Ba lần ngoảnh lại

Chương 7: Ba lần ngoảnh lại Chương 7


Trời đã về khuya, ánh nến le lói trong căn phòng bị thổi tắt đi.

- Mau ngủ đi.

Triệu Thanh Ngôn cởi bớt áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Giang Thi Hàn. Trông thấy dáng nằm cứng nhắc của y, hắn bật cười.

- Ngươi có cần phải ngủ như thế không? Có gì không thoải mái hay sao?

Đương nhiên là có rồi. Y làm sao mà thoải mái vô tư như cái người bên cạnh được chứ. Dù gì thì sau rất nhiều năm hai người mới ngủ chung với nhau, cho dù thế thì cảm giác vẫn khác trước rất nhiều. Lúc trước là trẻ con vô tâm vô phế, căn bản không để ý điều gì, bây giờ trong lòng lại có suy nghĩ khác lạ, làm sao mà ngủ yên cho được.

Với lại... Giang Thi Hàn khẽ quay đầu sang nhìn Triệu Thanh Ngôn đã chìm vào giấc ngủ. Bản thân y có một tật xấu khi ngủ, dường như là từ lúc gia nhập tông môn. Lúc đó các đệ tử đều ngủ phòng riêng, Giang Thi Hàn quen ngủ cùng với Triệu Thanh Ngôn nhất thời cảm thấy tĩnh mịch nên tự xem chiếc gối là hắn. Đến bây giờ buổi tối y vẫn ôm chiếc gối mà ngủ, đôi lúc còn tự lẩm bẩm tên Triệu Thanh Ngôn. Bây giờ người thật lại đang nằm bên cạnh, y sợ mình ngủ say rồi lại theo thói quen làm ra chuyện gì đó, thế nên Giang Thi Hàn tự nhủ bản thân phải cố gắng qua hết đêm nay. Nhưng chỉ qua nửa canh giờ, mi mắt y bắt đầu nặng trĩu, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

- Thanh Ngôn... Thanh Ngôn...

...

- Thi Hàn!

Giang Thi Hàn theo bản năng trả lời.

- Chuyện gì?

- Ngươi đã tỉnh dậy chưa?

Giang Thi Hàn giật giật mí mắt.

- Sáng rồi sao? Ngươi gọi ta sớm thế này làm gì?

- Ngươi buông ta ra được không?

- Buông? Sao phải buông?

Giang Thi Hàn từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt y là khuôn mặt của Triệu Thanh Ngôn, vẻ mặt của hắn vừa mang ý cười vừa tràn ngập bất đắc dĩ.

- Aaaa!!!

Giang Thi Hàn giật mình hét lên. Bây giờ y mới nhận ra tư thế của mình lúc này. Hai tay kẹp chặt cổ của Triệu Thanh Ngôn, hai chân thì vòng qua eo hắn. Trông chẳng khác gì một con koala đang gắng sức bám lấy gốc cây.

Giang Thi Hàn nhanh chóng thu tay chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, miệng không ngừng lắp bắp.

- Ta xin lỗi... Ta không cố ý...

Triệu Thanh Ngôn nhìn vẻ mặt của y, mỉm cười.

- Có gì ảnh hưởng đâu. Ngươi cũng đâu phải nữ nhân.

Ừ nhỉ. Y cũng đâu phải nữ nhân. Nếu như vậy... Giang Thi Hàn ngước lên nhìn Triệu Thanh Ngôn, một tia gian xảo ánh lên trong đáy mắt. Nếu như vậy thì ôm một chút chắc hắn không phản đối đâu nhỉ.
Không hiểu sao khi bị ánh mắt của y nhìn, Triệu Thanh Ngôn lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Hắn đưa tay xoa mặt, hình như trời vẫn đang nóng mà.

Hai người nhanh chóng rời giường, xuống lầu ăn chút điểm tâm. Suốt buổi sáng, Giang Thi Hàn hết nhìn Triệu Thanh Ngôn, sau đó lại nhìn sang hướng khác, cười tủm tỉm một mình.

- Ngươi có chuyện gì vui lắm sao?

- Đương nhiên là có.

- Nói cho ta nghe được không?

- Bí mật!

Triệu Thanh Ngôn bĩu môi.

- Ngươi làm gì mà cứ giấu giếm ta thế? Hay là ngươi không tin tưởng ta?

Giang Thi Hàn vội vàng lắc đầu. Làm gì có chuyện y không tin tưởng hắn chứ, chẳng qua y không thể nói được mà thôi. Y chống cằm, mắt liếc nhìn hắn, trong lòng thở dài tiếc hận. Đến bao giờ thì tên ngốc này mới nhận ra tâm tư của y đây? Mọi thứ đều đã rõ như ban ngày thế kia.

- Hình như vài ngày nữa là đến sinh thần của ngươi phải không?

Giang Thi Hàn bật dậy, hình như dạo này trí nhớ y kém lắm, đến cả sinh thần của bản thân cũng quên. Nhưng mà Thanh Ngôn vẫn nhớ, chứng tỏ hắn vẫn quan tâm đến y.
Nghĩ đến đây Giang Thi Hàn lại không nhịn được mà mỉm cười.

- Có lẽ ta nên tìm một món quà tặng cho ngươi. Ngươi thích cái gì?

- Bất cứ thứ gì cũng được.

Nếu tặng ngươi cho ta thì ta càng thích hơn. Đương nhiên những lời này Giang Thi Hàn nào dám nói ra ngoài miệng.

Nhìn vào khuôn mặt đang suy tư của Triệu Thanh Ngôn, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Giang Thi Hàn đột nhiên thốt lên.

- Thanh Ngôn!

Triệu Thanh Ngôn nhìn y.

- Có chuyện gì?

Y cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên gọi tên hắn nữa. Nhưng không lẽ lại nói là không có chuyện gì? Lúc nãy hình như hai người đang nói về sinh thần của y.

- Ngươi nghĩ 15 tuổi đã có thể gọi là trưởng thành chưa?

Triệu Thanh Ngôn suy nghĩ một lát mới trả lời, dường như không biết tại sao y lại đột ngột hỏi như thế. Nhìn người trước mặt mình, hắn mỉm cười: có lẽ y không còn là trẻ con nữa.

- Có thể nói là như vậy. Nếu như ngươi đã biết suy nghĩ chín chắn, biết rõ những việc mình đang làm, biết chịu trách nhiệm về nó và suy tính được con đường tương lai sau này thì có thể coi là đã trưởng thành.

- Biết được những việc mình đang làm, suy tính cho tương lai...

Giang Thi Hàn cứ lẩm bẩm những lời Triệu Thanh Ngôn vừa nói. Y liếc nhìn hắn, lòng tự nhủ: ta nghĩ ta biết mình muốn điều gì rồi.
Đăng bởi: