Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 3: Phi Kiếm Tông


Cũng vì lấy nắm đấm làm cấp bậc cho nên trong đây đức tính cũng như nhân cách con người khá là tà ác, nếu như chỉ cần giết một người mà có thể đổi lấy một viên đan dược nào đó thì bọn họ liền sẵn sàng.

Vì bọn họ tin rằng chỉ cần mình có thực lực thì cho dù là ông Trời cũng không dám làm gì mình!

Cái mà những người dưới đây gọi là sức mạnh thì đối với Tiểu Vũ chỉ như một trò trẻ con!

Tuy nói vậy nhưng trong đây cũng có không ít người tốt là còn nhớ tới lời dạy của những bậc Thánh Nhân cùng người của Phật đường xuống chỉ điểm.

Lúc này phía trên bầu trời có một khối thiên thạch đang rơi xuống, xung quanh thiên thạch bốc lên ngọn lửa màu đen kỳ dị, do trời đã tối nên khối thiên thạch này không nổi trội trước thiên địa.

Mà nhìn hướng thiên thạch này thì nó đang hướng vào Tùng Lâm Sơn Mạch.

Ầm! Đùng!

- Grào grào. . .

- Ắc ắc ắc. . .

Trong thiên địa vang lên một tiếng va chạm nhức tai, làm vô số loài yêu thú cùng mãnh thú trong đó chạy tán loạn khắp nơi.

Chỉ thấy nơi bị thiên thạch kia rơi trúng đã tạo thành một cái hố sâu hai trăm thước, rộng chỉ hơn hai mươi thước, xung quanh miệng hố vẫn còn bị ngọn lửa màu đen dị thường thiêu đốt.

Một số yêu thú gan dạ thì chạy lại đứng cách xa miệng hố hơn mười thước, cẩn thận đưa mắt nhìn vào trong dò xét, một lúc sau thì cũng chẳng có gì nên mấy yêu thú khác cũng tản đi.

Hồi lâu sau, lửa đen cũng tắt hẳn!

Lúc này, trồi từ dưới đất lên có bốn thân ảnh mờ ảo, người mặt kim sa áo bào, tay cầm kim thương, khuôn mặt anh tuấn trang nghiêm.

Bốn thân ảnh này đứng xoay người nhìn ra tứ phía, tay cầm kim thương hiên ngang canh chừng.

Đây chính là bốn vị thần cai quản đất đai trong Tùng Lâm Sơn Mạch, Sơn Thần!

Rầm rầm rầm. . .

Trời bắt đầu vang lên nhiều tiếng sấm, bầu trời tối sậm kèm theo vài đường lóe sáng chói rọi thiên khung, nhiệt độ trong không khí liền hạ xuống, đám mãnh thú cũng nhanh chóng chạy đi tìm chỗ trú mưa.

Rào rào rào. . .

Từng hạt mưa nặng kịch rơi xuống bề mặt lá cây, theo từng phiến lá rơi xuống dưới đất tạo ra nhiều tiếng “bịch bịch”, lâu lâu cuồng phong thổi ngang mang theo khí tức ẩm thấp làm người ta phải rùng mình một cái.

- Nhanh lên một chút, lúc nãy ta thấy nó rơi theo hướng này!

Một trung niên bất ngờ từ trong bụi cỏ đi ra, tay cầm cây đuốc đang cháy sáng rực, lớn tiếng nói với những người đi phía sau.

Sau lưng có hơn hai mươi người ăn mặc giống nhau, áo quần đều nâu sậm, bên hong có vắt theo một thanh trường đao to lớn, bọn họ đanh nhanh chóng đi theo phía mà trung niên kia mới vừa chỉ.

Bịch bịch bịch!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tên đại hán kia nhìn về phía trước thấy có một cái miệng hố thì không khỏi vui mừng đến phát điên, lập tức hô lớn:

- Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, lần này chúng ta quả thật là may mắn, cũng may mắt ta tinh ý nếu không thì cũng chẳng tìm được, chiến này ta khao các ngươi một chầu xuyên đêm, ha ha ha. . .

- Khà khà, quả nhiên là thiên thạch rơi ngay chỗ này, mà nghe nói mấy khối thiên thạch này có chứa rất nhiều tinh kim quý bên trong, thường được mấy vị Luyện Khí Sư dùng để luyện chế binh khí đấy!

- Ngươi nói không sai! Hiện tại không bàn tán xôn xao nữa, chúng ta tìm cách mang nó về, nếu không để người khác nhìn tới thì phiền phức!

Tên trung niên dẫn đầu ngăn chặn mọi người lại, bây giờ trời mưa mà không không tranh thủ thời cơ lấy đi thì để tới hết mưa thì chắc chắn sẽ có người khác mò tới cho xem.
Bốn vị Sơn Thần thấy đã có người tới thì đưa mắt nhìn nhau gật đầu, đồng loạt quay người nhìn về phía thiên thạch cúi đầu một cái rồi chui xuống đất biến mất không còn tung tích.

Đám người trên kia cử một người đi xuống cái hố dò xét xem có gì nguy hiểm hay không, tên kia cũng lưỡng lự một chút rồi cẩn thận cầm theo cây đuốc đi xuống phía dưới quan sát.

- Ồ, trên đây còn có một thanh kiếm đang cắm vào, có khi nào là thần vật hay không? Các ngươi đi cứ xuống, không có nguy hiểm gì đâu!

Một tên trong nhóm chạy xuống quan sát, lập tức phát hiện ra Quỷ Kiếm đang cắm vào trong khối thiên thạch, liền la lớn cho những người đang đứng phía trên biết.

- Đâu, để ta xem!

Tên trung niên nghe nói thần vật thì dẫn đầu nhảy xuống miệng hố, hai chân nhẹ nhàng tiếp gót lên trên khối thiên thạch, khi xác thực là có thanh kiếm đang cắm vào thì ánh mắt sáng như sao trên trời, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Nhìn hình dáng thanh kiếm này lạ như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm nào kỳ quái như thế! Mà lại còn dính vào khối thiên thạch này, hẳn là một vật bất phàm, để ta lấy nó ra xem sao!

Xẹt!

Bành!

Tên trung niên bị đánh bay dính vào tường đất gần miệng hố, tay hắn còn chưa chạm vào được đã bị một luồng sức mạnh tà ác vô cùng đánh văng ra xa, nhưng mà trên người không có bị thương.

- Quả nhiên là thần vật, chúng ta không cách nào đem nó ra thì hãy mang hết về, đem nó đổi lấy ngân lượng, thất phu vô tội hoài ngọc kỳ tội! Ôm giữ thì chỉ sợ không có mạng dùng!

Hơn hai mươi người, khí thế trùng điệp liền có thể nhẹ nhàng nhấc khối thiên thạch lên, cũng vì trong quá trình bay xuống đây nó đã bị đốt mất một ít cho nên khối lượng nhẹ hơn lúc trước rất nhiều.

. . .

Nơi đây chính là Tây Vũ Đế Quốc, một trong bốn đại thần quốc trong Vô Tận đại lục.

Lần này, Tiểu Vũ đáp xuống chính là Lam Nguyệt Thành, là một thành khá nhỏ trong Tây Vũ Đế Quốc, nhân khẩu trong thành cũng không quá trăm vạn người.

Tuy là một thành khá nhỏ nhưng mà lượng người ra vào hằng ngày không phải là ít, vì nơi này tiếp giáp với Tùng Lâm Sơn Mạch, rất thuận tiện cho mọi người trao đổi và mua bán.

Đám người kia tranh thủ trời còn đang mưa, ít người chú ý tới bên ngoài nên nhanh chóng mang khối thiên thạch ra khỏi Tùng Lâm Sơn Mạch, tiến tới một trạch viện được điêu khắc đầy tinh xảo.

Đây chính là Hồng Tiêu Quán!

Nơi đây là nơi hiếm hoi mà Tiên Nhân có xuất hiện, bọn họ thường dùng nơi này để thu mua những thứ cần thiết của mình từ đám võ giả và phàm nhân.

Người tu Tiên trong Vô Tận Đại Lục không được coi trọng, mà số lượng tông môn tu Tiên trong đây chỉ điếm trên đầu ngón tay, mà võ giả chỉ xem đó là một trò tà thuật không hơn không kém.

- Ồ, không ngờ các ngươi mang tới đây là một khối thiên thạch! Hửm, một thanh kiếm?

Tên tu sĩ đứng nhìn chăm chú vào thanh kiếm, tay vừa định chạm vào liền bị đánh bay ra xa, hai mươi tên võ giả kia nhìn thấy thì nhếch miệng cười đầy kinh bỉ.

Tên tu sĩ này lờm cờm bò dậy, vẻ mặt không một chút biểu tình, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi tìm được nó ở đâu?

- Chúng ta tìm được nó ở một gốc phía tây trong Tùng Lâm Sơn Mạch! Ta chắc chắn thanh kiếm kia không phải phàm vật, vậy ngươi xem nên ra một cái giá như thế nào?

Tên trung niên dẫn đầu không phải người ngu, hắn nhìn ra thanh kiếm cắm trên khối thiên thạch kia không phải vật bình thường, tuy hắn sử dụng không được nhưng mà đem nó đổi cũng được kha khá ngân lượng đây.

- Được, ta sẽ thu mua lại chúng với giá hai trăm lượng vàng, cái giá này hẳn vừa lòng các ngươi rồi chứ?

Tên tu sĩ canh gác mở miệng cười nhạo, lấy trong tay áo ra một cái túi bằng vải, bên trong chứa đầy thỏi vàng.

Đăng bởi: