Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 9: Tâm Tình Phụ Thân


. . .

Khi Vương đại thẩm đi khỏi chưa được bao lâu, lúc sau lại có một vài người đi vào bên trong nhà hắn hốt thuốc, số tiền mà mọi người cho thì hắn chia làm hai phần, một nửa đưa cho mẫu thân trang trải cuộc sống, phần còn lại thì đi bố thí cho những người nghèo thảm hơn mình.

Đối với hắn, tiền không quan trọng, nhưng cũng cần để trang trải cuộc sống!

Cuộc sống cứ nhàn nhã như thế trôi qua!

Đến trưa thì cả phụ mẫu cùng muội muội cũng về tới, hôm nay nhìn mặt mọi người rất vui, có vẻ buôn bán khá đắt khách.

- Hì hì, ca ca tin hay không, hôm nay có người tới mua hết đám rau cải của chúng ta đấy!

Trần Tuyết Nhi chạy lại câu cổ ca ca mình, miệng cười vui vẻ hãnh diện nói, đây là lần đầu tiên nàng bán được nhanh như vậy.

- Phong Nhi, con cảm thấy trong người thế nào rồi?

Lúc này, Trần Long cha của hắn lên tiếng, ánh mắt vô cùng lo lắng cho đứa con trai của mình.

Làm sao mà cha hắn không lo cho được, đứa con trai này thì gầy như que củi, người ốm lại còn yếu, bình thường làm nặng quá thì không nổi cũng chỉ có thể ở nhà làm Y Sư chữa bệnh cho mọi người.

Phụ thân của hắn cũng là một võ đồ, đã luyện tới Tôi Thể Cảnh tầng bốn, một quyền đánh ra 800 cân sức mạnh, nhưng mà cũng chỉ luyện tập cho thân thể khỏe mạnh chứ không đánh nhau.

Bình thường làm người buôn bán nhỏ trang trải cuộc sống, chưa từng ra tay đánh ai bao giờ, trừ khi người kia ra tay trước hoặc người kia quá đáng.

- Phụ thân an tâm, hôm nay con đã khỏe nhiều rồi, chỉ là bị phong hàn nhẹ uống thuốc là hết, không có gì đáng lo lắng!

Trần Phong đẩy muội muội mình ra, nhìn sang Trần Long mỉm cười nói.

- Hôm nay mua may bán đắt, nên ta sẽ làm một vài món ngon để đãi cả nhà!

Mẫu thân của hắn lên tiếng, trên tay cầm theo một con cá thật lớn đi vào trong bếp, muội muội hắn cũng chạy lạch bạch như vịt vào làm tiếp mẫu thân mình.

Trần Long đi tới bàn lớn ngồi xuống, tay ngoắc ngoắc hắn lại, rồi nhìn hắn một chút thì lên tiếng:

- Ta biết sức khỏe của con rất yếu, nếu cảm thấy quá mệt thì hãy nghỉ ngơi, không ai trách con đâu.

- Cha, người yên tâm! Hài nhi biết tự lượng sức mình, sẽ không để người lo lắng!

Trần Phong mỉm cười, tay rót một chén trà đưa cho cha mình, qua con mắt nhìn người của hắn thì phát hiện trong lòng người cha này đang có chuyện gì đó khó nói.

- Phụ thân, người có chuyện gì khó xử thì hãy nói ra để mọi người cùng góp ý, cứ để nó ở trong lòng thì không tốt đâu!

Trần Long nghe con trai mình nói như thế thì ngẩn người, động tác cũng dừng lại nhìn hắn với con mắt kỳ lạ, cầm chén trà lên nhấp nháp một chút rồi thở dài nói ra sự tình trong lòng mình.
- Ài... Cũng không có gì to tác, ta chỉ là nghe bà mai trong trấn nói tên thiếu gia họ Từ đang có ý định muốn lấy nha đầu nhà ta làm thiếp! Mà gia tộc đó không có gì tốt lành, toàn làm ra những chuyện làm người oán giận, muội muội con mà bị gả vào trong đó thì coi như cả đời bị chôn vùi!

- Chuyện đó thì đơn giản rồi! Hôn nhân đại sự, không phải muốn ép là được! Chúng ta cũng không tiện nói ra nói vào, một là gây nghiệp trần mê, hai là tan nát phu thê một đời!

Trần Phong nghe xong thì lắc đầu nhẹ, muội muội hắn chỉ mời mười lăm tuổi, cái tuổi này phải nói là còn rất nhỏ, khó mà làm dâu nhà người ta, hơn nữa hắn đã hứa chăm sóc những người này rồi.

- Chuyện này ta đơn nhiên hiểu chứ! Người xưa thường nói, nhân quả tùy duyên, không nên cưỡng ép làm gì! Ta chỉ sợ bọn chúng ép hôn mà thôi, cho dù bọn chúng là tiểu gia tộc nhưng người thường như chúng ta thì làm sao chống lại đám võ giả đó?

- Nhưng con yên tâm, nếu muội muội con đã không thích thì cho dù bỏ cái mạng già này ta cũng bảo vệ nó tới hơi thở cuối cùng!

Trần Long thở dài đặt chén trà xuống, chuyện này làm hắn bắt an mấy ngày nay, đám người Từ gia đó hành sự điều không để ý tới mắt người thường như bọn họ, dù sao thì mạng người chẳng thua gì cỏ rác.

Nghe phụ thân nói như vậy, Trần Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười nhẹ, xem ra những người này còn nhớ những gì lúc trước Thánh Nhân xuống trần chỉ dạy.

Hai người ngồi nói chuyện với nhau một chút thì muội muội hắn đã mang đồ ăn lên, trên bàn là một con cá lóc nướng trui. Phần da bên ngoài có màu ngã vàng kèm theo mùi thơm nức mũi.

Kế tiếp là hai món chay như Miến Xào Đậu Ngự, Bánh Sen Chiên Giòn là dành cho Trần Phong.

Nói ra cũng lạ, từ nhỏ hắn không thể ăn thịt cá như người bình thường, nên chỉ có thể ăn mấy món chay thế này, phụ mẫu hắn cũng đã thử hết cách nhưng mà cũng không giúp được gì.

Nên thôi, miễn ăn sống qua ngày là được, ăn gì được thì ăn vậy!

Cả nhà bắt đầu dùng bữa, muội muội hắn thì cứ luyên huyên kể đủ thứ trên trời dưới đất cho mọi người nghe, ai nấy đều lắc đầu mặc kệ cho nàng nói thoải mái.

Bữa trưa đã dùng xong, cha hắn lại đi đến Thanh Dương Trấn mua một ít rau cải bên đó về, sáng lại đem ra bán tiếp.

Lúc trưa thì muội muội hắn cũng không có đi đâu nên thường ở nhà giúp hắn phơi thảo dược, có khi giúp hắn hốt thuốc cho bệnh nhân cho nên qua nhiều năm, nàng cũng đã học được một ít đơn thuốc từ ca ca mình.

- Phong ca, Tuyết Nhi muội ấy có trong nhà không?

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của một thiếu niên, Trần Phong đi ra thì thấy thiếu niên tay đang cầm theo một gói giấy chứa đồ ăn vặt, thấy hắn đi ra thiếu niên kia hơi ngại một chút.

Người này chính là Trương Tiểu Bảo, lớn hơn muội muội hắn một tuổi, thường xuyên đi qua nhà hắn tìm Tuyết Nhi, không cần nói hắn cũng biết tiểu tử này đang theo đuổi muội muội mình.

- Nó đang ở trong nhà, vào sẽ thấy!

Trần Phong mỉm cười một tay chỉ vào bên trong, ra hiệu cho tiểu tử đó đi vào, chuyện này hắn không phản đối, nếu thích thì cứ theo đuổi không ai ngăn cắm cả.

Trương Tiểu Bảo nhanh chóng chạy vào trong tìm Tuyết Nhi, vừa thấy tiểu tử này chạy vào thì thái độ muội muội hắn khác hẳn, mặt luôn tươi cười, thái độ nhiệt tình vô cùng, nhìn cũng dư sức biết hai người này đã thích nhau rồi.

Nhân duyên trời đã định, rồi từ từ ai cũng sẽ tìm được một nửa của mình, vấn đề là sớm hay muộn thôi!

. . .

Đăng bởi: