Ba lần ngoảnh lại

Chương 3: Ba lần ngoảnh lại Chương 3


Triệu Thanh Ngôn ngồi đó một lúc lâu, đến khi chân đã thấy mỏi mới đứng lên chuẩn bị trở về phòng.

Vậy là giờ chỉ còn mình hắn.

Vừa mới định bước đi, hắn thấy một bóng người đang chạy đến. Dưới ánh trăng sáng, có thể thấy rõ dung mạo của người đó.

- Thi Hàn!

Giang Thi Hàn chạy lại gần Triệu Thanh Ngôn, thở hồng hộc.

- Ngươi tại sao không ở trong phòng? Làm ta tìm từ nãy đến giờ.

- Ta chỉ định ra đây ngồi ngắm trăng thôi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Giang Thi Hàn bỗng trở nên bực tức, nói:

- Ngươi còn không biết ta tìm ngươi làm gì à?

Y nhét vào tay Triệu Thanh Ngôn thứ gì đó. Hắn cầm lấy, giở ra xem, là một bộ bạch y đẹp đẽ.

- Đây là...

Giang Thi Hàn hơi cúi đầu nên Triệu Thanh Ngôn không thấy được vẻ mặt của y. Giọng y nhỏ đến mức nếu không lắng nghe thì không thể nghe được.

- Tặng ngươi.

Triệu Thanh Ngôn hơi sửng sốt. Bây giờ hắn mới nhớ lần trước Giang Thi Hàn hỏi về sinh thần của hắn. Thì ra y vẫn quan tâm tới hắn. Hắn cười cười, hỏi y:

- Tại sao lại tặng cho ta bạch y? Từ đó đến giờ ta chỉ mặc hắc y thôi.

- Chỉ một lần này thôi. Ngươi mặc một lần này với ta thôi.

Triệu Thanh Ngôn cảm thấy rất vui, hắn đưa tay xoa đầu Giang Thi Hàn.

- Được rồi. Ngày mai ta sẽ mặc nó.

Giang Thi Hàn ngước lên nhìn Triệu Thanh Ngôn, khóe miệng cong lên thành nụ cười. Dưới ánh trăng, đôi mắt của y lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt quen thuộc ngày thường bỗng trở nên đẹp đẽ. Triệu Thanh Ngôn sơ ý đụng vào mặt của y, cảm thấy dường như nó hơi nóng.

- Ngươi có làm sao không? Có bị bệnh không?

Giang Thi Hàn cuốn quýt che mặt lại, chỉ chừa đôi mắt. Y vừa nói vừa ngồi xuống, tránh cái nhìn của Triệu Thanh Ngôn.
- Ta không sao hết. Ngươi nhớ phải mặc nó đấy.
- Ta hứa.

Triệu Thanh Ngôn cũng ngồi xuống bên cạnh y. Hai người ngồi đó trò chuyện đến khi trăng đã lên trên đỉnh đầu mới trở về.

Sáng hôm sau, sao khi luyện kiếm, Triệu Thanh Ngôn theo thói quen hằng ngày đều tắm trước khi dùng điểm tâm. Nhìn thấy bộ bạch y đặt trên bàn, hắn nhớ đến lời hứa với Giang Thi Hàn tối qua nên cầm lấy mặc vào.

Sau khi bước xuống trù phòng dùng điểm tâm, Triệu Thanh Ngôn trở về phòng. Giữa đường hắn gặp Đường Hoa, một sư tỉ của hắn. Đường Hoa vừa trông thấy hắn liền nói:

- Bộ bạch y đó từ đâu đệ có?

- Là Giang Thi Hàn...

- Thì ra là vậy. Thảo nào mấy hôm trước đệ ấy còn đến phòng ta nhờ chỉ dẫn cách may y phục. Ta còn không biết đệ ấy định tặng cho ai, thì ra là tặng cho đệ.

- Tỉ nói bộ y phục này là do Giang Thi Hàn làm ra?

- Đúng vậy. Đệ ấy không nói cho đệ biết à?

- Không hề.

Đường Hoa đi qua, đôi mắt nhìn Triệu Thanh Ngôn đầy ẩn ý.

Triệu Thanh Ngôn nghe trong lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua. Thì ra y quan tâm đến hắn như thế. Thì ra trên đời này vẫn có người quan tâm đến hắn. Hắn chạy một mạch phòng Giang Thi Hàn.

- Thi Hàn!

Giang Thi Hàn đang ngồi lo lắng không biết Triệu Thanh Ngôn có mặc bộ y phục đó không thì thấy hắn chạy đến. Y nhìn qua, chỉ thấy Triệu Thanh Ngôn trong bộ bạch y quả thật rất đẹp đẽ. Y đứng lên, chưa kịp nói gì thì cả người đều rơi vào cái ôm ấm áp. Vì y chỉ cao đến vai Triệu Thanh Ngôn nên cả khuôn mặt đều áp vào lồng ngực rắn chắc. Y còn cảm nhận được nhịp tim đang đập hỗn loạn của mình.

- Thi Hàn, cảm ơn ngươi. Ta rất thích nó.

- Không... không có gì đâu. Không phải ta nói rồi sao, ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt.

- Ta cũng sẽ bảo vệ cho ngươi.

Qua một hồi, cảm thấy Triệu Thanh Ngôn vẫn không hề có ý định buông ra, Giang Thi Hàn mới đẩy hắn ra, quay mặt vào trong để ngăn không cho hắn thấy khuôn mặt đã đỏ ửng của mình. Khó khăn lắm mới tìm lại được tiếng nói của mình, Giang Thi Hàn bảo:

- Ngươi... ngươi ra bên ngoài trước đi.

- Được rồi. Ta ra bên ngoài đợi ngươi.

Triệu Thanh Ngôn bước ra ngoài, đóng cửa lại. Giang Thi Hàn vẫn đứng trong phòng, nghe tiếng tim đập mạnh và nhanh. Y đưa tay lên sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình.

- Ta làm sao thế này?
Đăng bởi: