Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 113: Trong bẫy có bẫy


Mân Nương đi vào phòng phía Đông, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Phòng phía Đông này hình như vẫn là phòng ngủ của Loan Khắc Thung. Trước khi Loan Khắc Thung về nhà, Thượng Quan A Na chưa từng cho người mở cửa phòng này.

Tuy do lâu không có người ở, trên giường không có đệm chăn, màn cũng bị thu vào, nhưng bày biện trong phòng rất tinh mỹ: bàn vuông, ghế dựa khảm nạm, bàn trà tròn đẹp đẽ, bình phong và giường đều bằng gỗ sơn hồng khắc hoa, vô cùng tinh xảo.

Mân Nương thấy phòng sạch sẽ, chỉ có giường là không có đệm chăn bèn tới phía Đông của giường, lấy ra từ ngăn tủ một bộ đệm màu xanh đậm, nhanh chóng trải xong mọi thứ.

Khi Mân Nương bận rộn làm việc, Loan Khắc Thung ngồi thẳng trên ghế dựa, mười ngón tay đan chéo vào nhau, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi xong việc, Mân Nương tới chỗ Loan Khắc Thung để xin chỉ thị, cặp mắt hẹp dài của hắn lóe lóe, nói: “Phi Đào, đi pha cho ta ấm trà.”

Mân Nương ‘Dạ’ một tiếng, nàng lùi về sau mấy bước, rời khỏi phòng để đi pha trà cho Loan Khắc Thung.

Nàng định tới phòng bếp nhỏ trong viện để lấy nước sôi, ai ngờ vừa ra khỏi phòng, còn chưa kịp tới nơi đã thấy Thanh Liên lấp ló đằng sau một bụi cỏ tươi tốt, nhìn nàng cười ‘hì hì’.

Mân Nương biết nàng ta quan tâm mình nên mới trốn ở chỗ này, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, bèn đi tới bụi cỏ, vươn tay kéo tay Thanh Liên: “Nhị công tử muốn ta tới phòng bếp pha trà.”

Thanh Liên và Mân Nương sóng vai nhau đi tới phòng bếp nhỏ. Nàng ta nói với Mân Nương: “Ta đặt nồi cháo đậu xanh xong, trong lòng không yên nên mới đi tìm tỷ.”

Mân Nương cảm thấy biết ơn trong lòng, nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta, nói: “Thanh Liên, cám ơn ngươi.”

Thanh Liên nhoẻn cười với nàng, hai hạt gạo trên má lúc ẩn lúc hiện, trong ráng trời chiều vàng óng, nụ cười của Thanh Liên xinh đẹp như một bức họa.

Trong lòng Mân Nương hơi động, nàng cảm thấy bản thân là lạ, bèn cúi đầu nhìn sang nơi khác.

Sau khi pha cho Loan Khắc Thung một ấm trà, Mân Nương dùng hai tay nâng một chén trà tới trước mặt hắn.

Đôi mắt hẹp dài của Loan Khắc Thung liếc qua nàng, hắn duỗi tay ra nhưng không tiếp lấy cái chén, trái lại nắm tay Mân Nương.

Tay Mân Nương run lên, nàng rũ mắt nói: “Nhị công tử, chén trà rất nóng.”

Loan Khắc Thung nhìn nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẽ, hắn chậm rãi buông tay nàng ra.

Mân Nương cảm thấy ánh mắt của Loan Khắc Thung như có mang móc, tim nàng đập tăng tốc, mặt cũng hơi nóng lên, nàng vội vàng rời đi.

Hôm nay Thượng Quan A Na ngủ đến giờ Hợi canh ba mới dậy.

Khi Mân Nương và Thanh Liên đang hầu hạ nàng ta thì nghe thấy giọng Loan Khắc Thung truyền tới từ bên ngoài: “Phi Đào, tới hầu hạ ta tắm rửa!”

Mân Nương đang giúp Thượng Quan A Na uống nước, nghe vậy thì sửng sốt, nàng lập tức nhìn về phía A Na.

Thượng Quan A Na vốn đang mảnh mai vô lực ngồi dựa vào Mân Nương, để nàng hầu hạ uống nước, vừa nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng người, lớn tiếng nói: “Phi Đào, bóp đùi cho ta!”

Trước khi thành thân, nàng ta đã được nhấm nháp mùi vị tình ái, vì vậy cũng tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp đối với cuộc sống tân hôn, ai ngờ sau khi được gả vào Loan phủ, nàng ta phát hiện, cho dù nàng ta đùa nghịch thế nào, nơi đó của trượng phu Loan Khắc Thung vẫn mềm nhũn như một cục thịt, căn bản là không thể cương được.

Thượng Quan A Na vốn định tạm thời nhịn chuyện này xuống, dù sao nàng cũng đã có Doanh Lang, nhưng lần này Loan Khắc Thung trở về đã chống đối nàng ra mặt, khiến nàng cảm thấy rất tức giận.

Lúc trước nàng coi trượng phu là trụ cột, không dám phản kháng, nhưng hiện tại nàng đang được cha chồng sủng ái, anh trai chồng nâng niu, nàng có chỗ dựa vững chắc, nàng mới không thèm sợ Loan Khắc Thung!

Nghĩ vậy, Thượng Quan A Na lớn tiếng nói: “Loan Khắc Thung ngươi là cái đồ hoạn quan còn dám có ý nghĩ lệch lạc, cũng không biết tự nhìn lại mình xem —”

Tiếng chửi rủa của nàng ta im bặt khi nhìn thấy Loan Khắc Thung.

Loan Khắc Thung mặc một thân đồ trắng, trong tay xách một cái roi bước vào phòng, đôi mắt hẹp dài chứa hàn ý, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ đằng đằng sát khí.

Mân Nương thấy hắn muốn đánh A Na, nàng vừa định ngăn cản thì bị Thanh Liên lặng lẽ lôi kéo. Nàng nhìn Thanh Liên, Thanh Liên mấp máy môi, nói thầm: “Đi ra ngoài rồi nói.”

Nàng vội đi theo Thanh Liên rời khỏi phòng.

Loan Khắc Thung lạnh lùng quát: “Đóng cửa lại!”

Ra đến bên ngoài, Thanh Liên mới nói: “Nhị tiểu quân thực sự nên bị giáo huấn một chút, cho dù trượng phu của nàng ta là ai, hễ là nam nhân, chỉ cần có chút tự trọng thì nên dạy dỗ nàng ta một chút.”

Mân Nương không ngờ Thanh Liên bất mãn với A Na như vậy, bởi vậy nhìn Thanh Liên chăm chú.

Thanh Liên ấp úng nói: “Chẳng lẽ ta nói sai?”

Mân Nương cũng cảm thấy A Na hư hỏng, bèn khẽ gật đầu nói: “Cũng có đạo lý.”

Chính vào lúc đó, một tiếng roi quất vang lên, tiếng kêu thảm thiết của A Na cất lên.

Loan Khắc Thung không hề lên tiếng, trong phòng ngủ của A Na chỉ có tiếng roi và tiếng A Na chửi rủa, không bao lâu sau, tiếng chửi rủa nhỏ dần.

Mân Nương cảm thấy không ổn, vội nói với Thanh Liên: “Hai chúng ta nhanh vào trong!”

Thanh Liên đã có kinh nghiệm, nàng ta vươn tay cầm tay áo Mân Nương, thấp giọng nói: “Đợi chút nữa còn có kịch hay.”

Mân Nương cảm thấy rất tò mò.

Từng đợt tiếng roi tiếp tục truyền ra từ phòng ngủ. Giọng của A Na đã nhỏ dần, nhưng mỗi lần nàng ta cất tiếng, âm thanh trở nên ngâm nga, giống như đang ngâm xướng, lại tựa như đau đớn, giống như vừa thống khổ vừa thoải mái đến cực điểm. Giọng nàng ta đang thấp bỗng trở nên cao vút, giống như tiếng mèo cái kêu động tình.

Mân Nương: “…Thì ra nhị tiểu quân không sợ đánh a!”

Thanh Liên liếc nàng: “Giờ tỷ mới biết sao.”

Cửa phòng nhanh chóng ‘cạch’ một tiếng mở ra, Loan Khắc Thung cầm roi bước ra ngoài, trên mặt hắn là một cảm xúc khó tả, Mân Nương tạm thời gọi đó là ‘thẹn quá hóa giận’.

Trên thực tế, Loan Khắc Thung cảm thấy rất uể oải.

Hắn biết hết những chuyện xấu xa mà Thượng Quan A Na làm, hắn chưa từng gặp một nữ nhân đạt đến trình độ này, bởi vậy chán ghét Thượng Quan A Na vô cùng.

Hắn chán ghét nàng ta, cũng lười cãi nhau với nàng ta, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện ở Loan phủ, nàng ta nhất định sẽ khiêu khích hắn.

Loan Khắc Thung thực sự bị bức đến nổi giận, hắn muốn đập Thượng Quan A Na một chút thì phát hiện, Thượng Quan A Na càng bị đánh càng dễ chịu. Mỗi lần hắn đánh Thượng Quan A Na lại giống như hầu hạ nàng ta, loại cảm giác này thật vô cùng đáng ghét! (Kui: A Na quả là cực phẩm =.=!)

Sau khi đánh A Na, Loan Khắc Thung cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều bẩn, nhất định phải gột rửa một phen mới có thể cảm thấy sạch sẽ trở lại.

A Na chiếm dụng suối nước nóng, hắn chê bẩn không muốn dùng nên đành dùng bồn tắm trong phòng mình.

Đáng thương cho Thanh Liên và A Na, sau khi hầu hạ A Na vì sướng quá mà ngủ thiếp đi còn phải tới hầu hạ Loan Khắc Thung tắm rửa.

Mân Nương vừa muốn đi lấy khăn tắm, xà bông thơm và mấy thứ linh tinh thì bị Thanh Liên ngăn lại: “Tỷ đi nấu nước đi, để ta hầu hạ nhị công tử.”

Mân Nương bèn tới phòng bếp nhỏ trong viện để đun nước sôi.

Thanh Liên bê bồn tắm tới, đặt bồn ở giữa tấm bình phong và giường ngủ, sau đó lấy dụng cụ tắm rửa ra. Bố trí mọi thứ xong xuôi, Thanh Liên mới xách thùng nhỏ đi lấy nước.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Thanh Liên tới thư phòng để mời Loan Khắc Thung tắm rửa.

Loan Khắc Thung đặt sách xuống, lạnh lẽo liếc nhìn nàng, đôi môi mỏng phun ra một chữ: “Cút!”

Sắc mặt Thanh Liên khẽ biến, cúi đầu lui xuống.

Nàng vừa lui tới cửa thì nghe thấy giọng Loan Khắc Thung truyền tới: “Gọi Phi Đào tới đợi trong phòng ta.”

Sắc mặt Thanh Liên trở nên tái nhợt, nhỏ giọng ‘Vâng’ một tiếng rồi rời khỏi.

Mân Nương còn đang bận nấu nước, nàng đang định đun thêm nước sôi để cho Thanh Liên tắm rửa thì thấy Thanh Liên đi vào, sắc mặt xám xịt không nói.

“Thanh Liên, ngươi sao vậy?” – Mân Nương vội thấp giọng hỏi.

Thanh Liên không ngẩng đầu, giọng nói thật thấp, nhuốm vẻ mệt mỏi: “Nhị công tử muốn tỷ tới hầu hạ hắn tắm rửa…”

Mân Nương không do dự, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.

Nàng là người, Thanh Liên cũng là người, tại sao Thanh Liên phải bảo hộ nàng trong mọi chuyện? Hơn nữa, nàng cũng muốn nhân cơ hội này kiểm tra một chút, xem Loan Khắc Thung rốt cuộc có phải Hồ Lân hay không.

Khi Mân Nương vào trong phòng, Loan Khắc Thung đang đứng cạnh bồn tắm. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì gọi: “Tới đây giúp ta cởi y phục.”

Mân Nương không do dự, trực tiếp bước tới gần.

Từng kiện quần áo trên người Loan Khắc Thung rớt xuống, hắn nhanh chóng trở nên trần truồng. Thân hình hắn rất được, cao gầy có cơ bắp, vai rộng eo nhỏ, rất có mỹ cảm của đàn ông.

Mân Nương nhìn Hồ Lân đã quen, đối với khuôn mặt của những nam tử tuấn mỹ, có lẽ nàng sẽ nhìn nhiều một chút, nhưng nàng sẽ không làm như vậy đối với thân thể Loan Khắc Thung. Bởi vì nàng cảm thấy, nếu nàng nhìn thân thể Loan Khắc Thung chăm chú sẽ giống như phản bội Hồ Lân vậy, do vậy nàng không đưa mắt nhìn nhiều.

Nàng chỉ đơn thuần giúp hắn cởi áo, tháo thắt lưng và thoát quần.

Loan Khắc Thung đưa lưng về phía Mân Nương, ngồi trong bồn bắt đầu tắm rửa.

Mân Nương đứng bên cạnh, rũ mắt không nói gì.

“Tới chà xà bông thơm lên lưng ta” – giọng Loan Khắc Thung thật trầm, giống như chứa đựng mê hoặc.

Mân Nương đi tới, lấy xà bông, bắt đầu bôi lên lưng hắn.

Mặt Loan Khắc Thung tuấn tú văn nhã, nhưng thân hình lại khá tinh tráng, thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng cơ bắp dưới da lại rất rắn chắc. Mân Nương dùng khăn thấm nước để xoa xà bông, trong đầu hiện ra khung cảnh khi nàng giúp Hồ Lân tắm rửa, trong mắt nhanh chóng ướt át…

Thấy Mân Nương không lên tiếng, Loan Khắc Thung xoay người, lập tức trông thấy Mân Nương đang hai mắt rưng rưng.

Trong lòng hắn không khỏi nổi giận, nụ cười trên mặt lại càng trở nên dịu dàng, giọng nói cũng mềm nhẹ: “Phi Đào, đêm nay ngươi thị tẩm đi.”

Đôi mắt chứa nước của Mân Nương kinh ngạc nhìn hắn.

Loan Khắc Thung cười cười: “Ta thích ngươi.”

Mân Nương không đáp, chỉ cúi đầu.

Loan Khắc Thung đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, hắn bế Mân Nương lên, đi về phía giường ngủ.

Trong tâm Mân Nương lặng như nước, nhưng bên ngoài lại cố ý làm ra vẻ xấu hổ.

Loan Khắc Thung đặt nàng trên giường, bắt đầu cởi váy áo của nàng.

Mân Nương phối hợp với hắn, ánh mắt vờ như vô ý liếc về giữa hai đùi của Loan Khắc Thung.

Lúc này toàn thân hắn không một mảnh vải, đồ vật kia không bị che chắn, Mân Nương có thể thấy rất rõ ràng — nơi đó của hắn mềm, lủng lẳng như một khối thịt.

Đến lúc này, Mân Nương đã có thể hơi khẳng định, nếu hắn là Hồ Lân, nhìn thấy nàng biểu lộ như vậy thì chỉ sợ nơi đó đã sớm cương, như vậy, chẳng lẽ không phải… Nàng quyết định quan sát thêm một chút.

Đến khi trên người chỉ còn lại cái yếm và quần lót, Mân Nương vội lùi về phía bên trong giường, dùng ánh mắt tội nghiệp để nhìn Loan Khắc Thung: “Công tử, ta sợ…”

Dung nhan nàng thanh lệ, đôi mắt như nước hồ thu, đường nét bộ ngực đầy đặn được miêu tả sinh động phía dưới cái yếm đỏ, căng tròn rất kích thích, hơn nữa trên mặt lại lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp như vậy, tất cả khiến Loan Khắc Thung đặc biệt phấn khích, đồ vật kia dưới thân hắn nhảy dựng, vươn lên thẳng đứng.

Mân Nương thấy như vậy thì lại có chút mơ hồ không dám khẳng định.

Loan Khắc Thung đè Mân Nương trên giường, cúi đầu hôn nàng.

Hơi thở trong miệng hắn ấm áp, làn môi rơi xuống trên ngực Mân Nương, đẩy ra cái yếm đỏ chót. Hắn ngậm chặt hạt ngọc của Mân Nương, cắn nhẹ, nhưng rốt cuộc không nhịn được cảm giác muốn bạo ngược trong lòng, vì vậy dùng sức cắn một cái.

Mân Nương bị hắn cắn, phát ra tiếng thét chói tai.

Loan Khắc Thung buông tha đỉnh nhũ đã chảy máu, vừa muốn tiếp tục đày đọa bên còn lại thì một chiếc trâm bạc sắc nhọn đã thình lình chĩa về phía trái tim hắn.

Hắn hơi lùi lại, Mân Nương giống như đã biến thành một người khác, nàng cầm chặt chiếc trâm, chĩa mũi nhọn đã được mài đến sáng lóa vào da hắn.

Một giọt máu tươi chảy ra.

Loan Khắc Thung hít vào một hơi, hắn xoay người nhìn ra ngoài, khẽ quát một tiếng: “Đi vào!”

Thanh Liên chậm rãi bước vào phòng, sắc mặt tái nhợt vô hồn, mắt tối u u giống như không có tiêu cự.

Loan Khắc Thung chậm rãi lùi về phía sau, để trái tim mình thoát khỏi mũi trâm nhọn của Mân Nương.

Hắn xuống giường, nhìn vẻ mặt trấn định của Mân Nương, sau đó quay đầu nói với Thanh Liên: “Bế nàng ra ngoài.”

Thanh Liên không có phản ứng.

Loan Khắc Thung không để ý việc mình đang lõa thể, đi tới tát Thanh Liên một bạt tai: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi núp bên ngoài làm cái gì sao?!”

Khuôn mặt thanh tú của Thanh Liên bị hắn tát lệch sang một bên, nhờ đó mới tỉnh lại, nàng ta im lặng tiến lên, đứng cạnh giường nhìn Mân Nương.

Mân Nương thấy Thanh Liên tới, cây trâm ‘cạch’ một tiếng rơi xuống giường, nàng lảo đảo nhào vào trong lòng Thanh Liên.

Thanh Liên ôm nàng vào lòng, nhắm hai mắt lại. Dung mạo Thanh Liên rất thanh tú, lông mày dài nhỏ đậm màu, lông mi dài, cặp mắt hẹp dài, da trắng nõn, đôi mắt có chút giống Loan Khắc Thung, nhưng tú mỹ hơn Loan Khắc Thung. Lúc này, trong mắt Thanh Liên mang theo một chút mờ mịt, nhưng vẻ mờ mịt đó nhanh chóng biến mất.

Thanh Liên nhanh chóng mở mắt, khẽ đẩy Mân Nương ra, sau đó dùng chính áo ngoài của mình bao quanh người Mân Nương, ôm Mân Nương, xoay người ra khỏi phòng.

Thanh Liên vừa tới gần cửa thì nhìn thấy Loan Khắc Thung.

Loan Khắc Thung nhe răng cười với Thanh Liên, tay phải làm động tác ‘Mời’.

Thanh Liên ôm Mân Nương trở về phòng của mình ở phía Tây viện.

Nàng ta đặt Mân Nương lên giường, sau đó đi khép cửa phòng lại.