Thú Huyết Phi Đằng- Sưu tầm

Chương 177: Đoạt diện song hùng


Sau này phản đồ không nên gọi là phản đồ mà nên gọi là Hoa luân bạc nhĩ. Lưu Chấn Hám nói.

---oOo---

Thân là quan chỉ huy lần hành động liệp nô (săn bắt nô lệ) này của Hạ Nhĩ Ba gia tộc, Thác Đế Bá tước cho dù đã đã trải qua hai lần mất mặt ở trận chiến bậc thang tử vong và ở dòng sông băng cũng chưa từng nghiên cứu qua khả năng đội ngũ 3000 người của mình lại bị bọn Bỉ Mông yếu thế hơn bao vây ngược trở lại.

Nếu như nói trận chiến ở bậc thang tử vong là vì Bỉ Mông chiếm cứ ưu thế địa hình, lại còn có bảy tên Nga Lặc Phân võ sĩ cường đại nhất Bỉ Mông vương quốc ở bên hiệp trợ nên đã thất lợi thì trận chiến ở sông băng là do tình báo của Bộ nô đoàn không đầy đủ, đối phương lại cố ý giăng bẫy nên thất bại thảm hại đó, Bá tước đại nhân hoàn toàn có thể tiếp thụ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bá tước đại nhân không thể tiếp thụ được chính là vì sao sau khi hãm nhập vào biển lửa mà tám tên Bỉ Mông này lại có thể an nhiên sống sót xuất hiện ngay trước mặt y.

Ma pháp quyển trục Địa hỏa phần thành này uy lực dù không đạt đến cấp bậc cấm chú thì cũng không thua kém quá xa. Uy lực của quyển trục cường đại này xuất ra cho dù là sử dụng để đối phó với một tòa thành bảo cỡ nhỏ cũng tuyệt đối dư sức, nhưng vì sao không thiêu chết bọn Bỉ Mông này?

Còn có bọn Bỉ Mông mai phục, Bá tước đại nhân từ bùn đất dính trên người và mặt của chúng một cái liền nhìn ra bọn khốn này nhất định là đào địa đạo ẩn nấp sâu trong rừng trúc rộng lớn. Rừng trúc rộng mấy trăm mẫu muốn che giấu một trăm Bỉ Mông cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Nhưng bọn chúng có thể bình tĩnh mở mắt nhìn lửa lớn thiêu sạch nhà mình, ẩn nhẫn đến giờ này mới xuất hiện là ý vị gì?

Bá tước đại nhân cuối cùng cũng hiểu ra, từ đầu tới cuối tiết tấu trận đấu của mình đều bị bọn Bỉ Mông khống chế.

Chiến tranh cũng giống như khiêu vũ mà thôi.

Trong vũ hội lớn mà chỉ biết xoay chuyển theo điệu múa của bạn nhảy thì hỏng bét rồi, chiến tranh cũng là đạo lý này.

Nội tâm của hai vị ma pháp sư cũng thê lương vô cùng.

Từ trước đến nay, nhân loại ma pháp sư chính là đại danh từ, triệu hoán lực lượng ma pháp mạnh mẽ trong trời đất không gì sánh bằng, giúp cho quân đội thì tất thắng chẳng nghi. Trên sự thật hai vị đại sư cũng tự biết biểu hiện của mình khá hoàn mỹ, lúc tám tên Bỉ Mông đoạn hậu chận ngay thông đạo bậc thang dễ thủ khó công, cho dù có cả trăm biện pháp có thể giải quyết nhưng phương thức tiết kiệm thời gian nhất chẳng phải là ma pháp hay sao?

Hồng thổ cao pha cao bốn năm chục nhận, dài hơn hai trăm nhận, cả đất cát cũng bị đốt cháy thành men sứ, tám tên Bỉ Mông còn có thể sống sót như thường phút chốc đã làm hùng tâm tráng chí của hai vị đại sư tan thành mây khói.

Lưu Chấn Hám không biết rằng lần này hắn xuất hiện đã làm cho nội tâm của một nữ hài xuất hiện một khe hở.

Cơ nhục cường tráng, vũ khí sáng như tuyết, nhãn thần kiên cường, mái tóc dài bay trong gió, nụ cười thản nhiên đối diện cường địch đã triệt để chấn động cõi lòng Thiên nga nữ kỵ sĩ.

Đây không phải là cố ý ngụy trang, không phải giả cách điềm đạm an nhiên.

Lúc này, Ca Thản Ny đã bị bản sắc của Thất cách tộc lãnh chủ kích động không thể kìm nén.

Ngay sát na đó, trái tim của nhân loại như rơi vào dòng sông băng.

Tiếng chiến ca vang lên lảnh lót, chính là Tẩy ngôn chiến ca của Sa la mạn tế tự La Bá Đặc.

Thể hình của bọn Ngao nhân sinh ra biến hóa cực lớn, thân hình vốn đã tráng kiện càng trở nên cường tráng hơn, hàm răng chó của chúng càng thêm sắc bén.

Đạo cách tộc Cẩu đầu nhân chiến sĩ cho dù tiến nhập cuồng hóa tối đa chỉ là chiến sĩ, còn xa mới bằng được Ngao nhân sau khi cuồng hóa biến thành cuồng ngao chiến sĩ đáng sợ.

Cuồng ngao chiến sĩ nghe nói mỗi người đều có thể dễ dàng chiến thắng hai Lai nhân chiến sĩ.

Lưu Chấn Hám bắt đầu xuất thủ, phóng ra ba loại quyển trục, Trì độn, Hiến tế và Cuồng hóa, bán kính công kích của Bỉ Mông tế tự đối với hắn mà nói không hề có chút giá trị tham khảo nào, đừng nói là hắn, cho dù là lực tay của Quả Quả thì phạm vi của chiến ca quyển trục cũng hơn xa năng lực của một chiến tranh tế tự.

Ngay lúc Quả Quả bẻ Trì độn quyển trục, dưới sự chỉ huy của Bá tước đại nhân, bọn kỵ sĩ trung thành của Hạ Nhĩ Ba gia tộc và tùy tùng kỵ sĩ quả đoán tiến về bờ đê tiến hành công kích như thủy triều lên.

Bọn kỵ sĩ này đa số đều là thân phận tứ tòng kỵ sĩ, kỵ sĩ chân chính tịnh không nhiều, điểm này có thể từ áo đuôi tôm hoa dạng mà nhìn ra. Chúng đa số đều là tiểu quý tộc sa sút, tử đệ dòng nhánh của lãnh chủ nhỏ, tuy không có cơ hội kế thừa tổ ấm (phần thưởng từ đời tổ tiên để lại) nhưng thủy chung vẫn kiên trì nhận mình là một trong những quý tộc. Bọn chúng muốn có cơ hội chứng minh bản thân, chỉ còn cách lập chiến công chân chính trong chiến đấu thì lãnh chủ mới có thể ban cho chúng tiền và cờ tam giác, đến lúc đó chúng mới có thể chân chính có được thân phận kỵ sĩ và thái ấp.

Bọn kỵ sĩ này từ nhỏ đã được dạy dỗ "Cho dù trái tim ta ngừng đập nhưng thanh kiếm trong tay ta và vinh dự của thân phụ ta vĩnh viễn bất diệt". Vì thế bọn kỵ sĩ trẻ tuổi ấu trĩ này không có gì sợ hãi.

Đáng tiếc là thực lực tịnh không thể dùng dũng khí để bù đắp được.

Sau khi biết qua phi phủ của Hà mã và đao pháp sắc bén của Nga Lặc Phân võ sĩ thì lần này lực lượng võ trang mạnh nhất của Phỉ Lãnh Thúy, lăng thương của Phan tháp võ sĩ làm cho nhân loại được đại khai nhãn giới.

Tác chiến cự ly gần với Hùng miêu võ sĩ là việc vô cùng đáng sợ, trong nhân loại Điều đốn võ sĩ của Thánh a nhĩ mã ni đế quốc có thuật ném mâu nổi danh đại lục. Điều đốn võ sĩ lực tay mạnh mẽ có thể dễ dàng phóng mâu bay xa tới hơn 60 thước, hơn nữa còn có thể xuyên qua một cái mộc thuẫn.

Tuy Bá tước nghiêm cấm chiến sĩ quay đầu nhưng nhiều người không nhịn được quay đầu nhìn lại quan sát thử xem trận chiến sinh tử này như thế nào.

Ánh mắt của chúng khi vừa quay đầu lại nhìn thì không dứt ra được.

Bọn Bỉ nhĩ tộc cường tráng này phóng thương ra, xạ trình đạt đến một trăm thước, sau khi ngân quang lóe lên, kỵ sĩ vừa giục ngựa chưa kịp kéo dãn cự ly đã bi từng chiếc lăng thương nặng nề đâm xuyên qua tim, từ trên ngựa ngã xuống đất.

Bọn kỵ sĩ từ nhỏ đã tiếp thụ huấn luyện võ kỹ nghiêm ngặt, chiến thuẫn mỗi người trang bị đều rất quý giá nhưng trước mặt lăng thương cường đại thì giống như là khối thịt trâu mặc cho người ta đâm chém.

Bảy tám chục kỵ sĩ vừa hoàn thành động tác chiến thuật giơ thuẫn cầm mâu đều bị lăng thương cướp đi sinh mệnh, chiến thuẫn vĩnh viễn dính sát vào người chúng.

Đơn giản mà trực tiếp.

Bọn Hùng miêu ném xong lăng thương liền xoay tay rút Kim cương chiến kích cắm trên bờ đê lạnh lùng nhìn bọn kỵ sĩ còn sống sót.

Trên bãi cát, thi thể dính lăng thương và chiến mã mất chủ bừa bãi khắp nơi.

Không chờ đến khi bọn kỵ sĩ tỉnh lại, Lưu Chấn Hám đã dẫn dân binh lao tới, phát động cách thức trùng phong của Phỉ Lãnh Thúy.

Quyển trục của Quả Quả còn không kịp bẻ, chủ yếu là do Khách Thu Toa dùng chủy thủ tốc độ hơi chậm.

Hai cây Bát lăng đại chùy ném bên chân, Quả Quả chu miệng có chút không được cao hứng.

Không còn thời gian suy nghĩ nữa, ngay lúc sinh tử tồn vong, kỵ binh Kim chúc sắc vi và Hạ Nhĩ Ba gia tộc dũng cảm tiến lên nghênh đón đối thủ mà chúng sợ hãi.

Dong binh Kim chúc sắc vi từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc hiển lộ rõ kỹ xảo chiến đấu cao siêu, lúc đối địch chính diện hai chi trung đội kỵ binh chia ra thành hai bên trái phải phân khai xéo ra, muốn sau khi kéo dãn cự ly sẽ trùng kích thẳng vào giữa trận hình Bỉ Mông.

Loại chiến thuật đánh quặt ra hai bên rồi tụ lại chia cắt bộ binh đúng là biện pháp không tệ đối với bộ binh xung phong, trường mâu của kỵ binh một khi vung lên xung phong tuyệt đối là vũ khí chém giết mạnh mẽ vô cùng. Sau khi cắt đứt đội hình xung phong của đối phương, kỵ binh còn có thể rút trường kiếm chém giết, thêm vào bộ binh hợp đồng tác chiến, dùng chiến thuật biển người tiêu diệt một nhánh bộ đội nhỏ thật là dễ như trở bàn tay.

Chỉ là nhân loại đánh giá năng lực ngăn trở chính diện của mình quá cao, bọn kỵ sĩ va chạm chính diện với dân binh Bỉ Mông căn bản không thể ngăn cản được họ, chỉ trong nháy mắt, dưới sự thống lĩnh của tên Thất cách, hổ đầu câu bay lượn trên dưới giống như một lưỡi dao cạo đang gọt sạch đầu tóc, không một kỵ sĩ nào có thể cản ngăn, khảm đao khổng lồ của dân binh phía sau, chiến kích và tài quyết bổng khoét sâu thêm vào vết thương. Loại trận hình như Kim tự tháp này càng về sau càng dày đặc, công kích càng lúc càng gia tăng thêm, cho nên đánh thọc sâu vào trận hình kỵ binh tạo thành thương vong càng lúc càng lớn.

Nếu như nói bọn dân binh là một khối đá khổng lồ lăn từ trên núi xuống thì bọn kỵ sĩ muốn ngăn cản họ giống như là mấy cái cây nhỏ đáng thương. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai chi trung đội kỵ binh Kim chúc sắc vi vừa từ hai bên trái phải triển khai thì dân binh Phỉ Lãnh Thúy đã đánh xuyên qua tầng tầng phòng tuyến của kỵ sĩ, trên đường họ đi qua, kỵ sĩ chỉ có hai con đường lựa chọn, lăn ra tránh né hoặc là bị đánh nát bét giống như bị tên bắn thủng ngực, không chỉ là đầu mũi tên mà như cả trận mưa tên cắm thẳng vào. Hai tên trung đội trưởng kỵ binh chiến thuật cũng thuộc hàng nhất lưu nhưng đối mặt với tình huống thê thảm này trừ việc lấy mắt mà ngó ra thực sự không có cách nào giúp đỡ.

Bọn dân binh Bỉ Mông này thân không mang hoàng kim chiến giáp mà lại làm nhân loại chiến sĩ quá sức rúng động, trước giờ chưa ai nhìn thấy tốc độ đột kích của trọng trang bộ binh mà lại nhanh chóng thần tốc đến thế.

Thác Đế Bá tước cũng có thể coi là quan chỉ huy khá lão luyện, ngay lúc đầu dân binh Bỉ Mông trùng phong y đồng thời hạ lệnh trọng trang cự liêm thủ chuyển hướng chuẩn bị nghênh chiến. Bá tước nhanh chóng cảm thấy mình thông minh và may mắn, sau khi bọn dân binh Bỉ Mông đánh xuyên qua phòng tuyến của kỵ binh, tịnh không hề né tránh lộ tuyến của bọn trọng trang cự liêm thủ mà dũng mãnh xông thẳng tới. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tuy phía sau không có trường thương binh hiệp trợ và bảo hộ nhưng trọng trang cự liêm thủ không hề sợ hãi, trọng giáp trên người chúng và cự liêm trong tay sớm đã chứng minh cho sự dũng mãnh và vô địch trong vô số trận chiến. Thân hình cường tráng không hề thua kém Bỉ Mông và ba tầng tinh thiết tháp thuẫn dù có là trọng trang kỵ binh xung phong cũng có thể chống cự được.

Lực trùng kích của dân binh Phỉ Lãnh Thúy thì trọng trang kỵ binh sao có thể sánh bằng, lúc hai đội bộ binh mạnh nhất va vào nhau, chỉ trong ba giây đã quyết định thắng bại.

Trước mặt Thất cách lĩnh chủ, trang giáp nào cũng đều không có ý nghĩa gì, hổ đầu câu chém qua thì trận tuyến dày đặc của trọng trang cự liêm thủ liền bị khuyết một lỗ hổng lớn, tên trọng trang cự liêm thủ bị hổ đầu câu móc bay lên trời.

Ngay khuyết khẩu mà thân hình hắn tiến qua xông tới chỗ Bộ nô thủ và phó binh, các dân binh khác cơ hồ đã hoàn thành công kích: Mãnh mã đại lực sĩ giữ lấy cự liêm đối phương đánh qua, không hẹn mà cùng vung cước đá thẳng vào tinh thiết tháp thuẫn ba tầng, tháp thuẫn to lớn "ong" lên một tiếng rồi lõm sâu vào trong mang hình dấu chân, đánh chủ nhân của nó, một Bàng bối đại hán cao lớn khôi ngô phun máu ngã quỵ, Hùng miêu vung chiến kích dài hai nhận năm, nặng hai trăm cân, gấp cả mười lần liêm đao chém qua, thực sự là so với chém dưa leo hay chặt đậu hũ còn dễ dàng hơn nhiều, hoàn toàn không chút khó khăn, bằng vào ưu thế cao lớn và sức lực, lại thêm chất lượng vũ khí nặng nề đáng sợ, Kim cương trường kích trong tay Hùng miêu sau khi chém gãy hết liêm đao của trọng trang cự liêm thủ, dư thế chưa suy còn chém bay luôn cả đầu của chúng, Cuồng ngao võ sĩ đối mặt với trọng trang cự liêm thủ nhân số ít hơn thì tập trung đánh tài quyết bổng vào tháp thuẫn, dựa vào lực phản chấn cường đại đánh gãy cánh tay đối phương, thuận thế đập gãy luôn cả cự liêm, sau đó nhẹ nhàng búng lên không bay qua đầu cự liêm thủ, tiện tay vung bổng đập nát sọ chúng.

Tổng nhân số của dân binh Phỉ Lãnh Thúy chỉ có 105 người không phải ai cũng tham gia trùng kích. Bọn Xạ nhân cưỡi Ngưu đốn cự điểu vì Ngưu đốn cự điểu không có năng lực chạy như Đà điểu nên thành thành thật thật chiếm cứ trên đê, cùng Quả Quả, Khách Thu Toa tập trung hỏa lực bắn vào bọn kỵ sĩ còn lại. La Bỉ và bốn Đường lang tăng lữ khoanh tay nhìn bọn chúng đùa giỡn. Hỏa hạc và anh vũ ở bên rỉa lông nhàn nhã.

Một đám kỵ binh trở thành đích ngắm cho Xạ nhân luyện tập, đối với bọn này Xạ nhân tiếc rẻ không sử dụng Ma lạp đinh nộ hỏa treo đến bốn túi da hươu ở bên hông mà bắn. Trừ hai túi đựng đầy Ma lạo đinh nộ hỏa ra thì hai túi kia đựng toàn đá cuội.

Dùng sừng hươu và da trâu chế thành ná bắn đá cuội lực đạo thực sự cũng không nhỏ, dù có là ai bị bắn trúng thì cũng phải bầm mình.

Xạ nhân tuy bị vương quốc tước đoạt quyền sử dụng cung tiễn nhưng xạ kích thiên phú cũng hoàn toàn chuyển sang bắn ná, trong vòng trăm thước thì đá cuội bắn ra tuyệt không hề trật đích, bọn kỵ sĩ dùng thuẫn bài chỉ có thể che mặt chứ không thể che chiến mã, bọn kỵ sĩ này đang oán hận vì sao mình không phải là trọng trang kỵ binh.

Tốt xấu gì cũng gần ngàn người, bọn kỵ binh rốt lại dưới sự lãnh đạo của trưởng quan xung phong tới chỗ Xạ nhân.

Ngưu đốn cự điểu Xạ nhân đang cưỡi tạm thời còn chưa dạy dỗ tốt, so với lực trùng kích của chiến mã khẳng định là không chống nổi nhưng bọn kỵ sĩ này lại không thể dễ dàng xông đến được.

Quả Quả cong ngón tay ngoắc ngoắc, Tiên nữ long lập tức xuất hiện bên người nó, Bác lãng sa hỏa hạc cất tiếng hót dài chấn động tầng không, há miệng phun ra một cột lửa khổng lồ đáng sợ vô cùng. Nơi cột lửa quét qua trên trăm kỵ binh chạy tới nhanh nhất thì chết cũng nhanh nhất, từng người đều trở thành một ngọn đuốc sống cháy rừng rực, ngã lăn ra đất cùng chiến mã, tiếng kêu thảm vang dậy trời dậy đất.

Đến lúc này, nhân loại mới tỉnh mộng, biết được rằng Bỉ Mông thực sự là có tinh thần kỵ sĩ.

Thực lực của bọn Bỉ Mông này, với 3000 nhân mã bọn họ có thể đánh bại sao? Chỉ cần một con hạc này cũng đủ nuốt chửng họ rồi.

Hai ma pháp sư đang giao tranh với Á long ma sủng của hai tế tự và Ngải Vi Nhĩ chưa phân thắng bại cảm giác ma pháp ba động mãnh liệt sau lưng bất ngờ quay đầu liếc nhìn, kinh hãi đến mức ngơ ngẩn.

Dù là long viêm của hỏa hệ cự long cũng tới đó là cùng. Áo Đặc Gia đại sư ngẩn người, suýt chút nữa là trúng một mũi thủy tiễn.

"Thôi rồi!" Phất Lan đại sư trực tiếp nhận thua.

Nếu không phải là cơ hội thực chiến với ma pháp sư rất là hiếm có nên Thôi Bội Thiến đã đặc biệt dặn dò thì hai vị đại sư còn sống đến giờ này cũng đã là kỳ tích rồi.

Thực sự đúng như Phất Lan đại sư nói, xong hết rồi.

Nhân loại vất vả khổ sở bày ra chiến trận, cứ nghĩ là không phí chút sức lực nào ai ngờ lại bị Lưu Chấn Hám suất lĩnh dân binh đánh cho ba hiệp te tua.

Bọn Bỉ Mông chiến sĩ trên Tang kiền hà giống như đang xem kịch, trừ Hải Luân và Thôi Bội Thiến dẫn ma sủng tiến hành áp chế hai vị ma pháp sư ra thì đa số Phỉ Lãnh Thúy chiến sĩ đều đứng coi nhiệt náo.

Đây là ý của Tiên nữ long Đại Ti, nàng muốn xem thử bọn dân binh Bỉ Mông này có rốt lại có bao nhiêu thực lực.

Chiến trận nhân loại triệt để rối loạn, bị bọn dân binh Bỉ Mông vô pháp vô thiên đánh cho tơi bời hoa lá, đến khi thân vệ của Thác Đế Bá tước xông lên thì thế trùng phong của Bỉ Mông mới chậm lại đôi chút.

Vì thân phận phò mã đặc biệt của Bá tước đại nhân nên thân vệ của y đương nhiên đều là võ sĩ cung đình được Đa Lạc Đặc công quốc cung phụng.

Bá tước lúc đầu cho rằng trọng trang cự liêm thủ có thể chặn được thế công của dân binh, dù chặn không nổi thì cũng có thể trụ được một lúc. Ai biết chỉ chớp mắt thì không chỉ trọng trang cự liêm thủ bị đánh thành đống sắt vụn mà cả chiến trận cũng bị dân binh Bỉ Mông đánh sâu vào trong trung tâm. Nguyện vọng tiền hậu giáp kích lý tưởng của Bá tước đại nhân dưới tình huống bất đắc dĩ này đã biến thành cố đưa mặt ra mà đỡ đòn.

Không hổ là cung đình vệ sĩ, bọn võ sĩ nhân loại này đều có đấu khí bất đồng đẳng cấp, tuy nhân số không nhiều nhưng ai nấy đều có kiếm kỹ xuất sắc, sau khi bị Trì độn quyển trục tẩy lễ thì bọn này là bọn duy nhất có thể chống lại dăm ba chiêu với dân binh Bỉ Mông.

Đấu khí của nhân loại và cuồng hóa của Bỉ Mông được gọi là hai đại tuyệt học, hôm nay rốt cục cũng so sánh cao thấp.

Hùng miêu dùng Đại túy hiệp phần thiên liệt diễm tích tụ cả nửa ngày làm cho nhân loại kiến thức được cái gì gọi là cuồng hóa của Bỉ Mông võ sĩ. Tửu tinh cao độ lúc cháy còn có thêm năng lực phụ trợ, sau khi võ sĩ nhân loại kiến thức qua loại tuyệt kỹ này tức thì làn da biến thành giống hệt Hắc nô của Bá tước đại nhân, đã vậy còn có mùi thịt nướng quen thuộc.

Bá tước đại nhân rất may mắn, y tự mình dẫn hai cung đình vệ sĩ võ kỹ kiệt xuất vây công một Nga Lặc Phân võ sĩ nên thoát khỏi lửa đốt của Hùng miêu.

Bất quá Bá tước đại nhân cũng không quá may mắn, vị Mãnh mã đại lực sĩ y vây đánh không phải ai khác mà là La Đức Mạn. Trong Mãnh mã đại lực sĩ, Phì La này được gọi là Tam tối (Ba cái nhất): Ti bỉ nhất, khó lường nhất và vô sỉ nhất.

Kiếm kỹ và đao pháp của hai bên mỗi bên mỗi vẻ, dựa vào ưu thế nhân số, Bá tước và hai người kia đấu nhau với Phì La mấy chiêu, chỉ đáng tiếc là song đao của hắn sức lực quá mạnh. Sau mấy đao thì vũ khí của ba nhân loại đều gãy thành hai đoạn, một kẻ tùy tùng bị Kim cương trường đao chém trúng ngã lăn ra.

Trường đao của La Đức Mạn lúc chém tới Bá tước thì một người tùy tùng dùng thân thể đỡ lấy. Đây là trách nhiệm của những võ sĩ ưu tú này, nếu như phò mã chiến tử thì cả đời y sẽ phải chịu khuất nhục vô tận.

Đáng tiếc là, Tam tối của Phì La không phải là hư danh, song đao vừa chém ngã một nhân loại thì đồng thời ánh mắt hắn lưu chuyển, âm hiểm dùng cái mũi dài quấn lấy một thanh đao khác gác trên vai chém về hướng Bá tước. Mãnh mã đại lực sĩ mỗi người đều có bảy thanh đao, sau lưng bốn thanh, ở eo ba thanh. Ở xa thì dùng khảm đao dài, cự ly gần thì bất ngờ dùng đoản đao, đã có không ít cung đình vệ sĩ ngã gục dưới chiêu số âm hiểm này, vì lúc chiến đấu cự ly gần, bỏ qua vũ khí quá dài, xoay chuyển không tiện, ai biết được hắn còn có chiêu này.

Chiêu này của Phì La là tuyệt kỹ giữ nhà của Mãnh mã tộc, cả đến Lưu Chấn Hám cũng từng nếm phải, bất quá lúc trước Mãnh mã chỉ dùng cái mũi dài như nắm tay mà thôi, Phì La sau khi luyện tập lâu ngày đã có thể thành công biến nó thành chiêu bạt đao bất ngờ.

Theo đạo lý mà nói, Bá tước đại nhân tuyệt đối tránh không được nhưng y khơi khơi lại tránh được.

Bá tước đại nhân đột nhiên nhảy lùi lại, dùng năng lực vốn nhân loại không thể có giống như thoát khỏi lực hút trái đất nhảy lên không trung, một chiêu âm hiểm và ti bỉ này của Phì La chỉ chém trúng giày của y, nếu đao thế nhanh hơn ba phần thì Bá tước đã trở nên tàn phế.

"Hoa", Bỉ Mông trên thuyền toàn bộ đều đứng dậy.

Không phải do một đao kinh thế hãi tục đó mà là Bá tước nhân loại đó có thể bay trong không trung không hề rơi xuống.

Hai ma pháp sư bị hai Á long tế tự đánh sớm đã chống không nổi, đột nhiên cảm thấy đối phương không công kích nữa, hai ma pháp sư thở một hơi, ngẩng đầu lên nhìn, chợt pháp trượng trong tay rơi xuống đất.

Thác Đế Bá tước giống như thoát khỏi lực hấp dẫn, y phục cao quý sau lưng rách bươm, một đôi cánh đen kịt mọc lên, cánh khẽ vỗ một cái, thân hình Bá tước nhẹ nhàng bay lượn trong không gian.

Chớp mắt, sắc mặt Bá tước biến thành trắng bệch giống như thoa mấy lớp phấn, gương mặt lộ vẻ thẹn quá hóa giận.

"Hoa luân bạc nhĩ tộc!" Đa số Bỉ Mông ngẩn ra rồi đều rống lên phẫn nộ, đủ thứ tiếng phương ngôn mắng chửi vang lên.

Biến hóa này quá mức bất ngờ, không ai nghĩ tới!

Đại phò mã của Đa Lạc Đặc, trưởng tử của Hạ Nhĩ Ba gia tộc nhiều năm buôn bán lại là phản đồ của Bỉ Mông, Hoa luân bạc nhĩ tộc Biên bức nhân, là Hấp huyết quỷ trong thế giới nhân loại!

Lưu Chấn Hám còn chưa xuất ra Vân Tần kim nhân thì đại đa số nhân loại đã hạ vũ khí đầu hàng, các phần tử ngoan cố kháng cự cũng bị Mãnh mã kỵ sĩ và Hà mã thi nhân chận nơi bờ sông đánh giết sạch sẽ. Khi nhìn thấy chủ nhân đột nhiên biến thành Hấp huyết quỷ thì một tia tín tâm cuối cùng của nhân loại đang muốn phản kháng cũng đã tiêu thất.

Nhìn Thác Đế Bá tước lơ lửng trên không, Lưu Chấn Hám không biết phải nói sao cho đúng.

Nhân sinh a nhân sinh... Lưu Chấn Hám không kìm được cảm khái vô cùng.

"Ta sẽ quay lại." Thác Đế Bá tước kiêu ngạo nói.

"Ngươi chạy được sao?" Lưu Chấn Hám càng kiêu ngạo hơn chỉ vào hỏa hạc nói.

Một Sương tuyết bì khâu thú mặc áo da gấu cùng Kim cương anh vũ cưỡi hạc bay lên không trung.

"Dị năng của chủng tộc ta Siêu thanh ba ngụy tượng biến thành bảy ngôi sao, ngươi có thể bắt được mấy cái?" Bá tước cười điên cuồng, trên không chợt xuất hiện tám Đa Lạc Đặc đại phò mã giống nhau như đúc.

"Ngươi có thể huyễn hóa cả vạn ngụy tượng cũng không chạy thoát." Lưu Chấn Hám nói lớn.

Một con thập tự thú vung cái đuôi lửa dài ngoằng lao đến.

"Phản đồ, trên bầu trời đối diện với Bác Đắc lãnh chủ Thiên nga, ai dám ngông cuồng?" Ca Thản Ny dừng tọa kỵ lại, cởi áo khoác màu trắng như tuyết xuống.

Đa Lạc Đặc phò mã gia khoảnh khắc không còn chút kiêu ngạo nào.

Y chợt nghĩ đến mỹ nữ y muốn bắt không ngờ lại là Tư mại tộc Thiên nga.

"Đến phiên ta!"

"Ta!"

"Ta mạnh nhất!"

Ba trù sư Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân mỗi người cầm dao bếp chạy tới xô đẩy lẫn nhau, xin được ra đùa giỡn với phò mã gia.