Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 1: Kiếp Nạn Trần Gian


Chú thích: Lúc trước ĐỊA MA bị tách ra thành hai người, một ác một thiện, vĩnh viễn không thể nào hợp nhất lại với nhau được!

Kẻ thiện tên TRẦN VŨ, kẻ ác tên TIỂU VŨ về sau cả hai tìm được con đường tu luyện đúng nên lên được Thiên Giới.

Trần Vũ hiệu là Đại La Thiên Tôn, và đã đi xuống phàm giới ngao du từ trước!

Tiểu Vũ hiệu là Thần Ma Thiên Tôn! (Là nhân vật chính của truyện này – Tiểu Vũ)

Cả hai có chung 1 người vợ tên là Thiên Lung Tiên Tử (Cơ Như Thiên Lung tên gọi khác: Cơ Nguyệt). Vì cùng là Địa Ma tách ra nên cả hai đều là phu quân của nàng, nên các con của nàng tới hai người cha.

Dựa Theo "Lâm Vũ Thiên Hạ 1 2 3" để viết!

=> Truyện này sẽ kể về cuộc phiêu lưu của Tiểu Vũ dưới phàm giới!

---------------------------

Thiên Cung - Tì Khiên Điện!

Nơi đây là một cung điện vô cùng rộng lớn và tráng lệ, lấy vàng làm gạch lót đất, châu báo ngọc ngà làm vật trang trí, xung quanh có sáu cây cột chống trời khắc đầy rồng phượng bên trên.

Giữa cung điện là một cái ngai vàng vô cùng rộng lớn, được chạm khắc vô cùng tinh tế, kim sa mã não dùng làm vật đính lên trên đó để trang trí, thượng tọa tỏa ra ánh hào quang chói loại.

Ngồi trên đó là một vị quốc vương với mái tóc dài đang vuốt chòm râu đen nhánh, người mặc long bào ánh kim, đầu đội kim ô rất lớn, xung quanh kim ô có trân trâu rũ xuống, người đầy ánh hào quang, biểu thị công đức trang nghiêm.

Người này chính là đức Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Xung quanh có vô số chư vị thượng Tiên đang đứng thi lễ, từ các cấp bậc Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên,... cho đến các cấp bậc Thiên Tôn.

Đức Ngọc Hoàng Thượng Đế nhìn xuống chư vị Thần Tiên phía dưới, vẻ mặt nhân từ nói:

- Nay, trần gian loạn lạc, tội ác tày trời, ma đạo hoành hành, Thiên Đạo bất dung mà Địa Ngục vô pháp, làm ác không ngừng, sắp tới sẽ phải chịu một đại kiếp tận diệt, nhưng được Phật đường cầu xin cho người xuống dưới cứu vớt chúng sanh!

Đức Ngọc Hoàng ngừng một chút, khẽ thở dài một cái, do người trần gian làm ác không ngừng, không kiên nể trời đất là gì, một lúc sau ngài mới lên tiếng nói tiếp:

- Trong các vị, có ai có thể đi xuống dưới cứu vớt trần gian không?

Mọi người trong Tì Khiên Điện bắt đầu quay qua bàn tán với nhau, hiện tại người bên Phật đường khó mà xuống trần giáo dân vì họ đã thoát khỏi lục đạo luân hồi rồi thì làm sao mà đầu thai xuống dưới được, nhưng vì lòng từ bi mà cầu xin đức Ngọc Hoàng.

Chư vị Thiên Tiên này ngước đầu nhìn sang chư vị Kim Tiên khác, xem ý có muốn đi xuống phía dưới không, trên đâu hầu hết mọi người đều bận việc của mình.

Mấy vị Thiên Tôn nghe thế thì đều thở dài, người trần gian quá cố chấp, luôn tự cho mình là nhất, không coi thần linh ra gì, làm đều tàn ác, khiến ai nấy đều ngao ngán.

Kế tiếp đây chính là họa kiếp mà bọn họ gây ra, mà phía dưới ma đạo hoành hành, lòng dân oai oán, trách trời trách đất, khổ tận cam lai.

- Trong các vị ở đây, không lẽ không có vị nào muốn xuống dưới giúp trần gian hay sao?

Đức Ngọc Hoàng thở dài nhìn xuống chư vị Thần Tiên phía dưới, ánh mắt chờ mong, xem có người nào muốn ứng mệnh xuống phía dưới không.

- Tiểu Vũ, hay là con làm người ứng mệnh đi, Trần Vũ hắn đã đi xuống khắp nơi dưới trần gian rồi, nay chỉ còn lại mình con là người chưa có đoạn tuyệt với trần gian, ta nghĩ con nên nhân cơ hội này để trả hết cái “quả” của chính mình!

Người vừa lên tiếng chính là Cuồng Nguyên Thiên Tôn (Tháp Lão), lão thấy hầu như chư vị Thần Tiên trên này đều đã đoạn tuyệt duyên trần, nên cũng không muốn đi xuống là điều hiển nhiên.

Trần Vũ thì cũng đang đi đoạn tuyệt trần duyên của mình, không quá mười đại kiếp sau sẽ hoàn toàn trở lại trên đây tiếp tục tu luyện.

Tiểu Vũ nghe xong thì gật đầu đồng ý, lời sư phụ nói không phải là không có lý, tuy không phải còn mình hắn là chưa đoạn duyên trần nhưng mà những người kia cũng đang đi làm nhiệm vụ cả rồi.

Chỉ còn mình hắn là đang tình tang trên này hưởng thụ, thôi thì dành thời gian đi xuống trần gian xem sao.

- Bẩm Thiên Hoàng, nay thần xin làm người ứng mệnh, xuống dưới trần gian hóa giải kiếp nạn, cứu dân một lần! Thiên mệnh xin nhận!

Tiểu Vũ đi ra giữa điện khơm người hành lễ, ánh mắt bình thản nhìn lên đức Ngọc Hoàng ngồi trên thượng tọa.
- Thì ra là Thần Ma Thiên Tôn muốn xuống dưới hóa giải kiếp nạn!

- Haiz...chỉ tại ta duyên trần đã đoạn...khó lòng mà xuống!

- Thiên Tôn giáng thế, sợ gì không thành?

Một số vị Thần Tiên xung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ với nhau, người thì thán phục kính nể, người thì thở dài vì mình không có dịp đi xuống trần gian.

Tuy luật trời không cấm Thần Tiên xuống phàm, bình thường họ vẫn đi đấy thôi! Nhưng mà đó chỉ là phần linh hồn, người phàm không thể nào nhìn thấy được.

- Nếu Thần Ma Thiên Tôn đã đứng ra ứng mệnh thì còn gì bằng? Nay ta lệnh chư thần mở cửa Thiên Môn để Thiên Tôn xuống trần!

Đức Ngọc Hoàng liền vui mừng, lập tức lệnh cho chư thần canh cổng Thiên Môn, tiện bề luân hồi.

- Như vậy thì ta cũng dễ bề ăn nói với Phật đường, sẵn tiện xin Thiên Tôn xuống dưới chấn chỉnh lại ba đạo, đó là đạo làm người, đạo Tu Tiên, Tu Phật cho chúng sanh đi đúng đường, đừng để ma đạo dẫn họ đi lầm đường lạc lối rồi phải chịu khổ trong địa ngục vô giáng!

Đức Ngọc Hoàng suy tư một chút rồi lên tiếng, qua con mắt của ngài thì ba đạo này qua nhiều thời gian đã bị chỉnh sửa rất nhiều, không còn đúng với lúc trước nữa, người trần tục bị vô minh che mờ nên dễ dàng nghĩ sai hướng.

Ngài làm sao mà muốn người phàm bị đọa đày khổ ải trong địa ngục chứ?

- Thiên Hoàng đã lệnh, thần đây xin nhận, nếu không hoàn thành, nguyện không trở về!

Tiểu Vũ vô cùng kiên quyết, Trần Vũ đã đi rồi nay hắn cũng phải đi thôi.

- Tốt...tốt...tốt! Có lời này của Thiên Tôn làm ta rất an lòng!

Đức Ngọc Hoàng mỉm cười hiền lành.

. . .

Lúc này, cách xa mười vạn tám ngàn dặm cõi Tây Phương Cực Lạc, đức Phật đang ngồi tọa thiền nhưng mà đã biết hết thảy mọi chuyện diễn ra ở trong Tì Khiên Điện.

Ngài vui mừng thay cho chúng sanh cõi trần, chỉ vì tham lợi mà bất chấp tất cả, nay Thiên Tôn giáng trần thì còn gì bằng! Nhưng bên đây vẫn còn đệ tử có thể đi xuống dưới, nên về sau sẽ có người đi xuống chấn chỉnh lại đạo Phật.

. . .

Khương Vũ Điện!

Cuồng Nguyên Thiên Tôn nhìn sang đồ đệ của mình hỏi:

- Con muốn đi vào Luân Hồi Đạo để đầu thai xuống trần gian hay là muốn mượn xác hoàn hồn?

- Có lẽ con sẽ mượn xác hoàn hồn thì sẽ hay hơn!

Tiểu Vũ suy tư một chút rồi đáp lại, vì lần trước Trần Vũ cũng đi vào Luân Hồi Đạo, nhưng sơ ý đi nhầm cửa, đầu thai thành một con heo, buộc Thiên Lung Tiên Tử phải đi xuống dưới xách hắn lên cho đi đầu thai lại.

Nên lần này hắn không muốn mình xui xẻo dính phải chuyện đó nữa, nên đi mượn xác là an toàn nhất!

Ngồi kế bên hắn cùng sư phụ chính là Thiên Lung Tiên Tử (Cơ Nguyệt), nàng nghe hắn nói phải đi xuống trần gian thì cảm thấy hơi buồn trong lòng, nhưng nàng cũng không nói nhiều vì đây là số mệnh.

- Chàng nói cũng đúng, nếu chàng thích vậy thì cứ y theo mà làm!

Thiên Lung mỉm cười nhìn hắn, nàng cùng lắm là ở trên đây chờ đợi một thời gian mà thôi.

- Haiz...ta cũng không muốn đi, nhưng mà trần gian gặp nạn ta không thể đứng nhìn, nàng hãy an tâm, ta không có chuyện gì đâu!

Tiểu Vũ nhìn sang thê tử của mình, thở dài một cái rồi đi ra bên ngoài từ biệt người thân một chút, sau đó đi tới trước thềm Tiên Đảo.

Hai tay kết ấn, thần thông xuất hiện, thần hồn xuất thể thành một bóng mờ ảo lơ lửng trên không.

Đăng bởi: