Ba lần ngoảnh lại

Chương 6: Ba lần ngoảnh lại Chương 6


Triệu Thanh Ngôn kinh ngạc nhìn Giang Thi Hàn, rồi không biết suy nghĩ điều gì, hắn cười:

- Ta cũng có thể sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng điều này không tốt cho ngươi lắm đâu.

Giang Thi Hàn mờ mịt nhìn hắn.

- Sao lại không tốt?

- Sau này ngươi còn phải tìm một cô nương hợp ý, có một gia đình rồi sinh con đẻ cái nữa. Nếu như ta cứ đi theo ngươi thì...

Triệu Thanh Ngôn chưa nói xong, Giang Thi Hàn đã gắt lên.

- Ta không cần những thứ đó. Chỉ cần ngươi ở cùng với ta là được.

Triệu Thanh Ngôn có phần bối rối, hắn cũng không ngờ y lại cố chấp đến vậy? Không lẽ là do y hiểu sai điều gì? Có lẽ là do từ nhỏ đến giờ hai người bọn họ luôn ở gần nhau, tình cảm gắn bó nên y nhất thời kích động.

- Sau này cho dù ngươi có gia đình rồi thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà.

- Ý ngươi là như bằng hữu?

- Đúng vậy!

Giang Thi Hàn quay mặt đi, đưa lưng về phía hắn.

- Nhưng ta không muốn làm bằng hữu với ngươi.

- Vì cái gì?

Giang Thi Hàn hơi phân vân không biết có nên nói lí do hay không. Y không biết hắn có hiểu tâm tư của mình hay không. Nhưng rõ ràng mọi thứ đều rất dễ để đoán được. Trừ phi Triệu Thanh Ngôn là một kẻ căn bản không hiểu về điều này. Hoặc có thể hắn biết, nhưng vẫn giả vờ không hay.

Giang Thi Hàn đứng đó một lúc lâu nhưng không nói gì. Một lúc sau, y mới quay mặt lại, thần sắc hoàn toàn bình thường.

- Chúng ta mau đi thôi. Trời sắp tối rồi, trước hết nên tìm một nơi nghỉ ngơi đã.

Triệu Thanh Ngôn tuy đang thắc mắc vì sao y không trả lời câu hỏi của mình. Nhưng thấy y có vẻ không muốn trả lời nên hắn cũng không ép buộc, cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Hai người lại tiếp tục sóng đôi đi về phía thành trấn.

Vừa đến được một khách điếm thì trời cũng vừa sập tối. Triệu Thanh Ngôn gọi tiểu nhị làm vài món cho buổi tối, sau đó thuê hai gian phòng để nghỉ ngơi. Trước đây hắn đã từng lưu lạc bên ngoài một thời gian nên cũng không thấy bỡ ngỡ. Giang Thi Hàn thấy Triệu Thanh Ngôn định thuê hai gian phòng thì cất tiếng hỏi:

- Lần này xuống núi chúng ta nên tiết kiệm lộ phí. Tại sao ngươi lại thuê hai gian phòng mà không phải một gian?

- Ta chỉ sợ ngươi không quen ngủ chung với người khác. Ta thì thế nào cũng được.

- Vậy thì thuê một gian đi. Ta không ngại chung phòng với ngươi đâu.

Y nói là không ngại chung phòng với Triệu Thanh Ngôn chứ không phải là với người khác là có ý ám chỉ. Nhưng Triệu Thanh Ngôn không hề nhận ra ý tứ trong lời nói đó. Hắn nói:

- Nếu đã vậy thì chúng ta chỉ thuê một gian.
Cơm tối xong, hai người lên phòng nghỉ ngơi. Triệu Thanh Ngôn nói với Giang Thi Hàn.

- Đi đường cả ngày mệt mỏi, ngươi có muốn tắm hay không?

- Vậy ngươi có muốn tắm hay không?

- Ta thế nào cũng được.

Giang Thi Hàn đặt tay nải xuống giường, cười với Triệu Thanh Ngôn.

- Tốt nhất là ngươi cũng nên tắm đi thôi, kẻo ta không chịu được.

Triệu Thanh Ngôn rất "ngây thơ" mà chỉ xuống đất.

- Nếu ngươi chê thì ta ngủ ở dưới đất là được. Ngươi cứ ngủ ở trên giường đi.

Giang Thi Hàn không còn lời nào để nói, y bước ra ngoài gọi tiểu nhị đem hai thùng nước tắm vào.

Hai thùng nước tắm chỉ một lát sau đã được đem vào phòng. Triệu Thanh Ngôn rất vô tư mà cởi y phục, chỉ chừa một cái tiết khố mà bước vào trong nước. Giang Thi Hàn nhìn thấy cơ thể rắn chắc của Triệu Thanh Ngôn, y cố nén ý định muốn giơ tay chạm vào đó. Lại nhìn xuống cơ thể chưa phát triển hết của mình, cánh tay đang cởi y phục bỗng trở nên luống cuống. Cuối cùng, y để nguyên lớp áo trong cùng mà bước vào bồn.

Triệu Thanh Ngôn trông thấy dáng vẻ đó của Giang Thi Hàn, nhất thời cảm thấy buồn cười. Hắn chồm qua phía thùng gỗ bên kia, giở giọng trêu chọc.

- Ngươi sao lại không cởi hết y phục. Có phải cô nương đâu mà ngại ngùng.

Vừa nói hắn vừa kéo áo của Giang Thi Hàn ra. Ngón tay đụng vào da thịt y, hắn sửng sốt:

- Sao ngươi nóng thế này? Có phải bị bệnh rồi không? Có cần ta gọi đại phu không?

Giang Thi Hàn luống cuống giữ lại vạt áo, gương mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói:

- Không... không cần đâu. Ta không sao.

Y vừa nói vừa quay mặt sang chỗ khác, lòng thầm nghĩ: đáng lẽ ta không nên nhìn.

Triệu Thanh Ngôn không biết những suy nghĩ của Giang Thi Hàn, hắn chỉ cười cười rồi bắt đầu chà rửa.

Mãi đến khi hắn đã mặc y phục vào rồi, Giang Thi Hàn vẫn còn ngâm trong thùng.

- Sao ngươi không đi ra? Coi chừng bị cảm.

- Ngươi... ra ngoài một lát đi.

Triệu Thanh Ngôn không hiểu y có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao dạo này y vẫn luôn kì lạ như thế. Sau khi hắn đã bước ra ngoài, Giang Thi Hàn mới đứng dậy, bắt đầu thay y phục. Vừa thay y vừa lẩm bẩm.

- Phải kiềm chế! Phải kiềm chế!...
Đăng bởi: