Thiên Tôn Giáng Trần

Chương 10: Bạch Ngọc Đường


. . .

Công việc cứ nhàn nhã như thế, hắn thường ngồi suy tư một mình, thông qua Thiên Nhĩ Thông hắn nghe thấy hết thẩy mọi lời cầu nguyện, mọi lời than trách Trời Phật, trách thân trách phận, mọi mưu tính của con người của các loài.

Càng nghe hắn càng thấy buồn thay cho trần gian, làm người mà tại sao lại tính toán với nhau như vậy, con đường lúc trước đã có người chỉ nhưng mà lại không có mấy ai đi.

Nhắc đến Thần Thông thì “Thần” có nghĩa là không lường được, “Thông” có nghĩa là không có gì ngăn lại được. Thần thông là một lực phi thường không thể lường được, không có gì ngăn trở được hay còn gọi là Thông Lực.

Khi đắc đạo Thiên Tôn thì hắn cũng chỉ đạt được có ngũ thông, đó là: Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Thần Túc Thông, Túc Mệnh Thông và Tha Tâm Thông.

Đừng nhìn nó đơn sơ như vậy mà chê nó tầm thường, tuy chỉ có ngũ thông nhưng mà nó đã bao hết những thứ vạn vật trên thế gian vào bên trong.

Thiên Nhãn Thông là có thể nhìn thấy được hết các vật từ nhỏ đến lớn ở rất xa, thấy rõ những cái mà mắt thịt của người phàm không nhìn thấy được, thấy được sự lưu chuyển của chúng sanh trong cõi luân hồi.

Thiên Nhĩ Thông là có thể nghe được những âm thanh mà tai phàm phu không nghe được, phân biệt được, nghe được mọi âm thanh của thế gian, nghe hiểu được tiếng muôn loài.

Thần Túc Thông là có thể đi lại một cách tự tại theo ý muốn của mình, chỉ cần một niệm là có thể đi tới.

Túc Mệnh Thông là biết được vô lượng kiếp của chính mình và người khác.

Tha Tâm Thông là có khả năng biết được tâm niệm của người khác, biết được tâm niệm của chúng sanh trong lục đạo.

Ngoài năm thần thông này ra thì vẫn còn một loại thần thông khác, đó chính là Lậu Tận Thông nhưng hắn không thể nào đạt được, vì chỉ có người tu Phật mới thành!

Vì Lậu Tận Thông là người đã thoát khỏi ra Lục Đạo Luân Hồi, vĩnh viễn trường tồn cùng thiên địa, đó mới gọi là trường sinh bất tử.

Đó chính là năm đại thần thông mạnh nhất trong tất cả các cõi, tuy nhiên không cần phải tới Thiên Tôn mới có thể đạt được, chỉ cần tâm thanh tịnh thì tự nhiên nhìn thấu tất cả.

Đây cũng chính là kinh nghiệm mà hắn tu luyện mấy chục đại kiếp mới rút ra được, đó cũng chính là quy luật của trời đất này.

Tuy nhiên hắn vẫn còn hơn hàng ngàn hàng vạn thần không khác nhưng không mạnh như năm thần thông vừa rồi. Khi một người được đầu thai lên Thiên Giới thì sẽ không còn dùng tới pháp lực hay pháp tắc nữa.

Đối với người trên Thiên Giới thì nó như một trò trẻ con, không đáng một xu nào! Mà thay vào đó là đủ các loại Thần Thông!

Hắn càng nghe lại càng buồn, những lời mấy Thượng Cổ Thánh Hiền lúc trước chỉ dạy thì không làm theo, mà xem nó như là rác rưởi thay vào đó là tôn trọng thực lực.

- Ha ha ha... Phong Y Sư sao? Cái tên nghe thật mỹ miều đấy, dám mở Y Quán trị bệnh giúp đời này! Hôm nay ta sẽ cho người thành Phong Long Sư luôn! Ha ha ha...

Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn làm cho Trương Tiểu Bảo và Tuyết Nhi giật mình chạy ra.

Trước mặt bọn họ có hơn mười người, mặt mày vết sẹo khắp nơi, tay chân đen đúa, tay cầm thanh đao nhìn vào là biết không phải người tốt lành gì.

- Các ngươi không được phá Y Quán của ca ca ta!

Tuyết Nhi nhìn bọn chúng tức giận hét lớn, nàng không cần hỏi cũng biết đám người này là do Phùng Tiêu Đường phái tới để phá ca ca mình, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai mà đã xảy ra nhiều lần rồi.

- Ha ha ha lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, hôm nay để cho gia gia chơi ngươi sung sướng một đêm đi thì bọn ta tha cho các ngươi một lần.

A Hổ cười lớn, ánh mắt dâm dê nhìn chằm chằm vào người Tuyết Nhi làm nàng giận tới đỏ mặt tía tai, nhưng không dám làm liều vì tình thế hiện tại không nghiêng về mình.

- Nếu các ngươi dám làm bậy thì ta sẽ la lớn lên cho mọi người chạy tới, khi đó các ngươi no đòn!
Tuyết Nhi cố gắn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đe dọa đám người A Hổ, hiện tại trong nhà chỉ còn có ca ca và Tiểu Bảo thì khó mà chống lại cả bầy sói trước mặt này.

- Ha ha, ngươi muốn la sao? Nhìn lại xem, hôm nay xung quanh cũng chẳng còn mấy người thì ai sẽ mạo hiểm tới giúp các ngươi!

A Hổ không khỏi cười lớn, hôm nay tới bọn hắn đã có tính toán cả rồi, đợi những người kia đi hết thì đó là thời cơ thích hợp nhất để phá đám.

- Ngươi đừng làm bậy, nếu không ta sẽ báo quan đấy!

Tiểu Bảo đứng kế bên cố gắn nén sợ hãi lại nhìn thẳng vào đám người A Hổ, anh dũng nói.

- Báo quan? Chỉ dựa vào tiểu tử các ngươi? Vào bắt nha đầu này lại cho ta, còn lại đập hết!

A Hổ chỉ tay về phía trước, chín người trong nhóm xoa tay xoay cổ cười đê tiện đi tới gần Tuyết Nhi làm nàng sợ hãi vô cùng, đành núp sau lưng Tiểu Bảo.

- Đám tiểu tử các ngươi phá đám như vậy đã đủ chưa? Hay để ta tự tay tiễn các ngươi một đoạn!

Ngay lúc nguy cấp thì có một tiếng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào, đám người A Hổ vừa quay đầu nhìn ra thì xám mặt, không dám ho một tiếng.

- Gáy sớm ăn gì!

Tuyết Nhi cười ha hả khi người gặp nạn, người mới vừa lên tiếng không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường, một thiếu gia có tiếng trong thị trấn này.

Bạch gia thì được lòng dân khá nhiều, cũng chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý nào, mà Bạch Ngọc Đường rất mếng Trần Phong vì hai người hợp tính nhau, nên hắn cũng có thường xuyên tới nơi này tìm Trần Phong trò truyện.

- Lần sau để ta biết các ngươi dám lại đây phá Y Quán của Phong huynh thì chuẩn bị tinh thần đi là vừa, còn không mau cút đi!

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng lên tiếng, hắn nói không phải là đùa, hắn ghét nhất là loại người lấy đông hiếp yếu, hơn nữa lại đi ăn hiếp một người tốt như Trần Phong.

- Dạ...dạ...tiểu nhân hiểu rồi, nhất định không bén mảng tới đây làm loạn!

A Hổ cúm núm như mèo con, cùi người dẫn theo cả đám sau lưng bỏ chạy.

Bọn họ chỉ là người bình thường, thực lực cùng chỉ là võ đồ tầng một, nếu mà chọc giận vị công tử này thì chỉ sợ lúc đi thì hai chân chứ lúc về thì phải bò rồi.

- Hì hì...may quá, nếu Đường ca không tới chỉ sợ bọn muội bị chúng ăn hiếp rồi!

Trần Tuyết Nhi cười hì hì, một tay ôm Trương Tiểu Bảo ra phía sau mình, dành chỗ phía trước.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu mỉm cười chịu thua người muội muội của Trần Phong, hắn ta đi tới xoa đầu nàng rồi đi lại gần vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bảo.

- Đường huynh, vào trong ngồi một chút!

Trần Phong cười cười bước tới mới Bạch Ngọc Đường vào trong nhà dùng trà.

Tên công tử này rất tốt với hắn, không ít lần đen ngân lượng tặng hắn nhưng mà hắn không nhận vì không thích nhận không của người khác, thà cứ sống an phận như vậy mà an tâm hơn.

- Hôm nay ta tới tìm huynh là có một ít sự tình muốn nhờ Phong huynh giúp đỡ!

Bạch Ngọc Đường cầm quạt xếp phe phẩy trước người, rất ra dáng thiếu niên tuấn lãng làm bao nhiêu nữ nhân say đắm.

Đăng bởi: