Ba lần ngoảnh lại

Chương 4: Ba lần ngoảnh lại Chương 4


Trước sân Tịnh Lâm phái, một nhóm người mặc áo trắng đang đứng trước mặt một lão nhân. Trong đám người vận bạch y lại có duy nhất một người mặc hắc y. Đó không ai khác chính là Trần Hàn Sinh, chưởng môn Tịnh Lâm phái. Người duy nhất mặc hắc y đó là Triệu Thanh Ngôn, bên cạnh hắn là một thiếu niên mặt mũi thanh tú, chính là Giang Thi Hàn. Giang Thi Hàn cầm lấy tay của Triệu Thanh Ngôn, trên mặt tràn đầy phấn khích.

Trần Hàn Sinh đứng trước nhóm đồ đệ, phong thái cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, tiên phong đạo cốt. Lão ôn tồn nói:

- Lần này ta cho các con xuống núi là để có cơ hội rèn luyện thêm. Tuyệt đối không được động thủ với người bình thường, gây rối hoặc là làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến thanh danh của Tịnh Lâm phái.

- Chúng con đã rõ!

Đám người đồng loạt nói. Ai nấy đều rất háo hức, bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã được xuống núi tham quan phong cảnh. Mọi người bàn tán xôn xao.

- Ta nghe nói ở vùng Giang Nam có nhiều phong cảnh đẹp lắm.

- Ngươi có đi Hàng Châu bao giờ chưa?

- Ta muốn tới núi Thiên Lĩnh lâu lắm rồi.

Trần Hàn Sinh thấy đám đồ đệ bàn tán sôi nổi thì vội nói:

- Lần này các con sẽ ra ngoài trong vòng hai tháng. Nên nhớ không được quá ham chơi mà phải giúp đỡ mọi người trừ gian diệt ác. Còn bây giờ thì trở về phòng thu xếp hành lí đi. Một nhóm hai người chia ra mà khởi hành.

Giang Thi Hàn kéo áo Triệu Thanh Ngôn, biểu tình vô cùng vui vẻ.

- Ta đi với ngươi được chứ?

Triệu Thanh Ngôn nghĩ rằng hắn và Giang Thi Hàn trước giờ quen thân hơn những người khác, thế nên đi chung với nhau cũng sẽ dễ dàng hơn nên liền đáp ứng.

- Được. Ngươi cứ đi với ta.

- Vậy chúng ta mau chuẩn bị để còn lên đường.

Hai người trở về phòng, Giang Thi Hàn nhanh tay sắp xếp y phục, tiền bạc cần thiết để lên đường. Trong lòng y bây giờ cảm thấy rất vui sướng, không chỉ vì được hạ sơn du ngoạn mà còn vì được ở chung với Triệu Thanh Ngôn. Y có rất nhiều điều muốn nói với hắn.

Đám người lần lượt chia nhau ra dưới chân núi, ai nấy đều rất háo hức trước khung cảnh đẹp đẽ trước mắt. Núi non trùng điệp ẩn hiện trong làn mây trắng, gợi lên dáng vẻ chốn thần tiên. Dọc đường đi những chùm hoa đủ sắc rực rỡ trên sắc lá xanh. Giang Thi Hàn vừa đi vừa ngắm nhìn, luôn miệng tán thưởng. Triệu Thanh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của y thì trong lòng cũng vui vẻ theo. Hắn đi đến gần y, mỉm cười.

- Ngươi vui đến vậy sao?
Giang Thi Hàn quay lại nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc.

- Đương nhiên là ta rất vui rồi.

Triệu Thanh Ngôn nhìn xung quanh, gật gù.

- Nơi này khung cảnh đẹp đẽ, quả là đáng để thưởng ngoạn.

Giang Thi Hàn nhìn khuôn mặt của Triệu Thanh Ngôn, lại hướng xuống nhìn vào khóe miệng cong cong đang cười, không biết nghĩ gì mà bỗng trở nên ngượng ngùng. Y cúi xuống nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng nói:

- Thật ra không chỉ vì phong cảnh đẹp...

Triệu Thanh Ngôn không nhìn thấy sự ngượng ngùng của Giang Thi Hàn, hắn vô tư hỏi:

- Vậy còn vì cái gì nữa?

Giang Thi Hàn nhìn vẻ mặt vô tư của hắn, trong đầu nghĩ thầm: "Biết ngay là hắn không hiểu mà". Y quay mặt đi, tỏ thái độ giận dỗi.

- Không nói cho ngươi.

Triệu Thanh Ngôn thấy Giang Thi Hàn bỗng nhiên tức giận với mình thì nhất thời băn khoăn khó hiểu. Hắn lại ôm lấy Giang Thi Hàn, giọng điệu dỗ dành:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên giận ta? Có chuyện gì thì nói đi chứ?

Triệu Thanh Ngôn đơn giản cho rằng Giang Thi Hàn là tiểu hài tử nên mới dỗ dành như thế. Nhưng Giang Thi Hàn thì lại có cảm giác khác. Y thấp hơn Triệu Thanh Ngôn cả một cái đầu nên gần như nằm trọn trong lòng của hắn. Sự ấm áp quanh thân cùng lời nói dịu dàng của Triệu Thanh Ngôn làm cho y thấy tâm mình mềm nhũn ra, cả cơ thể cũng từ từ nóng lên. Nhưng nghe giọng điệu hắn như dỗ hài tử thì y lại sinh khí. Y gỡ cánh tay đang ôm mình ra, mặc dù thấy hơi luyến tiếc nhưng nhất định phải dứt khoát.

- Ta không phải là hài tử nữa!

Triệu Thanh Ngôn hơi sửng sốt, sau đó hắn cười cười, xoa đầu Giang Thi Hàn:

- Được, ngươi lớn rồi, không phải hài tử.

Không phải hài tử sao lại xoa đầu ta như hài tử thế kia? Giang Thi Hàn gạt tay hắn ra, chạy đi, vừa chạy vừa la lên:

- Triệu Thanh Ngôn, ngươi là đồ ngốc!
Đăng bởi: