Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ

Chương 13: Thành bại nhất chiến


Hơn nữa năm làm khách ở nhà họ Chân, lúc này Quách Gia từ miệng Chân Dự nghe được một tin tức vì vậy liền ước định ba năm sau sẽ tới Chân gia cưới hỏi Chân Khương về làm vợ. Chân Dật lời lẽ uyển chuyển muốn lưu hai người ở lại thêm một thời gia nhưng Quách Gia trước mặt từ chối.

Trong nửa năm này Quách Gia được Chân gia đối xử như khách quý, về sau lại càng như người thân một nhà, cũng hai nguyên do, một là tài hoa của Quách Gia vô song được Chân gia coi trọng, hai là Quách Gia tặng phương pháp ủ rượu bí hiếm làm cho Chân gia vang danh thiên hạ, nếu nói lúc trước Chân gia là cự phú Hà Bắc thì bây giờ thiên hạ ai ai cũng biết tới danh tiếng Chân gia cả. Ngay cả thiên tử Đại Hán là Linh Đế hàng ngày sai người hối thúc Chân gia bán rượu ngon cho hoàng cung. Tóm lại chỉ trong vòng một đêm thanh danh của Chân gia dâng cao chót vót, rượu ngon này được dân gian đặt cho một cái tên Túy Tiên Tửu, là rượu ngon đương thế ngàn vàng khó mua được một vò. Mà tất cả những thứ này đều do Quách Gia ban tặng, Chân Dật từng ở trước mặt ba cậu con trai của mình nói rằng: “Lấy tài năng của Phụng Hiếu trở thành tướng quốc không phải quá đáng.”

Trên quan đạo của thị trấn Vô Cực, hai người Quách Gia cùng Từ Thứ cưỡi ngựa đi xa. Ngoài cửa bốn chị em Chân gia dõi mắt trông theo, Chân Khương thì nước mắt doanh tròng, tất cả tình cảm trong lòng đều lộ rõ trên mặt nàng. Ngay cả Chân Thoát cùng Chân Đạo, thậm chí cả Chân Vinh nhỏ tuổi ngây thơ nhất cũng đỏ hồng hai mắt. Chờ tới khi bóng dánh Quách Gia biến mất ở phía xa xa, Chân Vinh liên lớn tiếng khóc, ôm lấy hai chân đại tỷ Chân Khương mà nước mắt như mưa, dù ai tới khuyên bảo cũng không được.

Quách Gia cùng Từ Thứ quay lại Nghiệp thành chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là, Chân Dự thông qua cơ sở buôn bán của gia tộc nhận được tin tức Trương Giác đã trở về Nghiệp thành. Sau khi biết tin ấy Quách Gia nhanh chóng chào tạm biệt Chân gia, hắn muốn gặp mặt Trương Giác để nói lời từ biệt, lần này chia tay chỉ sợ sau này sẽ khó có cơ hội gặp lại.

Quách Gia quay lại Nghiệp thành thì gặp mặt Trương Giác. Trên thực tế, tâm tình của Trương Giác lúc này đang rất vội vàng. Hiện giờ đại thế của Thái Bình đạo dẵ thành, Thành, Trương Giác cảm giác khẩn trương khi bên cạnh hắn không có một người quân sư bày mưu tính kế. Người đầu tiên y nghĩ tới chính là Quách Gia, một thiếu niên anh hùng và nhất là người nọ cũng có lý tưởng lật đổ triều đình nhà Hán.

Bên trong căn cứ của Thái Bình đạo, hai người Quách, Từ được Trương Giác thỉnh vào bên trong phủ. Sau khi vào bên trong, Quách Gia ngẩn người một chút, bởi lẽ trong đại đường có hai hàng người đang đứng, tổng cộng hơn mười người. Hai phía trái phải lần lượt là hai vị đệ đệ của Trương Giác, chính là Trương Bảo và Trương Lương. Những người còn lại ai ai cũng có tướng mạo vạm vỡ, dáng người khôi ngô, chỉ vừa liếc mắt một cái liền biết ngay bọn ngày này tuyệt đối là hạng người hung hãn, võ nghệ siêu quần.

Trong lúc mọi người dùng ánh mắt ngờ vực nhìn mình thì Quách Gia được Trương Giác dẫn tới vị trí chủ vị ở đằng trước, Trương Giác nắm chặt tay Quách Gia, sắc mặt trịnh trọng, thành khẩn hỏi: “Phụng Hiếu, đương kim thiên tử không hiểu lý lẽ, triều chính bị đám sâu mọt đúc khoét, dân chúng lầm than. Thái Bình đạo của huynh được lòng dân kính ngưỡng, trăm vạn con dân đến đầu quân cho Thái Bình đạo, hy vọng một ngày có được bữa cơm no, có được áo ấm để mặc. Nay ta thuận theo ý trời, thuận theo lòng dân mà lật đổ Hán triều tàn bạo bất nhân kia, để cho vạn dân thiên hạ an hưởng một thời đại thái bình thịnh thế. Phụng Hiếu đệ có giúp cho lão huynh được không?”

Quách Gia mặt không đổi sắc nhưng sóng lòng cuồn cuộn không ngừng. Trương Giác nói thẳng ra là đang mời hắn cùng nhau tạo phản, nếu bản thân mình trước mặt hắn mở miệng cự tuyệt thì một trăm phần trăm sẽ bị lôi ra chém đầu thị chúng nha. Nhưng nếu đáp ứng lời mời của hắn thì sao đây... Sợ tương lai sau này của mình chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trong khi Quách Gia phân vân chưa quyết định thì một người dưới trướng của Trương Lương đã bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Đại hiền lương sư, Hôn quân nhà Hán không để ý tới sự sống chết của bá tánh, uổng thay cho y được người người xem là thiên tử. Thiên tử cái con mẹ nó chứ, người đứng đầu vạn dân mà cóc quan tâm tới dân chúng sống chết ra sao thì hắn có còn được xem là thiên tử không? Trương Ngưu Giác tôi nguyện đề cử đại hiền lương sư đứng ra nhận lấy trách nhiệm đứng đầu vạn dân này, không sợ gian nan nguy hiểm mà dẫn dắt chúng tôi diệt trừ Hán triều vô đạo, để cho con cháu chúng tôi mai sau được sống trong cảnh an bình hạnh phúc.

“Trương Lương.”

“Trương Bảo.”

“Quách Thái.”

“Trương Mạn Thành.”

“Ba Tài.”

“Lưu Thạch”

“Lý Đại Mục”

...

Tất cả mọi người trong đại đường từ ba người Từ Thứ, Quách Gia cùng với Trương Giác ra đều đồng loạt quỳ một chân trên mặt đất, tuyên thệ trung thành một lòng, thỉnh mời Trương Giác dẫn đầu trăm vạn con dân Thái Bình đạo dựng cờ khởi nghĩa.

Quách Gia thực xấu hổ, bởi vì giờ phút này ánh mắt sáng ngời của Trương Giác luôn quan sát hắn. Hắn biết Trương Giác có lòng chân thành mời mình ở lại, lúc này trong lòng y tràn đầy hy vọng đối với mình. Nhưng bản thân Quách Gia không thể nào đáp ứng được.

Chậm rãi nhắm lại hai mắt, Quách Gia thở dài nói: “Đại hiền lương sư, ngài thật sự quyết định như vậy sao?”

Trương Giác khẳng định: “Lúc này quân dân một lòng, nếu lão huynh bỏ qua cơ hội thiên cổ này thì chắc chắn phải hối tiếc cả đời.”

Quách Gia cười một cách chua sót, hai mắt mở ra nhìn thẳng vào mặt Trương Giác, nghiêm giọng nói: “Đại hiền lương sư, tại hạ có một lời không thể không nói.”

“Thỉnh Phụng Hiếu cứ nói.” Giờ phút này Trương Giác cực kỳ kiên nhẫn bởi hắn biết Quách Gia không giống như người bình thường, những mãnh tướng đang quỳ dưới kia hắn dễ dàng chiêu nạp được nhưng đối với một mưu trí tài trí vô song như họ Quách thì phải dụng tâm lương khổ, khó hơn lên trời nữa.

Quách Gia nhìn khắp đại đường, thấy tất cả nhân vật nồng cốt của Thái Bình đạo đang sôi trào nhiệt huyết, liền cất cao giọng nói: “Trong vòng mười năm, nếu như Thái Bình đạo khởi nghĩa thì chắc chắn thảm bại.”

Mọi người trong đại đường đều biến sắc, trợn mắt nhìn Quách Gia, nếu như lúc này không có Trương Giác ở đây thì sợ rằng bọn họ đã sớm đem họ Quách xé thành mảnh vụn rồi. Trương Lương ở gần đó chấp tay, lạnh lùng nói với Trương Giác: “Đại hiền lương sư, người này không nguyện ý giúp sức cho Thái Bình đạo của chúng ta, vì đề phòng hắn tiết lộ bí mật, tốt nhất nên xử tử.”
Trương Ngưu Giác cùng với Ba Tài thậm chí đã rút đao ra sẵn, chỉ cần nghe thấy hiệu lệnh liền lập tức chém chết Quách Gia tại chỗ ngay và luôn.

Nhưng mà Trương Giác lại khoác tay, nhìn Quách Gia đang thản nhiên ung dung trước mặt mình, nói: “Lão huynh cùng với Phụng Hiếu là bạn cố tri với nhau, nếu như Phụng Hiếu không muốn ra sức thì ta vẫn để cậu rời khỏi nơi đây. Nhưng mà Phụng Hiếu à, nửa năm nay chúng ta đã không gặp mặt nhau, không bằng ở lại chơi vài hôm để ta có thể tận tình trò chuyện một phen, được chứ?”

Quách Gia bèn gật đầu đồng ý, còn đám người Trương Lương vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm họ Quách không chớp mắt.

Màn đêm buông xuống, hai người Quách, Từ ở trong phòng Trương Giác, thấy Trương Giác liên tục ho khan không dứt, tay cầm một mảnh lụa trắng có thể nhìn thấy rõ vệt máu đỏ tươi trên đó. Quách Gia sợ hãi than một tiếng, muốn đi tới hỏi thì bị Trương Giác phất phất tay chặn lại.

Sau khi khí tức trong cơ thể bình ổn trở lại, Trương Giác đem mảnh lụa dính máu dấu kỹ trong người rồi ngồi xuống đối diện với Quách Gia và Từ Thứ, ân cần hỏi: “Lời của Phụng Hiếu nói lúc sáng ta chưa hỏi kỹ, nay xin được lắng nghe tường tận.”

Hai người Quách Từ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thở dài một tiếng. Quách Gia còn chưa mở miệng thì Từ Thứ đã nhanh chóng đứng ra giải thích nỗi nghi vấn trong lòng Trương Giác: “Đại hiện lương sư suất lĩnh Thái Bình đạo thật sự có trên trăm vạn người, chuyện này không phải là giả. Nhưng trăm vạn người này đều là hạng dân thường áo vải, một không có chiến giáp, hai không có binh khí, ba không có chiến mã. Hành quân đánh giặc mà lương thảo không đủ, binh lính không tinh, dù có trăm vạn quân đội mang trong lòng mình bầu nhiệt huyết thì có thể ban đầu khởi nghĩa thanh thế rợp trời, nhưng sau đó sẽ bị đại quân triều đình miễu sát ngay tức khắc. Nếu như quân Thái Bình đạo giành được chiến thắng thì cũng là thắng thảm mà thôi. Còn như thất bại, nói khó nghe một chút là binh bại như núi lỡ, đại thế trong chớp mắt liền tiêu tan thành mây khói.”

Chân mày Trương Giác nhíu chặt lại với nhau, sắc mặt cực kỳ lo lắng, bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm Quách Gia hỏi: “Như lời của Phụng Hiếu đã nói, nếu như mười năm sau Thái Bình đạo dựng cờ khởi nghĩ thì sẽ đoạt được giang sơn chăng?”

Quách Gia lắc nhẹ đầu trả lời: “Thay đổi một triều đại là một chuyện vô cùng trọng đại, đâu thể nói thắng là thắng được ngay chứ? Nếu như Thái Bình đạo tiếp tục quy ẩn mười năm, tích trữ lương thảo luyện binh mộ tướng, chiêu hiền đãi sĩ, mở rộng việc chiêu nạp anh tài nào kiệt khắp bốn phương. Sau mười năm dựng cờ khởi nghĩa sẽ có hy vọng thành công hơn hiện tại ba phần.”

“Ba phần thôi sao? Mười năm chỉ đổi lấy ba phần thành công?” Trương Giác cười thảm mấy tiếng, trên mặt cực kỳ ảm đạm tang thương.

Sau một lúc im lặng thật lâu, Trương Giác nhìn thẳng vào Quách Gia, nghiêm túc nói: “Phụng Hiếu, lão huynh thật không dám giấu diếm, lúc này ta cảm thấy đại nạn của mình sắp tới rồi. Nếu như bây giờ ta không khởi sự thì Thái Bình đạo mà ta khổ tâm xây dựng sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt mà thôi. Hai đệ đệ của ta thuần túy không có chút năng lực lãnh đạo nào cả. Bởi vì lẽ đó mà lão huynh ta mới nóng lòng làm việc lớn. Nhưng nếu có Phụng Hiếu chịu ra sức giúp ta, Trương Giác huynh sẽ nghe theo lời lão đệ ở ẩn mười năm nữa. Nếu như chưa đủ mười năm mà ta xuống mồ thì tân chủ Thái Bình đạo sẽ do Phụng Hiếu đảm nhiệm. Ý chí cả đời của lão huynh ta đành phải nhờ cậy vào Phụng Hiếu hoàn thành rồi.”

Hai người Quách Từ đều chấn động trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Trương Giác mà Quách Gia cảm động không thôi, hai hốc mắt rưng rưng sắp sửa rơi lệ.

Hắn cùng Trương Giác quen biết nhau thời gian khôn dài, hắn bất quá cũng đưa ra vài kế sách an dân cho Trương Giác mà thôi. Nào ngờ bản thân Trương Giác lại coi trọng hắn như vậy, nếu như trước kia y muốn thu hắn làm con nuôi thì Quách Gia cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ nghĩ lại liền hiểu ra, hóa ra Trương Giác muốn giao lại Thái Bình đạo cho hắn.

Vì sao không giao lại cho hai đệ đệ của y chứ? Bởi vì thời cổ đại con cái kế thừa sự nghiệp của cha. Cho nên sau này ở Giang Đông, Tôn Quyền kế nghiệp Tôn Sách đã bị văn võ bá quan phản đối gay gắt, không phải Tôn Quyền trẻ tuổi không đủ sức cáng đáng việc nhà nước hoặc uy vọng của y quá kém cỏi mà nguyên nhân chính Tôn Sách đã có con trai.

Hai mắt Quách Gia đổ hồng, hổ thẹn cúi đầu một cái, nói: “Nỗi khổ tâm của đại hiền lương su, Gia vô cùng cảm kích. Nhưng thứ cho Gia không thể tuân mệnh. Không phải Gia không biết điều mà do sợ không xứng với ý tốt của đại hiền lương sư. Bản thân tại hạ không phải người Thái Bình đạo, chưa kể tới ba mươi sáu phương nghĩ sĩ không ai đồng ý ta tiếp nhận chức vị cao quý này. Nếu như đại hiền lương sư mà quy tiên thì ta khó có thể khống chế được Thái Bình đạo. Chỉ sợ lúc đó Thái Bình đạo chưa đánh đã tự tan rã, chia năm xẻ bảy mất rồi.”

“Cái này... Chẳng lẽ ông trời không muốn Thái Bình đạo thành công hay sao?” Trương Giác thảm thiết khôn nguôi.

Khụ khụ khụ

Trương Giác lại ho khan kịch liệt, Quách Gia vội bưng chén nước đưa tới trước mặt y. Sau khi uống vào chén nước Trương Giác mới không còn ho nữa, lúc này Quách Gia mới nói: “Mặc dù Gia bất tài nhưng nguyện ý đưa ra một kế sách để Thái Bình đạo khởi nghĩa thành công.”

Hai mắt Trương Giác sáng lên, thúc giục: “Mời Phụng Hiếu nói, thượng sách ra sao?”

Quách Gia trầm ngâm giây lát, nói: "Thái Bình đạo khởi nghĩa không được để lộ ra toàn bộ thực lực của mình. Trước tiên dựng cờ ở Ký châu, các châu khác thì sai người âm thầm không chế chính quyền. Chờ sau khi triều định biết được tin tực liền xuất binh diệt trừ phản tặc, chắc chắn bọn chúng sẽ đi từ Lạc Dương tới Ký Châu. Trên đoạn đường này, nhanh chóng bố trí quân đội mai phục ở Hà Nội, Thượng Dảng cùng với biên cảnh Ký châu, chờ khi đại quân đi ngang qua liền đánh cho chúng trở tay không kịp. Một đòn phục kính chắc chắn đánh tan đại quân của triều Hán. Sau khi thắng lớn, tất cả quân đội bốn châu Ký, Duyện, Kinh, Tịnh đều tập hợp binh lực, bốn lộ đại quân hướng tới Lạc Dương đánh chiếm hoàng cung!

Vào lúc này hoàng cung Lạc Dương binh không tướng ít, lại không có đại quân canh giữ phòng thủ. Nếu như chiếm xong Lạc Dương giết chết hoàng đế, nhanh chóng thu gom toàn bộ lương thảo dự trữ trong thành cũng đủ để cho quân đội Thái Bình đạo sống sót ba tháng. Nếu thật sự làm đúng như vậy, Hán triều bại vong, các đại thần chư hầu các phương sẽ tự động mộ binh nuôi binh, thống lĩnh một phương tranh giành thiên hạ. Lúc này Thái Bình đạo có đủ binh, lương, quân đội có đủ kinh nghiệm chính chiến sa trường đủ xưng làm một đội quân chính quy tinh nhuệ rồi. Khi đó liền xua binh đánh Tây Nam, tiến vào đất Thục độc bá một phương. Chờ vài năm sau phát triển ổn định thì kiếm chỉ trung nguyên, mưu đồ thống nhất thiên hạ."

Trương Giác cùng Từ Thứ nghẹn họng nhìn trân trân, hồi lâu sau Trương Giác vỗ án một cái, tán thưởng: “Kế này của Phụng Hiếu thật là đại thiện! Nếu như thế thì Thái Bình đạo của ta có thể thuận ý trời lật đổ nhà Hán rồi! Ha ha!”

Nhưng trong lòng Quách Gia lại không lạc quan được như thế, khởi nghĩa Hoàng Cân thất bại có nhiều nguyên nhân. Nguyên nhân trực tiếp là trên phương diện quân sự, quân đội yếu ớt cũng chịu được một đòn. Nhưng quan trọng hơn hết là các tướng lãnh khăn vàng tự mình chiến đấu, không đặt ra mục tiêu chiến lược cụ thể, tựa như chiếm xong một thành là cướp sạch hiếp sạch vậy, thỏa mãn hư vinh trong lòng xong liền ru rú mãi một thành, ngồi ăn chờ chết mà thôi. Tóm lại chỉ vì không có chiến lược quân sự cụ thể mà phản loạn thanh thế ngập trời chỉ trong chớp mắt chia năm xẻ bảy, không đánh tự động tan rã.

Nhưng hôm nay Quách Gia đã đề xuất mục tiêu quân sự cho Trương Giác, hy vọng mai sau Thái Bình đạo có làm nên đại sư hay không đây.

Đại hiền lương sư à, lão mưu đồ lật đổ nhà Hán thì ta sẽ vì lão mà đề ra sách lược. Cơ hội tốt nhất cho Thái Bình đạo chính là lúc này, chỉ cần vương triều Đại Hán còn chưa coi trọng việc phản loạn là đại quân sẽ có cơ hội bao vây Lạc Dương, chờ sau khi Lạc Dương bị phá thì thời đại quần hùng quật khởi nhanh chóng bắt đầu. Thắng hay bại chỉ trong một trận chiến mà thôi!