Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 12: Chém Giết. (1)


Lâm Lạc mỉm cười:

- Ta cảm thấy nơi này dùng để chôn xương cho ba người các ngươi cũng không phải sai!

- Tiểu tạp chủng, còn dám mạnh miệng!

Mắt tam giác tính cách vô cùng xúc động, đã hướng Lâm Lạc vọt tới.

- Chư lão đại, đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn là trước bắt tiểu tử này, lại chậm rãi khảo vấn!

Mặt thẹo quay đầu nhìn Chư Đại Hải nói ra.

- Hảo!

Hai người đồng thời cất bước, hướng Lâm Lạc ép tới.

Nhưng chỉ là một khe hở ngắn ngủi như vậy, Lâm Lạc đã phát uy !

Hổ Đả Lục Hợp!

Lâm Lạc ra tay chính là tuyệt kỹ mạnh nhất trước mắt hắn nắm giữ, một quyền oanh ra, lập tức huyễn hóa thành bảy đạo quyền ảnh, hướng mắt tam giác đổ ập xuống.

- A, vũ kỹ!

Mắt tam giác kinh hãi gần chết, tuy nâng chưởng phong khán trụ hai quyền, nhưng năm quyền còn lại lại chân chân thật thật đánh vào lồng ngực của hắn!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Năm quyền qua đi, lồng ngực của mắt tam giác rõ ràng xuất hiện một cái động lõm thật sâu! Hắn vẫn không thể tin được, run rẩy duỗi ra hai tay chỉ Chư Đại Hải cùng mặt thẹo, sau đó thân thể ầm ầm đổ ngược lại, máu tươi tràn ra, ở dưới thân thể của hắn tạo thành một cái huyết đoàn!

- Cái gì!

Chư Đại Hải cùng mặt thẹo đều là quá sợ hãi, bọn họ như thế nào cũng khó có khả năng nghĩ đến, tu vi Lâm Lạc cùng mắt tam giác tương tự, rõ ràng lại có thể một kích chết ngay đồng bạn của chúng!

- Vũ kỹ, Chư lão đại, hắn biết vũ kỹ.

Sau khi khẽ giật mình, mặt thẹo mới hồn trở lại, khàn giọng thét to.

- Gào cái gì!

Tuy sắc mặt Chư Đại Hải cũng rất khó coi, nhưng cũng không có quá mức bối rối, mà là gắt gao nhìn xem Lâm Lạc.

- Trách không được không có sợ hãi, nguyên lai là học được một môn vũ kỹ! Bất quá, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới có vũ kỹ!

Hắn thoáng cái rút đoản kiếm bên hông ra nói:

- Tiểu tạp chủng, lão tử trước chặt tay chân của ngươi, lại chậm rãi ép hỏi, đến lúc đó, ngươi duy nhất có thể yêu cầu xa vời đúng là nhanh được chết!

- Nói nhảm thật nhiều!

Sau khi Lâm Lạc quét dọn một địch nhân, tin tưởng tăng nhiều, một bước xa lao ra, mục tiêu nhắm ngay mặt thẹo!

- Móa nó!

Mặt thẹo nhịn không được mắng một tiếng, có vũ kỹ hay không đối với võ giả mà nói hoàn toàn chính là khác biệt trời và đất, mắt tam giác một kích bị mất mạng, máu còn chảy đầm đìa kia bày ở trước mặt, hắn nào dám đi đấu mũi nhọn của Lâm Lạc.

Trốn! Trốn! Trốn!

Hắn phản ứng đầu tiên chính là tránh đi mũi nhọn, để cho Chư Đại Hải đi đánh chủ lực, hắn từ bên cạnh kiềm chế. Tuy uy lực Vũ kỹ cường đại, nhưng phụ tải đối với võ giả cũng đồng dạng cự đại, căn bản không có khả năng liên tục sử dụng mấy lần!

Nhất cổ tác khí, nhị suy, tam kiệt, chỉ cần hao hết chân nguyên lực của Lâm Lạc, chẳng lẽ hai người bọn họ còn dọn dẹp không được một thiếu niên miệng còn hôi sữa sao?

Nhưng Chư Đại Hải lại giận dữ, quát:

- Móa nó ngươi trốn cái gì, chế trụ tiểu tử kia, chỉ cần một hơi thời gian lão tử liền có thể phế hắn đi!

Mặt thẹo cắn răng một cái, không hề trốn tránh, mà là cố lấy hai đấm hướng Lâm Lạc oanh tới.

- Muốn chết!

Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, Hổ Đả Lục Hợp sử xuất lần nữa, bảy đạo quyền ảnh phô thiên cái địa!

Bùm!

Mặt thẹo bị oanh bay, ở trên bầu trời xẹt qua một đường cong, nặng nề ngã rơi xuống mặt đất, hai con mắt giống như cá chết trừng mắt nhìn Chư Đại Hải, giống như đang nói:

- Ngươi không phải nói chỉ cần một hơi thời gian liền có thể xử lý tiểu tử kia sao?

Dưới thân thể của hắn đồng dạng chảy ra đại lượng máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều bị oanh đến bấy nhầy, chết đến không thể chết lại !

Chư Đại Hải hoảng hốt, mặc dù hắn biết Lâm Lạc tu luyện vũ kỹ, nhưng thật không ngờ vũ kỹ của đối phương rõ ràng cường đại như vậy! Tuy mắt tam giác bị Lâm Lạc một kích mất mạng, nhưng hắn còn tưởng rằng là bị Lâm Lạc đánh bất ngờ tay không kịp, nhưng mặt thẹo đồng dạng bị Lâm Lạc giết chết ngay lập tức, đủ để chứng minh Lâm Lạc cường đại rồi!

Nhưng hắn chứng kiến khuôn mặt Lâm Lạc có chút trắng bệch, tin tưởng lại nổi dậy!

Tuy uy lực Vũ kỹ cường đại, nhưng phụ tải đối với thân thể cũng là cự đại, Lâm Lạc giết hai võ giả cùng giai há có thể điềm nhiên như không? Vừa vặn, hai cái ngu xuẩn này chết chẳng những tiêu hao đại lượng chân nguyên lực của đối phương, cuối cùng đại bí mật này còn có thể bị mình độc hưởng, không có kết quả nào tốt hơn chuyện này!

Chư Đại Hải càng nghĩ càng đắc ý, không khỏi cười ha ha, nắm lấy đoản kiếm hướng Lâm Lạc đuổi theo:

- Tiểu tử, tình trạng hiện tại của ngươi cũng đến sơn cùng thủy tận đi à nha! Lão tử còn phải cám ơn ngươi giúp ta giết chết hai cái ngu xuẩn này, ít đi hai người biết bí mật!

Xoạt xoạt xoạt, đoản kiếm huy vũ xuất ra đạo đạo ngân huy, giống như bầy xà nhảy múa cuồng loạn, hướng Lâm Lạc cuốn tập đi tới.

- Ngân Xà Phệ Tượng!

Đối phương hiển nhiên cũng là vận dụng vũ kỹ, bốn đạo bóng kiếm chia ra tấn công vào tứ chi của Lâm Lạc, muốn nhất cử phế bỏ tứ chi của Lâm Lạc!

Bất quá, chỉ có tứ kiếm mà thôi!

Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, Hổ Chiến Tứ Tượng đánh ra, lập tức năm đạo quyền ảnh đón đánh mà đi.

Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!

Bốn đạo quyền ảnh phân biệt đụng vào trên thân kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy, Lâm Lạc thoải mái hóa giải một kích sát chiêu này của đối phương, một quyền cuối cùng ở trong ánh mắt không thể tin của Chư Đại Hải, chân chân thật thật đánh vào trước mặt đối phương.

- A... a ...a...

Chư Đại Hải kêu thảm một tiếng, xương mũi đã bị sinh sinh cắt đứt, mặt mũi tràn đầy máu tươi, có vẻ dữ tợn vô cùng. Hắn chỉ vào Lâm Lạc, khó nén vẻ sợ hãi:

- Làm sao có thể! Làm sao có thể!

Kỳ thật bộ vũ kỹ này của hắn cũng không kém Hổ Ảnh quyền bao nhiêu, đạt tới cảnh giới cao nhất cũng có thể xuất liên tục tám kiếm, uy lực cường đại!

Chỉ là giới hạn trong ngộ tính, Chư Đại Hải chỉ có thể đồng thời đánh ra tứ kiếm, tương đương với Hổ Ảnh Quyền Tam Ảnh. Nhưng chỉ là Tam Ảnh này cũng làm cho hắn hoành hành vô kị, ít có địch thủ, nhưng Lâm Lạc căn cốt cực kỳ kém, bất quá ngộ tính lại là quái thai, hắn cũng chỉ có tự nhận không may!

Trước Lâm Lạc oanh giết mặt thẹo cùng mắt tam giác đều quá nhanh, Chư Đại Hải căn bản không có thấy rõ Lâm Lạc ra quyền, nhưng lúc này hắn trực diện Lâm Lạc, rốt cục nếm đến lợi hại! Nhưng mà đây vẫn chỉ là Tứ Ảnh mà thôi!

- Sợ sao?

Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, đối với loại tiểu nhân muốn giết người cướp của này, hắn tự nhiên đã nổi lên sát ý. Nơi này là thế giới nhược nhục cường thực, Lâm Lạc không tự cho mình là người tốt, cũng sẽ không chủ động gây hấn, nhưng đối với những người trêu chọc mình kia, hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay!