Ba lần ngoảnh lại

Chương 5: Ba lần ngoảnh lại Chương 5


Triệu Thanh Ngôn đứng đó nhìn theo bóng lưng Giang Thi Hàn, trong lòng chợt thấy bối rối. Đứa nhỏ này dường như ngày càng khó hiểu.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đưa ra kết luận: những đứa trẻ vào độ tuổi này thường có tâm lí bất ổn, thường hay vui buồn thất thường, cần phải được quan tâm nhiều hơn. Nghĩ thế, Triệu Thanh Ngôn đuổi theo Giang Thi Hàn, trong đầu nghĩ cách dỗ dành y.

Giang Thi Hàn chạy một lúc không thấy Triệu Thanh Ngôn đuổi theo, trong lòng bỗng thấy có chút buồn bực. Y trèo lên một cành cây gần đó ngồi lên, mắt vẫn không quên quan sát động tĩnh phía dưới. Đợi một lúc cuối cùng cũng thấy được bóng hắc y quen thuộc, Giang Thi Hàn trong lòng mừng rỡ, định trèo xuống, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy, y quyết định tiếp tục ngồi trên cây.

Triệu Thanh Ngôn đuổi theo được một lúc thì bóng dáng của Giang Thi Hàn biến mất. Hắn nhìn quanh quất vẫn không thấy được bất cứ ai. Trong lòng chợt dâng lên một tia sợ hãi.

- Không lẽ là xảy ra chuyện rồi?

Triệu Thanh Ngôn định chạy đi, không quên hét lớn:

- Thi Hàn!

Giang Thi Hàn thấy Triệu Thanh Ngôn tiếp tục chạy đi, không còn cách nào khác đành phải kêu lên:

- Thanh Ngôn!

Nghe tiếng gọi, Triệu Thanh Ngôn quay đầu lại. Giang Thi Hàn định trèo xuống, nhưng lại bị trượt chân, té khỏi cành cây.

- A!

Triệu Thanh Ngôn trông thấy thì hoảng hốt, cũng không kịp nghĩ ngợi gì mà xông tới đón lấy y. Kì thật cành cây không quá cao, với võ công hiện giờ của Giang Thi Hàn hoàn toàn có thể tiếp đất một cách an toàn. Nhưng Triệu Thanh Ngôn căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Vừa trông thấy bóng bạch y đó rơi xuống liền chạy đến ngay lập tức.

Giang Thi Hàn rơi vào trong lòng hắn, hắn bị mất đà, ngã ra phía sau. Cũng may mặt đất ở đây khá mềm mại, không có đá sỏi nên cũng không bị thương ở đâu.

Giang Thi Hàn lồm cồm bò dậy, vừa trông thấy Triệu Thanh Ngôn vì đỡ mình mà ngã như vậy thì có chút hối hận. Y luống cuống kiểm tra cả người hắn xem có bị thương ở đâu không. Trông thấy vẻ luống cuống của y, Triệu Thanh Ngôn bật cười.

- Ta không sao. Ngươi không cần phải lo lắng.

Giang Thi Hàn ủ rũ.

- Ta xin lỗi.

- Xin lỗi việc gì?

Giang Thi Hàn thở dài, thực ra y cũng không biết nên nói sao nữa. Nói lí do vì hắn xem mình là trẻ con nên mới giận dỗi? Ngẫm lại thì y cũng vừa mới 14 tuổi thôi. Hay là việc y trèo cây bị ngã để hắn phải đỡ? Hình như đó cũng không thể xem là lỗi được.

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của y, Triệu Thanh Ngôn lại thấy buồn cười. Hắn xoa đầu y, bảo:

- Được rồi. Ngươi mau xuống đi, chúng ta còn phải lên đường.
Hắn lại dùng giọng điệu dỗ hài tử đó. Nhưng lần này Giang Thi Hàn căn bản không có cơ hội giận dỗi, bởi y nhớ ra mình còn đang ngồi trên người Triệu Thanh Ngôn. Phải công nhận ngồi ở đây thật êm! Nhưng cho dù luyến tiếc đến cỡ nào thì y vẫn phải đứng lên.

Triệu Thanh Ngôn đứng lên phủi bụi đất bám trên y phục, sau đó bảo Giang Thi Hàn:

- Mau đi thôi! Nếu không trời tối vẫn chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ ở đâu.

Giang Thi Hàn đưa bàn tay của mình chạm nhẹ vào bàn tay của Triệu Thanh Ngôn.

- Ngươi... nắm tay ta được không? Một lúc thôi cũng được.

Triệu Thanh Ngôn nhìn thấy điệu bộ của y, khẽ mỉm cười.

- Ngươi sợ lạc sao?

- Hả... Hừ, cứ cho là vậy đi.

Triệu Thanh Ngôn cầm lấy tay Giang Thi Hàn. Bàn tay hắn lớn hơn, bao trọn cả bàn tay nhỏ nhắn của y. Nhưng y lại cầm lấy tay hắn, đan hai bàn tay vào nhau.

- Ta thích như thế này hơn.

- Ngươi muốn sao cũng được.

Giang Thi Hàn không nói gì, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ: phải làm sao thì hắn mới không xem ta là tiểu hài tử nữa đây? Ước gì ta lớn nhanh hơn một chút nữa.

Y ngước nhìn Triệu Thanh Ngôn, bàn tay bất giác xiết chặt thêm. Hắn quay sang nhìn y.

- Có chuyện gì không?

- Ngươi định đi đâu?

- Đi nơi nào cũng được. Nếu ngươi muốn đi đến nơi nào, ta sẽ đi cùng với ngươi.

Giang Thi Hàn nhìn vào mắt của Triệu Thanh Ngôn. Ánh mắt của y tràn đầy sự mong đợi.

- Cả đời được không?

Nhìn dáng vẻ khó hiểu của hắn, y cúi đầu nói nhỏ:

- Ngươi cùng đi với ta... cả đời được hay không?
Đăng bởi: