Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 101: Khó lòng phòng bị


Hồ Lân thấy dáng vẻ gấp gáp của Mân Nương, trong lòng buồn cười bèn nói: “Mân Nương ngốc, Phương phu nhân muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho nàng, chẳng lẽ nàng không muốn ném lại?”

Mân Nương nghe vậy thì có chút suy nghĩ.

Hồ Lân ôm nàng vào lòng, suy xét một hồi, sau đó nói: “Mân Nương, nàng cùng ta ẩn cư nơi núi sâu đi.”

Mân Nương cả kinh, cúi đầu không đáp.

Nàng thích Hồ Lân, cũng muốn ở bên hắn đời đời kiếp kiếp, nhưng nếu bảo nàng và Hồ Lân cùng nhau ẩn cư, nàng lại không có được loại quyết tâm đó. Thứ nhân là vì nàng đã quen nơi phồn hoa của nhân thế, trong núi sâu cái gì cũng không có, đến lúc đó biết làm sao? Thứ hai là vì nhà nàng có cha già, nếu nàng bỏ đi theo Hồ Lân cho xong việc, đến lúc đó cha nàng sẽ bị bêu danh thay nàng, ông là một người coi trọng giáo lý đến thế, hẳn là sẽ tức mà chết…

Hồ Lân thấy nàng im lặng thì không nói nữa.

Hắn yêu Mân Nương, do vậy muốn để nàng làm chủ, nàng ở đâu thì hắn sẽ ở đó là được.

Lần tiếp theo khi Hồng đại nãi nãi và Trương tam nãi nãi tới làm phiền, Mân Nương nói thẳng: “Trước giờ ta không có ý kiến gì, mọi việc cứ để phu nhân làm chủ.”

Trương tam nãi nãi biết nàng ít nói, đã nói là nói thật, do vậy cũng không dây dưa nữa.

Còn Hồng đại nãi nãi bắt nạt nàng đã quen, nàng ta cho rằng Mân Nương quả là lớn gan khi dám thách thức mình, do vậy quyết định ra tay chỉnh đốn Mân Nương, để cho nàng biết được lợi hại của bà đây.

Mấy ngày nay Mân Nương có một cảm giác là lạ, giống như cảm giác bị người theo dõi.

Sau giờ Ngọ hôm đó, Hồng đại nãi nãi phái nha hoàn thân tín tới thông báo với Mân Nương, nói là cần tu sửa hoa cỏ trong viện Thu Hương, buổi chiều sẽ có người trồng hoa tới sửa cây, vì vậy nàng cần đưa nha hoàn tránh đi.

Đến buổi chiều, Mân Nương thay một bộ áo váy lụa mỏng, ôm tiểu hồ ly, khóa cửa phòng, sau đó mang theo Thanh Hòe rời khỏi viện Thu Hương. Nàng chậm rãi tới bên bờ ao sen trong viện, ngồi chơi đùa trong đình bên cạnh ao.

Bên trong ao nuôi khá nhiều hoa sen, vì đang là mùa xuân, còn chưa đến mùa sen nở nên trong ao chỉ có lá sen non nớt, chưa có hoa.

Mân Nương chơi đến tận lúc trời tối, còn đến chỗ phu nhân ăn cơm rồi mới ôm tiểu hồ ly trở về viện.

Có lẽ do thợ làm vườn đã tu sửa hoa cỏ xong rồi nên trong viện Thu Hương rất yên tĩnh, không một tiếng động, giống như không có người.

Thanh Hòe đã chuẩn bị nước tắm, Mân Nương ôm tiểu hồ ly, hai người cùng nhau tắm rửa, thay quần áo, sau đó lại nằm trên ghế dài đọc sách.

Tuy Hồng Cừ không thấy tăm hơi, nhưng những cuốn tiểu thuyết của Hồng Cừ thì vẫn còn đây, lúc Mân Nương rảnh rỗi sẽ lại mang ra đọc một lúc.

Trong những cuốn tiểu thuyết đó, nàng thích nhất là ‘Si Bà Truyền’, cách mấy ngày sẽ đọc lại một lần.

Nàng đọc xong ‘Si Bà Truyền’ thì thân thể lại có phản ứng, bèn nhẹ nhàng hôn một cái lên tai tiểu hồ ly, nhỏ giọng nói: “Hồ Lân, chúng ta về phòng đi?”

Trước kia nếu nàng đề nghị như vậy, Hồ Lân nhất định sẽ hoan hô nhảy nhót, biến thành hình người theo lời nàng, nhưng tối nay hắn lại dựng thẳng lỗ tai, giống như đang nghe ngóng cái gì đó, có vẻ không nhiệt tình với nàng.

Mân Nương đặt hắn vào lớp áo bên trong của mình, để hắn dán vào ngực nàng, dụ dỗ hắn.

Nhưng Hồ Lân vẫn hờ hững với nàng như cũ.

Mân Nương rất tức giận, bèn lôi tiểu hồ ly từ trong ngực ra, giả bộ muốn ném hắn xuống đất.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng, không nỡ ném hắn văng đi, bèn chỉ ‘hừ’ một tiếng, nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly trên ghế dài, bản thân nàng thì xoay người trở về phòng ngủ.

Mân Nương nằm trên giường, chờ đợi Hồ Lân tới cầu xin nàng, nhưng nàng lăn qua lộn lại nửa buổi vẫn không thấy tiểu hồ ly đâu.

Nàng bất giác ngủ thiếp đi mất.

Đêm thật dài.

Khi mảnh trăng non hình lưỡi liềm treo trên bầu trời, trong viện Thu Hương vô cùng yên tĩnh, toàn bộ cây cối được bao phủ trong ánh trăng.

Đèn lưu ly trong phòng do Mân Nương thắp đợi tiểu hồ ly cuối cùng cũng cạn dầu, lập lòe rồi phụt tắt.

Đột nhiên có tiếng kêu đau đớn truyền tới, ngoài sân vang lên tiếng bước chân, bắt đầu từ chỗ ngoài cửa sổ phòng Mân Nương tới chỗ tường bao bên ngoài viện.

Một bóng đen nhanh chóng chạy tới bên tường, nhảy lên rồi bay ra ngoài.

Tiếng bước chân dần đi xa.

Nửa đêm khi Lý Mân đang ngủ thì duỗi tay ra sờ Hồ Lân theo thói quen, nhưng nàng lại không đụng tới hắn, bèn lập tức tỉnh ngủ. Nàng vội ngồi dậy, phát hiện tiểu hồ ly vẫn chưa trở về phòng.

Mân Nương ngồi trên giường nghĩ ngợi một lát, nàng đã quen ở bên tiểu hồ ly, bây giờ không có hắn thì trong lòng nàng thấy trống vắng.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, Mân Nương ngồi dậy, mặc áo mỏng xuống giường, nàng muốn đến phòng ngoài để tìm tiểu hồ ly.

Nàng không tìm thấy đá đánh lửa, không có cách nào để đốt đèn, bèn mở cửa phòng ngoài để ánh trăng chiếu vào, trong phòng lập tức sáng lên, nhưng ghế dài trong phòng trống không, chẳng thấy tiểu hồ ly đâu.

Trong lòng Mân Nương nảy lên một cái thật mạnh, nàng hoang mang, phảng phất như vừa mất cái gì đó, đến nỗi sắp không thở được.

Nàng ngồi xuống ghế dài trong phòng, trong đầu tràn ngập những tưởng tượng đáng sợ: Hồ Lân đến bên nàng chỉ vì hiếu kỳ nhất thời, bây giờ hắn đã chơi đủ nên đã bỏ đi, không bao giờ về nữa, để lại một mình nàng cô độc, mãi cho đến chết…

Mân Nương bị tưởng tượng của mình khiến cho sợ hãi, bật khóc thút thít.

Cứ nghĩ đến tương lai thê thảm ảm đạm không có tiểu hồ ly bầu bạn, nàng lại khóc càng thương tâm hơn, chẳng bao lâu đã khóc ướt đẫm một cái khăn tay.

Chính vào lúc đó, có tiếng bước chân từ xa truyền đến ngày càng gần, một thân ảnh thon dài đứng ở cửa phòng ngoài, giọng nam sáng sủa dễ nghe tràn ngập thắc mắc: “Mân Nương, nàng khóc cái gì vậy?”

Mân Nương: “…Hồ Lân? Hồ Lân!”

Nàng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

Hồ Lân đi tới đối diện, ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn bế nàng lên, đặt lên đùi mình: “Mân Nương, nàng sao vậy?”

Trong lòng Mân Nương vô cùng mừng rỡ, giống như vừa được Bồ Tát sống giáng trần cứu giúp, trong nước mắt cũng mang ý cười: “Hồ Lân, chàng đi đâu vậy?”

Ngón tay thon dài của Hồ Lân búng một cái về phía đế đèn gần đó, đèn lập tức sáng lên.

Hắn làm động tác đóng cửa về phía cửa phòng, cửa phòng kêu ‘Két’ một tiếng, lập tức đóng lại, thậm chí còn tự động cài then.

Mân Nương chà lau nước mắt, trên hàng lông mi cong dài còn vương nước mắt lóng lánh, nàng tha thiết nhìn động tác của Hồ Lân, ánh mắt không nỡ rời khỏi hắn.

Hồ Lân làm xong mấy việc kia thì quay sang nàng, hắn nhìn thấy hai mắt nàng rưng rưng, lóng lánh nước mắt, trên mặt cũng đầy nước mắt, trong lòng hắn nhói đau, vội hỏi: “Mân Nương, vì sao khóc vậy?”

Lý Mân nhìn hắn không chớp mắt, khuôn mặt tinh xảo của Hồ Lân lập lòe trong ánh nến, xinh đẹp giống như một bức họa, nàng dán khuôn mặt đã khóc ướt đẫm vào má hắn, thút tha thút thít nói: “Ta cho rằng chàng đã bỏ đi, không cần ta nữa…”

Hồ Lân nghe vậy, trong lòng co rút đau đớn một trận, trái tim giống như bị người khác nắm trong tay rồi bóp chặt, hắn ôm chặt Mân Nương, nói: “Mân Nương, ta sẽ mãi không rời khỏi nàng.”

Hắn lại giải thích: “Hồng đại nãi nãi sai người hầu đóng giả người làm vườn đến viện của chúng ta, hắn nhân lúc trời chiều, chúng ta lại không có nhà để nấp trốn, có lẽ muốn rình coi gì đó nhưng bị ta phát hiện, đã dọa hắn chạy mất rồi.”

Hắn ôm Mân Nương, khẽ đung đưa: “Mân Nương, nàng yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.”

Nhưng Hồ Lân không ngờ, chẳng bao lâu sau, hắn đã bị ép phải nuốt lời.