Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 6: Rời Khỏi Thiên Cấm Sơn


Xung quanh hàng sớm thân thiết cũng nhiều, tuy sống nghèo khó nhưng cũng không mấy khi bị bắt nạt, bình thường một ít người dân bị bệnh sẽ tới tìm hắn để lấy thuốc.

Cũng do đọc sách rất nhiều mà hắn cũng tạm coi như tinh thông về các phương pháp trị bệnh đơn sơ, vì không có tiền nên cũng không thể mua thêm sách khác để học thêm.

Còn về Luyện Đan Sư và hiểu biết linh dược thì hắn đành bó tay vì một phàm nhân tục tiểu như hắn làm sao mà có phúc đó!

Nói thì nói vậy, nhưng lâu lâu cũng bị đám võ giả trêu chọc, tuy nhiên do hắn quá hiền cới cam chịu nên bọn chúng chán không thèm ăn hiếp nữa, luật pháp ở đây trải qua một đại kiếp đã thay đổi rất nhiều.

Luật pháp thì có nhưng mà nó chỉ là trên giấy, còn áp dụng ngoài đời thực thì lại khác nhau hoàn toàn, nhiều quan lại hay nói cách khác là người có địa vị đều dùng uy quyền của mình để đe dọa hoặc là ăn hiếp cướp đoạt người dân.

Người ta nói, cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan chả có sai!

Cho dù người dân có lên quan để kiện thì chỉ có một kết cuộc đó là thê thảm, trừ khi ngươi có nhiều và thật nhiều tiền thì may ra thắng kiện!

Võ giả giết dân thường sẽ không bị trách phạt, chỉ khi sự tình quá lớn mới bị mà thôi, bởi vậy mới nói trong đại lục này pháp luật đã hoàn toàn thối nát, võ giả coi mạng người như cỏ rác.

Thích thì giết không thì thôi, không khác nào một con vật bị nuôi trong chuồng chờ ngày bị làm thịt! Người dân cũng nhiều lần phản đối nhưng mà lại bị đàn áp vô cùng đẫm máu, nên về sau họ đành cam chịu.

- Ai...nơi đây sắp bị kiếp nạn đúng là không oan uổng!

Trần Phong thở dài lắc đầu, bấy nhiêu thông tin là đủ để biết người nơi đây như thế nào, luật pháp cũng chỉ để “trưng bày” mà thôi.

Cố gắn dùng sức lực còn lại, nén chịu đau đớn đứng dậy, tuy có thần thông trong người nhưng hắn cũng chưa muốn dùng tới, đôi khi trải qua những chuyện như thế này lại có cái hay của nó.

Trần Phong đứng dậy, đẩy sọt trúc chứa đầy thảo dược ra một bên, hai tay bối sau lưng đứng nhìn mưa rơi ngoài kia, lúc này trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý cô cùng, khí phách và ôn hòa cùng tồn tại, ánh mắt nhìn ra xa toát ra vẻ ngạo nghễ thiên hạ.

Hồi lâu, mưa cũng đã tạnh, chỉ còn lại gió lạnh thổi qua, phần vì quần áo đang ước làm hắn nổi cả da gà, người run lên theo từng đợt gió thổi.

- Đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới tại trần gian rồi!

Trần Phong cười cười, chậm rãi đi lại nhặt Quỷ Kiếm bỏ vào sọt trúc, lấy một ít thảo dược che lấp lại thanh kiếm để người khác khỏi nhìn thấy.

Theo đường mòn từ trong Thiên Cấm Sơn đi ra, người ta chỉ thấy một thiếu niên gầy còm một tay cầm nhánh cây làm gậy chống đỡ thân thể, trên lưng còn đeo theo một cái sọt trúc nhỏ.

- Phong Nhi, con đang ở đâu...

- Ca ca người đang ở đâu...

- Ca ca...

Đang đi ra thì Trần Phong nghe được tiếng gọi quen thuộc, đây không ai khác chính là mẫu thân Lam Thanh Tuyền và muội muội Trần Tuyết Nhi của xác thân này.

- Mẫu thân, muội muội ta đang ở đây!

Trần Phong dùng hết khí lực còn lại lớn tiếng la lên cho người thân của mình nghe thấy, hiện tại khí lực của hắn cũng đã cạn kiệt gần hết, tuy trong sọt trúc có đầy thảo dược nhưng mà chưa điều chế thì dùng bằng niềm tin.

Nên đành cắn răng chịu cực đi ra khỏi sơn mạch với một nhánh cây làm gậy!

Tính hắn vốn không phải vậy, nhưng nhập gia thì phải tùy tục, với lại hắn cũng không có phân cao thấp với người phàm, người nào đức hạnh cao thì hắn kính trọng, ngược lại thì chán ghét.
Từ lúc tới Vô Tận Đại Lục, hắn dùng tới “ngũ thông” chưa tới hai lần, mà chỉ thuận theo tự nhiên, chuyện gì tới thì sẽ tới đối với hắn không quan trọng chút nào.

Lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại cảm giác được làm phàm nhân như thế này, cảm giác phải nói là rất háo hức, cùng nhiều điều mới mẻ đang chờ hắn ở phía trước.

- A...mẫu thân, ca ca đang ở đây!

Theo ánh đèn mờ mờ chạy tới, muội muội Trần Tuyết Nhi theo hướng âm thanh phát ra, liền thấy ca ca mình đang chật vật chống gậy mà đi, nàng liền la lớn cho mẫu thân mình biết, rồi nhanh chóng chạy lại đỡ ca ca mình.

Trần Tuyết Nhi là một cô gái tốt, dáng người thanh mảnh, sống mũi cao giống hắn, khuôn mặt phải nói là khá mỹ lệ, nhất là trong cái tuổi thanh xuân đầy mơ mộng này.

Y phục được chấp vá lại nhiều chỗ, đây cũng không có gì là lạ với những người phàm nhân nghèo như thế này, tiền ăn chỉ mới đủ thì lấy đâu ra mua vải mà may y phục mới.

- Phong Nhi, sao con lại thê thảm thế này?

Mẫu thân Lam Thanh Tuyền nhanh chóng chạy lại, thấy hắn chật vật như vậy thì vô cùng đau lòng khi thấy con trai mình người đầy vết thương, y phục cũng rách nát nhiều chỗ.

Theo cái nhìn của hắn thì người mẫu thân này cũng rất là đẹp, những đường nét trên khuôn mặt đều được người muội muội thừa hưởng lại, nếu như cho họ ăn mặc thêm chút thì có thể nói Lam Thanh Tuyền là một mỹ phụ.

- A...Hài nhi không sao, đi hái thảo dược không cẩn thận nên bị ngã, sây sát nhẹ chỉ cần đắp thuốc lên là khỏi hẳn!

Trần Phong cười cười nhìn mẫu thân của mình, hắn nói cũng là sự thật chứ không có bịa đặt, nhưng mà Trần Phong kia thì may mắn đi lên Linh Giới rồi.

- Phong Nhi, con làm ta và cha con lo quá, nguyên ngày hôm nay tim ta cứ đau nhói, tưởng con có chuyện không may xảy ra nên mới ra đây tìm, thấy con không sao làm ta an tâm phần nào.

Lam Thanh Tuyền thấy hắn an toàn thì vô cùng vui mừng, lời nói vô cùng dịu dàng, đây chính là tam tùng tứ đức, tam cang ngũ thường mà ngày xưa các bậc Thánh Nhân xuống đây chỉ dạy.

Nó cũng được truyền lưu rộng rãi tới ngày nay, những người làm theo con đường được chỉ sẵn này thì khi chết thường được đầu thai lại làm người, hoặc phước nhiều hơn thì được đầu thai lên Linh Giới.

Còn những kẻ thừa cơ để trục lợi thì sau khi chết thường được chào đón với cánh cửa dưới Địa Ngục.

- Haiz...quả nhiên tình mẫu tử gắn kết với nhau như vậy!

Trần Phong thở dài, thầm nói trong lòng, hắn không ngờ người mẫu thân này lại phát hiện được điều bất an.

- Ca ca, chúng ta về thôi, nơi này hàn khí còn nhiều, nếu ở thêm lát nữa sẽ dễ bị cảm lạnh!

Trần Tuyết Nhi đỡ hắn đi từng bước, kế bên Lam Thanh Tuyền cầm lồng đèn đi trước soi sáng con đường đi về Thanh Vân Trấn.

Thanh Vân Trấn là một trong bốn thị trấn nằm trong sự cai quản của Lam Nguyệt Thành, nơi đây có đến hàng vạn người dân sinh sống, là nơi cắm dùi của hơn ngàn gia đình.

Trong đại lục này, võ giả chiếm hết chính phần mười, còn lại là người tu Tiên và tu Phật cùng một số đạo khác!

Để trở thành võ giả chân chính thì phải trải qua bước đầu tiên, đó là Tôi Thể Cảnh còn được gọi là Võ Đồ, Tôi Thể Cảnh tổng cộng có chín tầng.

Tầng thứ nhất chỉ dựa vào thân thể đã có thể đánh ra một quyền đạt tới trăm cân sức mạnh, tầng thứ hai một quyền đánh ra tới 200 cân.

Tầng thứ ba đánh ra một quyền tương đương 400 cân, tầng thứ tư có thể đạt đến 800 cân, tầng thứ năm 1600 cân đủ để đánh vỡ nát tảng đá nhỏ.

Để đạt được tầng thứ sáu thì phải mở ra võ hồn của mình! Vì chỉ khi mở ra võ hồn thì mới có thể câu thông với thiên địa linh khí!

Đăng bởi: