Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 8: Chữa Bệnh!


- Phụ thân con đang đi lấy hàng từ Thanh Dương Trấn, ngày mai mới về tới! Uống hết rồi thì nghỉ ngơi đi, có gì thì kêu muội muội con!

Thấy hắn uống hết chén thuốc, Lam Thanh Tuyền mỉm cười cầm chén ra khỏi cửa, nhưng cũng không quên ngó lại nhắc nhở trước khi rời khỏi.

Két!

Tiếng cửa lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, bây giờ trời cũng đã tối nên cũng không mấy ai ra đường giờ này, trừ đường lớn của Thanh Vân Trấn là náo nhiệt vô cùng.

Bước xuống giường, lại gần lấy thanh Quỷ Kiếm từ trong sọt trúc ra, thấy hắn chạm tới mình thì Quỷ Kiếm không ngừng vang lên “ong ong” như vô cùng vui mừng.

Ma khí trên Quỷ Kiếm cũng đã thu liễm lại hết, kiếm này hình thù lạ thường, phía trên chuôi kiếm có một viên ngọc màu vàng, thân kiếm uống lượng không giống ai, dưới lưỡi kiếm là một mũi nhọn móc ngược lại như lưỡi câu, lưỡi kiếm có màu vàng nhạt.

Trần Phong điểm nhẹ vào viên ngọc, thân kiếm rung nhẹ sau đó từ trong viên ngọc phóng ra một vỏ kiếm hình thù tương ứng với thân kiếm, hắn nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ.

Rồi đem Quỷ Kiếm cất dưới gối nằm, để cho người khác không tìm thấy dễ dàng, hắn cũng không sợ người nào lấy được thanh kiếm này, vì đó là không có khả năng.

Làm xong hết thẩy, Trần Phong ngã lưng lên giường nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, theo như tính toán của hắn thì chỉ cần ngày mai là vết thương cũng tạm ổn.

- Người phàm làm ác không ngừng,

- Thiên Tôn xuống thế giúp thì giáo dân.

- Kẻ nào bất chánh làm tà,

- Thì không cần phải nương tay làm gì.

- Một đao chém xuống hết thì,

- Đem kẻ đó xuống âm tàu dưới đây.

- Để cho hắn biết thân mình,

- Không phải gọi Trời kêu Đất là hay.

- Mà cho chúng biết âm tàu,

- Làm điều sai trái phải chịu đớn đau thế nào.

Lúc Trần Phong đang ngủ thì phía trên đầu ta tất xuất hiện một cuốn Thiên Thư, bên trên chữ vàng bay ra trên không hiện ngay trước mặt hắn rồi chui vào trong đại não.

Khuôn mặt hắn khẽ chau một cái rồi lại bình thản chìm vào giấc ngủ, cuốn Thiên Thư kia cũng tự động biến mất khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Đến sáng, khi vừa mở hai mắt hắn phát hiện Thiên Hoàng đã ban lệnh xuống, xem xong hắn chỉ cười nhẹ, xem ra lần này hắn không chỉ giúp người mà còn tiễn người xuống âm phủ.

- Cũng tạm hơn lúc trước nhiều rồi!

Trần Phong đứng dậy nhìn lại khắp thân thể mình, thấy các vết thương đã làm mề lại, máu cũng không còn ướm ra bên ngoài, tay chân vận động đều đã bình thường, hoạt động phi thường thoải mái.

- Hôm nay là ngày đầu tiên ta chạm trán với đời!

Mỉm cười nhẹ, hắn đi vệ sinh cá nhân xong thì đi ra bên ngoài cửa lớn, thấp một nén nhang cho tổ tiên cũng như các vị được thờ bên trên.
Làm xong, hắn đi vào phòng đem sọt trúc tới, lấy thảo dược ra rửa sạch rồi đem phơi khô để dễ dàng bảo quản cho lần sử dụng sau.

- Phong Y Sư, ngươi có nhà không?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi, nghe giọng thì đây có vẻ là một người phụ nữ đã hơn ba mươi, giọng nói khá âm trầm.

Nghe có người gọi mình, hơn nữa lại nghe giọng quen quen nên hắn đi ra bên ngoài, thì gặp một người phụ nữ, trên tay bồng theo một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi.

Vẻ mặt bé trai này thì xanh xao nhợt nhạt, mí mắt cụp xuống thiếu sức sống, nhưng tinh thần có chút gì đó vẫn tươi tĩnh, giữa mi tâm có màu hồng hồng, chứng tỏ thọ mệnh vẫn còn dài, hắn liền biết đứa bé này bị bệnh nhẹ.

Hắn liền nhận ra người này là ai, người phụ nữ này chính là đại thẩm nhà cũng gần hắn, cũng thường qua đây mua rau cải ủng hộ gia đình hắn.

- Vương đại thẩm, có phải nhóc A Hán này tắm mưa ngày hôm qua không?

Trần Phong đi lại vừa hỏi, tay kia thì sờ lên trán của nhóc A Hán xem như thế nào, quả nhiên là trán nóng vô cùng.

- Đúng vậy, hôm qua ta không để ý nên nó chạy ra tắm mưa, lúc về nhà thì có triệu chứng như sợ gió, toàn thân mệt mỏi, thường xuyên hắc hơi, chắc là bị phong hàn rồi!

Vương đại thẩm nhìn đứa con trai mình lắc đầu, cũng không la mắng gì mấy, chuyện cũng lỡ rồi la còn có ích gì, tụi nhỏ luôn ham chơi như vậy mà.

- Đúng vậy, nhóc A Hán này bị phong hàn, nhưng may mắn không nặng lắm, để ta đi lấy thuốc cho nó!

Trần Phong mỉm cười nhẹ rồi đi vào bên trong mấy sạp dược liệu đã được phơi khô của mình, mấy triệu chứng kia thì sao mà chạy khỏi phong hàn cho được, chuyện này đã rõ như ban ngày rồi.

Hắn dùng một tấm giấy nhỏ hốt lấy Tô Điệp, Tô Ngạch, Trần Bì, Gừng, Cam Thảo gói lại thành ba thang, đem ra đưa cho Vương đại thẩm, không quên dặn dò:

- Vương đại thẩm đem nấu cho sắc xuống còn chừng một lóng tay thì đem cho A Hán uống lúc còn nóng cho ra mồ hôi, uống sáng trưa chiều hết ba thang này sẽ khỏi! Nhớ đừng cho nó đi tắm mưa nữa, mưa đầu mùa thường rất độc!

- Được đa tạ Phong Y Sư, để ta về nấu liền cho A Hán nhà ta uống, chỉ mong mau hết bệnh ta và cha nó mới an tâm mà làm việc.

Vương đại thẩm mỉm cười nhận lấy ba thang thuốc, trước khi đi không quên đi lại gần một cái thùng bằng gỗ, phía trên khắc hai chữ “Tùy Tâm” bỏ vào đó một vài van tiền rồi mới bồng đứa con rời đi.

Đúng vậy, hắn làm Y Sư tới nay đã hơn bảy năm, làm từ năm mười tuổi. Lúc đầu thì cũng không mấy ai tin tưởng một đứa nhóc lại có thể chữa bệnh, nhưng dần về sau thì mọi người mới phát hiện ra tài năng Y Sư của hắn.

Về sau thường được gọi là Phong Y Sư!

Trần Phong cũng chưa từng thu một van tiền nào của người dân, chỉ để họ “Tùy Tâm” muốn cho bao nhiêu thì cho, không cho thì thôi hắn cũng không ý kiến.

Dược liệu thì hắn không có mua từ cửa hàng nào cả mà thường xuyên vào núi để hái, bình thường một tuần hắn sẽ đi hái dược liệu một lần, chuẩn bị mọi thứ để hốt thuốc cho người bị bệnh.

Dần dần tiếng tốt truyền xa, người bệnh thường lại đây hốt thuốc làm cho mấy Phùng Tiêu Đường vô cùng câm phẩn vì bị chiếm mất chén cơm của mình.

Mà mấy tên Y Sư ở Phùng Tiêu Đường hốt thuốc lại vô cùng thất đức, người vào khám chỉ cần nhìn nhìn bắt mạch một chút rồi kê toa thuốc, mà thuốc đó tính công lẫn cán thì cũng chỉ tầm ba van tiền nhưng mà bọn họ lại lấy tới hai mươi van tiền.

Đó là một con số không hề nhỏ đối với người dân nghèo trong trấn này, người thường nhìn vào con số đó cũng phải đỏ con mắt nên không mấy ai tới đây hốt thuốc trị bệnh.

Mà thấy hắn đắt khách như thế, lại còn chơi phỗng tay trên, hốt thuốc lại miễn phí làm cho sinh ý của họ ngày càng ế ẩm, nên đám người Phùng Tiêu Đường thường xuyên thuê mấy tên đầu đường xóa chợ tới đập phá, nhưng được người dân ở đây ngăn cản.

. . .

Đăng bởi: