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ta còn có mặt mũi để trở về sao? Phan Tháp võ sĩ và chiếc thuyền này đều đã làm chi phí đổi cho ngươi, ta sao lại có thể là ngoại lệ? Làm trái lời thề há lại là việc mà huyễn thuật sư tôn quý có thể làm ra sao?”

“A a……” Tiểu hồ ly ở một bên mở lời châm biếm: “Bỉ Mông chúng ta có câu tục ngữ, đó là gả cho người Khế Khắc, thì phải theo phong tục của Khế Khắc nhân, gả cho một Đạo Cách, sẽ theo phong tục của Đạo Cách nhân.”

“Hải Luân tiểu thư, nàng bao nhiêu tuổi rồi?” Ngưng Ngọc nhìn Hải Luân.

“Mười tám tuổi rồi……nhưng mà ba năm sau lận……” Hải Luân bị nàng nhìn một hồi đến chột dạ.

“Lý Sát, còn ngươi?” Ngưng Ngọc nhìn Lưu Chấn Hám.

“Mười chín rồi, ta nhìn già trước tuổi, kỳ thật tuổi ta cũng không lớn.” Lưu Chấn Hám giữ cằm thấp thấp xuống, mượn cái này che dấu đi bộ râu rậm rạp của mình.

“Tốt lắm, ta lớn tuổi hơn các ngươi! Từ hôm nay trở đi, Lý Sát phải quên tất cả mọi việc đã phát sinh, học tập cho thật tốt như thế nào là một Bỉ Mông tế tự hợp cách. Trượng phu của huyễn thuật sư đều phải là anh hùng và dũng sĩ ưu tú nhất! Từ giờ trở đi, ngươi chỉ được ăn bánh bột không lên men, không cho phép uống đồ uống có cồn, không được thân cận nữ sắc, bởi vì những cái này đều có thể làm đọa lạc linh hồn của ngươi! Ngươi phải dùng ý chí và tinh thần rèn luyện đấu chí, làm cho dũng khí và sự trung thành xuyên suốt linh hồn của ngươi!” Ngưng Ngọc không ngại ngùng chút nào, liên tiếp “không cho phép” làm cho Lưu Chấn Hám thất điên bát đảo.

“Tại sao……” Tiểu hồ ly đỏ mặt, cái đuôi to phất qua phất lại: “Tại sao nhất định phải nghe lời ngươi……hả……”

Thanh âm chưa dứt, tiểu hồ ly phát hiện trong lòng mình có thêm một con chuột vừa xấu xí vừa to lớn, sợ đến nhảy cả vào lòng Lưu Chấn Hám, liều mạng đập đen đét, con chuột di chuyển thoáng cái thành một đạo lam quang, biến mất không thấy đâu nữa.

“Bằng cái này!” Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhãn thần trong suốt có thể xuyên qua linh hồn nhìn thẳng vào mắt Lưu Chấn Hám.

Lưu Chấn Hám ngờ nghệch khẽ gật đầu.

“Rất tốt!” Ngưng Ngọc gật gật đầu.

“Nàng véo ta một cái.” Lưu Chấn Hám nói với tiểu hồ ly.

“Vì sao?”

“Xem ta có phải đang nằm mơ không!”

“A....” Lưu Chấn Hám la thảm một tiếng.

“Ngải Vi Nhi công chúa điện hạ, còn nàng thì sao?” Ngưng Ngọc nhìn mỹ nhân ngư đang tê liệt ngồi dưới đất.

“Ta làm thế nào có thể ở cùng gã Bỉ Mông xấu xí này chứ! Như thế ta thà rơi vào vực sâu của địa ngục!” Ngải Vi Nhi ráng sức cuộn tròn hai chân của mình, tựa hồ như là muốn biến trở lại thành cái đuôi cá động lòng người.

“Ta ủng hộ ngươi.” Hải Luân không có hảo ý cổ vũ mỹ nhân ngư.

Hừ……Ngải Vi Nhi cảm thấy nghẹn họng.

"Lý Sát, cho thiếp thưởng thức kết giới lĩnh vực của chàng đi chứ? Nghe nói rằng sau một đêm điên đảo với mỹ nhân ngư, sẽ có được lời chúc phúc của nữ hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc ôn nhu, không phải sao?" Tiểu hồ ly cố tình làm ác với Ngải Vi Nhi.

“Đừng xem, không có gì đẹp đâu.” Lưu Chấn Hám đặc biệt xấu hổ, hắn kỳ thực từ lúc trước tiến vào phòng đàm phán đã có nhìn qua, lúc ấy ở trên boong tàu một đám hùng miêu cười lăn lộn.

“Cùng nhìn chút thôi……” Ngưng Ngọc cũng hờn dỗi, chợt động vào cánh tay của Lưu Chấn Hám. Nhoáng một cái, Lưu Chấn Hám cảm thấy chân mình cũng bị đá nhẹ.

Ngải Vi Nhi cũng đang chằm chằm nhìn hắn, có điểm chờ mong.

Ài……tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương……

Lòng hiếu kỳ của Ngải Vi Nhi đủ để có thể hại chết một con miêu, một con hùng miêu!

Lưu Chấn Hám tập trung tinh thần, đỏ mặt, ngưng tụ một chút tâm thần, thuận theo tác động của hắn, một kết giới rực rỡ màu lam lóe lên như mộng ảo tạo thành một đường nửa vòng cung xuất hiện trước người hắn. Thủy nguyên tố dồi dào, vì ở trên biển, nên cảm ứng cũng tăng gấp bội, kết giới chân thật giống như là một mặt gương bảo thạch màu lam.

Một trận ba động ở trên tấm gương kết giới, một mỹ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, ngư vĩ màu đỏ mê người, mái tóc màu vàng, khuôn mặt phớt hồng tinh xảo, còn có ngọc nhũ cao ngất trắng như tuyết được mái tóc vàng như mây che khuất đi một nữa.

Ngưng Ngọc trợn tròn mắt, Hải Luân trợn tròn mắt, Lưu Chấn Hám bối rối cúi gằm đầu!

Ngải Vi Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết rát cả họng, sóng âm chói tai tại không gian nhỏ hẹp chấn động khiến mỗi người đều đầu váng mắt hoa.

Mỹ nhân ngư trong kết giới này đi ra không ngờ chính là Ngải Vi Nhi đại tiểu thư, ảo và thật tiếp cận như vậy, cơ hồ không phân biệt ra bên này với bên kia.

Một đạo ánh sáng màu lam truyền qua trên người Ngải Vi Nhi, một hồi chúc phúc ngâm xướng như có như không, ngân nga ở trong phòng, du dương phiêu tán.

“Lĩnh vực kết giới của nàng cũng bắt đầu tới ‘giác tỉnh’ rồi!” Ngưng Ngọc kéo Lưu Chấn Hám đang dợm đi ra phía trước.

Một đạo kết giới giống như mặt kính xuất hiện trước mặt Ngải Vi Nhi, lam quang như mộng ảo hiện lên, một nhân ảnh to lớn dần dần rõ ràng, trên thân hình tráng kiện, cơ nhục giống như nham thạch, lông ngực rậm rạp, một con huyết sắc cự long lượn quanh như muốn bay ra...

Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố bốc hơi lên biến thành, bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.

Da đầu Lưu Chấn Hám nhăn nhúm run lên như muốn nứt ra ngoài, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Cái vị Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố tạo thành kia, toàn thân không một sợi vải, chỗ mặc khố có một cây trường mâu như đầu cá kiếm dựng thẳng lên. Điều khoa trương hơn chính là, Lưu Chấn Hám trong lĩnh vực của mình biến ảo ra nhân ngư, thân thể thấp bé hơn một chút, đang đứng đối diện thẳng với nàng mỹ nhân ngư thủy nguyên tố do Lưu Chấn Hám tạo thành.

Đôi môi đỏ tươi của thủy nguyên tố mỹ nhân ngư sáp đến. Hai thứ ấy trúc trắc đan vào nhau, sung sướng vui đùa, biểu tình của họ rõ ràng là hết sức thâm tình, từng cử động lộ ra vẻ cực kỳ hạnh phúc...

“Cái này……” Lưu Chấn Hám hoàn toàn ngây người, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh như vậy.