Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 118: Thử xem lớn nhỏ


Mân Nương biết Thanh Liên đang giúp mình cởi y phục, nàng muốn nói không cần, muốn nói tự nàng cởi là được… nhưng đầu óc nàng mê man, cơ thể như đang chìm trong một cơn lốc xoáy không đáy, linh hồn xoay tròn, nhanh chóng bị hút ra.

Nàng nhanh chóng mất đi ý thức.

Trước khi mất ý thức, Mân Nương mơ hồ cảm thấy, hẳn là trà lá liễu có vấn đề…

Sáng hôm sau tỉnh lại, Mân Nương phát hiện trên giường chỉ có mỗi mình nàng.

Nàng vô thức sờ soạng trên người, phát hiện áo váy lót vẫn hoàn chỉnh, ngay cả thắt lưng vẫn ngay ngắn, nút thắt còn nguyên — đêm qua chỉ là một giấc mộng sao?

Mân Nương nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại chuyện phát sinh trước khi ngủ thiếp đi đêm qua, nhưng nàng nghĩ mãi mà trong đầu vẫn chỉ là một mớ hỗn loạn, không nhớ ra cái gì.

Tay nàng lặng lẽ với vào bên trong quần lót, nàng sờ sờ, phát hiện quả thực có chút ẩm ướt.

Thân thể Mân Nương nháy mắt cứng ngắc.

Nàng cảm nhận hồi lâu, cảm thấy phía dưới không đau nhức, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chắc là không phát sinh chuyện gì, đúng không?

Mân Nương đang chuyên chú cảm nhận thân thể chính mình thì ‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Nàng lập tức ngừng mọi động tác, mở to mắt quan sát.

Thanh Liên mặc váy áo sắc xanh, dung nhan thanh thoát dễ chịu đang xách một bình nước, đẩy cửa bước vào. Hắn thấy đôi mắt to đen lay láy của Mân Nương đang nhìn mình không chớp, cặp mắt hẹp dài liền híp lại thành đường chỉ, khóe môi có chút nhợt nhạt khẽ cong lên: “Phi Đào, ta đưa nước và muối sạch tới, tỷ mau dậy rửa mặt súc miệng, e là nhị tiểu quân sắp tỉnh dậy.”

Dưới sự trợ giúp của Thanh Liên, Mân Nương nhanh chóng hoàn tất việc rửa mặt chải đầu.

Nàng muốn hỏi Thanh Liên hiện tại là giờ nào, Thanh Liên đang đưa lưng về phía nàng gấp quần áo, nàng thấy vậy bèn vỗ nhẹ lên vai Thanh Liên một cái: “Thanh Liên, bây giờ là giờ gì—-.”

Thanh Liên bị nàng vỗ vai, cả người bỗng hơi run rẩy.

Mân Nương thấy sắc mặt nàng ta lập tức trở nên yếu ớt, môi cũng trắng ra thì vội tới gần, nhìn Thanh Liên không chớp: “Thanh Liên, ngươi sao vậy?”

Thanh Liên gượng cười: “Ta không sao.”

Hắn xoay người, đang muốn rời khỏi phòng thì bị Mân Nương túm lấy cổ tay.

Mân Nương hít sâu một hơi, nàng vươn tay kéo mở vạt áo Thanh Liên, để lộ áo lót màu trắng bên trong.

Thanh Liên kinh hãi, vừa đẩy nàng vừa lui về phía sau: “Phi Đào, ngươi muốn làm cái gì?!”

Mân Nương cũng không biết mình lấy khí lực từ đâu ra, một tay nàng túm cổ tay Thanh Liên, một tay cởi thắt lưng Thanh Liên, kéo mở áo trong của nàng ta.

Trên người Thanh Liên toàn là vết roi sưng đỏ!

Nhìn thấy những vết roi ngổn ngang lộn xộn đó, mắt Mân Nương lập tức ngập đầy nước mắt.

Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo trong của Thanh Liên.

Động tác của Mân Nương rất nhẹ, nhưng cho dù như vậy, Thanh Liên vẫn đau đến mức không ngừng cắn môi.

Trên lưng Thanh Liên phủ kín vết roi sưng đỏ, có chỗ thậm chí đã da tróc thịt bong, lộ ra huyết nhục đỏ tươi!

“Là hắn làm, đúng không? Là nhị công tử?” – Mân Nương rưng rưng nhìn Thanh Liên – “Vì sao hắn đánh ngươi? Hắn dựa vào cái gì mà đánh ngươi?”

Thanh Liên dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người hắn không còn áo, thân thể trần trụi trong khí lạnh buổi sớm nhưng dường như hắn không để ý, trong đôi mắt hẹp dài tú lệ tràn ngập hàn ý, khóe môi thoáng cong lên thành một nụ cười khổ như có như không, nhưng hắn không nói gì.

Mân Nương không chờ nàng ta trả lời, nàng thật muốn xông lên mà lay Thanh Liên, lay cho đáp án rơi ra từ Thanh Liên, nhưng nhìn thấy người Thanh Liên đầy vết thương, nàng lại không nỡ khiến Thanh Liên bị đau.

“Nhị công tử chính là Hồng Cừ, đúng không?” – Mân Nương nhìn Thanh Liên không chớp, chậm rãi hỏi.

“Nhị công tử?” – Thanh Liên dường như bị làm cho sợ hãi, lắp bắp trả lời không rõ – “Không… Hồng Cừ? Hồng Cừ là cái gì?”

Mân Nương cảm thấy mình đã đoán đúng.

Nàng cúi đầu, yên lặng suy nghĩ cách đối phó với nhị công tử Loan Khắc Thung.

Sau khi hầu hạ A Na rời giường, Mân Nương tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tới phòng phía Đông để tìm Loan Khắc Thung.

Nhưng trên cửa phòng phía Đông lại treo khóa đồng đỏ.

Thanh Liên đi tới đối diện, thấp giọng nói sau lưng nàng: “Sớm hôm nay lão thái gia đã phái người gọi nhị công tử qua, muốn hắn tới Trường An dự đám tang người bạn cũ thay mình. Nhị công tử chưa ăn bữa sáng đã đi rồi.”

Mân Nương: “…” Thực ra nàng cảm thấy rất vui mừng, bởi nàng còn chưa nghĩ ra cách đối phó với nhị công tử.

Đường tới Trường An xa xôi, Loan Khắc Thung đi lần này đã mất hơn hai tháng.

Tới khi tam công tử Loan Khắc Tham thành thân, hắn vẫn chưa trở về.

A Na tặng viện của mình cho đôi phu thê mới, còn mình thì mang theo Phi Đào và Thanh Liên tới tòa lầu phía Tây hoa viên.

Lúc này con trai Loan Tú Văn của A Na đã hai tuổi, đặt tên là Loan Thăng Vũ.

Phủ họ Loan giáo dục con cháu từ rất sớm nên đã mời cho hắn một vị sư gia họ Cốc.

Loan phủ để Cốc tiên sinh cư ngụ tại tòa lầu gỗ hai tầng phía Đông hoa viên, lầu một dùng làm phòng học, lầu hai để Cốc tiên sinh ở.

A Na rất yêu con trai Thăng Vũ, cũng rất quan tâm thầy của Thăng Vũ là Cốc tiên sinh. Ngày nào nàng ta cũng phái Thanh liên đi đưa rượu và thức ăn, trái cây đã được chuẩn bị cẩn thận cho Cốc tiên sinh.

Mân Nương vẫn luôn bận tâm chuyện ai là Hồng Cừ, bởi vậy mãi về sau mới phát hiện thay đổi của A Na.

Thời tiết đã là cuối thu, khí lạnh bức người, nhưng A Na vẫn mặc áo váy hở hang lên lầu hai, nàng ta đứng trước cửa sổ phía Đông, dáng người đưa đẩy, mị nhãn tung bay.

A Na cũng không lui tới với Loan lão, Doanh Lang, em rể Phí công tử hay em chồng Loan Khắc Tham nữa. Có một lần, Mân Nương ngẫu nhiên hỏi một câu: “Nhị tiểu quân không thích bọn Doanh Lang nữa sao?”

A Na coi nàng là tâm phúc, lại biết nàng kín miệng nên lập tức căm giận nói: “Tuổi cha chồng ta càng lúc càng lớn, ngày càng không còn hứng thú với chuyện đó, Doanh Lang thật không được, mỗi lần vừa vào trong đã bắn; em rể mỗi lần làm đều không kéo dài, cũng rất nhanh đã bắn; còn về phần tiểu thúc (em chồng), gà nhỏ của hắn thực sự là quá nhỏ!”

Mân Nương: “…”, đổ mồ hôi.

Một chiều nọ, gió thu khiến lá khô run rẩy phiêu bay, Mân Nương mặc áo kép vẫn cảm thấy lạnh. Nàng lấy ra áo choàng để cho A Na mặc thì lại bị A Na ném ở trên giường.

A Na tự lục lọi, sau hồi lâu thì quyết định mặc một bộ y phục mùa hè lộ ngực thêu uyên ương nghịch nước, cũng không mặc đồ lót, chỉ phủ một tầng áo lông bên ngoài.

A Na không nói một lời đã lên lầu, Mân Nương thấy Thanh Liên đang phải chuẩn bị đồ ăn cho tiểu công tử và Cốc tiên sinh dưới lầu nên đành đi theo A Na.

Sau khi A Na lên lầu thì trực tiếp đi tới cửa sổ phía Đông, nàng ta mở cửa sổ, trông về phía xa.

Mân Nương đứng bên cạnh, trong lòng nghi ngờ: Thế quái nào A Na lại đột nhiên tràn ngập ý thơ như thế? Lại còn biết thưởng thức cảnh thu đìu hiu?

A Na nhìn một hồi, sau đó đột nhiên cởi bỏ áo lông khoác ngoài, để lộ váy áo mùa hè bên trong, sau đó nàng ta lại vươn tay, cởi bỏ áo phía trên.

Mân Nương đứng cạnh, tròn mắt nhìn áo trên của A Na rơi xuống đất, để lộ cặp meo meo lớn, đầy đặn trắng nõn.

A Na cũng không sợ lạnh, áo rớt cũng không vội dùng áo lông che đậy mà thậm chí còn nghiêng người, cánh tay chặn ngang trước ngực khiến hai khỏa trắng nõn tròn trịa chen chúc một chỗ, nhẹ nhàng lay động thân thể…

Mân Nương thấy mà trợn mắt há mồm, nàng vội thò người về phía trước để nhìn, vừa lúc nhìn thấy Hương Thiềm.

Hai tháng không gặp, dường như Hương Thiềm lại lớn thêm một ít. Hắn đứng ở cửa sổ phía Tây, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt to nhìn về phía Mân Nương, hắn dùng tay ra hiệu ‘Mời’, sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc này Mân Nương mới nhìn thấy bên cạnh Hương Thiềm là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, anh tuấn cao tráng.

Nàng lắc người, trốn vào bên cạnh để nhớ lại nội dung ‘Si Bà Truyền’, sau đó lập tức rõ ràng, đây chính là tình nhân mà đời này A Na yêu nhất — Cốc Sinh!

Nàng liếc sang A Na, phát hiện A Na đang si ngốc nhìn về phía cửa sổ có Cốc Sinh, còn Cốc Sinh cũng đang nhìn không chớp mắt về phía… bộ ngực mềm của A Na.

Mân Nương cảm thấy A Na và Cốc Sinh liếc mắt đưa tình rất buồn nôn nên quyết định noi theo Hương Thiềm, lặng lẽ xuống lầu.

Đến dưới lầu, Thanh Liên vẫn đang bận chuẩn bị đồ ăn cho tiểu công tử.

Mân Nương thuận miệng hỏi: “Không phải Hương Thiềm là phu xe do Phí công tử giao cho nhị tiểu quân sao? Sao giờ lại thành nô tài của Cốc tiên sinh rồi?”

Thanh Liên là người chịu trách nhiệm đưa cơm cho tiểu công tử và Cốc tiên sinh nên biết rõ chuyện này, hắn cúi đầu nói: “Nhị tiểu quân đã tặng Hương Thiềm cho Cốc tiên sinh.”

Mân Nương “À” một tiếng.

Thanh Liên đã sắp xếp xong hộp đựng thức ăn, đang muốn đi đưa cho Cốc tiên sinh thì nghe thấy giọng A Na truyền tới từ trên lầu: “Thanh Liên, đợi một chút!”

A Na quấn chặt áo lông quanh người, chậm rãi đi xuống lầu.

Nàng ta liếc nhìn Thanh Liên, liếc nhìn Phi Đào, sau đó lại nhìn Thanh Liên, cuối cùng vẫn cảm thấy trong hai người thị nữ của mình, Phi Đào vẫn có vẻ hấp dẫn nam nhân hơn. Nàng ta mở miệng nói: “Hôm nay Phi Đào cũng đi đưa cơm với Thanh Liên đi.”

Mân Nương và Thanh Liên cùng nhìn A Na: “…” Chỉ là một hộp đựng thức ăn mà thôi, còn cần hai người đi đưa sao?

A Na nở nụ cười đáng yêu, chậm rãi nói: “Thanh Liên tới đón con trai Thăng Vũ của ta về, Phi Đào không cần trở về vội, trời gần tối rồi, Phi Đào ở lại hầu hạ Cốc tiên sinh dùng cơm rượu, sau đó thay ta thử một lần…”

Nàng ta nói chưa hết lời đã cúi đầu, cười lên khanh khách.

Thanh Liên nghe thấy rõ ràng thì không khỏi nhíu mày, hắn chán ghét nhìn A Na, tay đã tạo thành quả đấm trong tay áo.

Mân Nương nghe mà không hiểu lắm, nàng nhìn A Na đang cười một cách kỳ quái, ngây ngốc hỏi lại: “Tiểu quân, thử một lần cái gì?”

A Na ngẩng đầu cười: “Nha đầu ngốc, thay ta thử xem gà nhỏ của Cốc tiên sinh có lớn không, có dài không, thử xem kỹ thuật của hắn ra sao.”

Mân Nương: “…” A Na, ngươi, ngươi, ngươi nói, nói rõ hơn chút có được không…