Ba lần ngoảnh lại

Chương 1: Ba lần ngoảnh lại Chương 1


Triệu Thanh Ngôn nhìn xuống ngực mình, chiếc áo đen không che được dòng máu đang từ từ chảy ra. Cảm giác đau, đau lắm. Nhưng nó chưa là gì cả, chưa đau khổ bằng nỗi đau trong lòng. Hắn cố gắng nhìn về phía trước bằng đôi mắt đang mờ dần, xung quanh biết bao nhiêu người nhưng chỉ có bóng áo trắng đó lẻ loi. Y đang từ từ đi xa, đi xa hắn. Vài giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má, hòa vào vũng máu đỏ dưới mặt đất.

Khoảnh khắc bóng áo trắng đó dừng lại, tim hắn như thắt lại. Khuôn mặt quen thuộc đó, khuôn mặt mà Triệu Thanh Ngôn chôn sâu trong trái tim mình đang dần dần hiện ra trước mắt hắn. Lần ngoảnh lại đó... là cuối cùng. Hắn cố gắng dùng chút sức lực của mình để hét lên:

- Giang Thi Hàn!!!

"Kiếp này chẳng thể bên nhau
Chỉ đành ly biệt kiếp sau cận kề..."

Mười hai năm trước...

Trên bãi cỏ xanh mượt có hai tiểu nam hài đang ngồi, một người mặc bạch y, còn người kia lại mặc hắc y. Đứa trẻ mặc hắc y chính là Triệu Thanh Ngôn, còn người mặc bạch y chính là Giang Thi Hàn. Hai người im lặng đã lâu, bỗng Giang Thi Hàn cất tiếng nói:

- Thanh Ngôn, ta muốn tìm sư phụ học võ công.

Triệu Thanh Ngôn đang vân vê một cây cỏ, nghe tiếng nói liền quay sang bên cạnh, nhìn cái tên đang dùng đôi mắt tròn đen láy nhìn mình. Y là Giang Thi Hàn, có thể gọi là tri kỷ của hắn, nhỏ hơn hắn ba tuổi.

- Ngươi muốn học võ làm gì?

- Ta muốn học võ để sau này diệt trừ những kẻ ác, bảo vệ mọi người.

Triệu Thanh Ngôn mỉm cười, cốc nhẹ lên đầu Giang Thi Hàn.

- Bản thân ngươi còn lo không xong, nghĩ gì đến việc khác.

Giang Thi Hàn xoa xoa chỗ đau, mỉm cười nhìn Triệu Thanh Ngôn, cánh tay quấn lấy tay hắn.

- Ta không sợ. Có ngươi bảo vệ ta rồi.

Triệu Thanh Ngôn cười, nhìn khuôn mặt đáng yêu trước mắt, nhịn không được bèn đưa tay lên nhéo vào má.

- Được rồi. Ta hứa sẽ bảo vệ cho ngươi.

Triệu Thanh Ngôn nhìn vào đôi mắt to đen láy của Giang Thi Hàn, nhìn thấy bóng mình trong đó, trong lòng không hiểu vì sao ấm áp.

Một năm sau ngày đó, Giang Thi Hàn được sáu tuổi còn Triệu Thanh Ngôn lên chín tuổi. Giang Thi Hàn gia nhập vào Tịnh Lâm phái, bái Trần Hàn Sinh làm sư phụ, trở thành sư đệ đồng môn của Triệu Thanh Ngôn.

Trong sân lớn của Tịnh Lâm phái, rất nhiều đệ tử đã tụ tập ở đó. Mọi người đều mặc bạch y nhẹ nhàng, tà áo nhẹ bay trong gió.
Giang Thi Hàn vui vẻ chạy đến trước mặt Triệu Thanh Ngôn, cười với hắn, đôi mắt híp lại thành một đường cong.

- Thanh Ngôn, ngươi thấy ta thế nào?

- Ngươi phải gọi ta là sư huynh.

- Nhưng ta không thích.

- Thôi gọi sao cũng được.

- Vậy ngươi thấy ta như thế nào?

- Rất có khí chất!

Giang Thi Hàn cong cong khóe môi, rất mãn nguyện mà đáp lại.

- Đương nhiên rồi! Sau này ta nhất định sẽ trở thành một đại hiệp hành tẩu giang hồ, diệt trừ cái ác.

- Nếu như vậy thì lúc đó ngươi đâu cần ta bảo vệ.

Giang Thi Hàn chạy qua nắm lấy tay Triệu Thanh Ngôn.

- Nhưng ta lại muốn ngươi bảo vệ cơ.

Triệu Thanh Ngôn cười nói.

- Được rồi!

Giang Thi Hàn nhìn vào trong mắt Triệu Thanh Ngôn.

- Ngươi phải hứa sẽ luôn ở bên cạnh ta. Ta không muốn ở một mình, thật sự rất buồn.

- Được. Ta hứa sẽ luôn bên cạnh ngươi, không bao giờ rời xa ngươi.

Hắn nhìn thấy trong mắt Giang Thi Hàn là sự tin cậy và dựa dẫm. Bản thân hắn cũng có chút vui vẻ. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đó là sự tin cậy của sư đệ dành cho sư huynh của mình, không biết rằng sự tin cậy của Giang Thi Hàn lại mang một ý nghĩa khác.

Nghe được lời hứa của hắn, Giang Thi Hàn rất vui vẻ, y kéo Triệu Thanh Ngôn ra bên ngoài, hòa vào trong đám đông đệ tử Tịnh Lâm phái.

"Dù thế nào đi nữa vẫn sẽ bên nhau, đời đời kiếp kiếp không xa rời..."
Đăng bởi: