Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm

Chương 3: Đế hậu chi mưu


Cung Không Ninh Hoàng hậu lẳng lặng đứng một mình ở bên cửa sổ tựa hồ như có tâm sự.

Hoàng đế phất tay cho một đám tùy tùng lui đi, âm thầm đi tới bên cạnh Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Lại nghĩ đến Hà nhi rồi? Trầm gia trung hậu, nhân nghĩa, lại là thư hương môn đệ, Trầm Ngọc Hàn là nam tử hán đại trượng phu tuyệt đối sẽ không ủy khuất Hà nhi. Nàng cứ yên tâm đi!”

“Hoàng thượng tới sao? Thần thiếp ra mắt Hoàng thượng!” Hoàng hậu nghe thanh âm của phu quân vội vàng chuẩn bị hành lễ.

Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Hoàng hậu vào lòng nói:”Giờ phút này không có người ngoài, không cần đa lễ”.

“Tạ ơn Hoàng thượng”. Hoàng hậu vươn tay nhẹ nhàng xẹt qua bộ mặt cương nghị của Hoàng thương, bi thiết nói: “Chẳng biết tại sao hôm nay trong lòng thần thiếp cứ thấy bần thần làm Hoàng thượng mất hứng rồi, thần thiếp đáng chết!”

Hoàng thượng vội vàng nâng ngón trỏ che miệng Hoàng hậu, nữ nhân này đã làm bạn cùng hắn đi qua hơn phân nửa sinh tử trong cuộc đời, trong lòng hắn thấy vô cùng cảm động. Nàng là thê tử chính thống, là vị quốc mẫu ưu tú, vì hắn và giang sơn này nàng đã tận tâm tận lực. Nàng vốn luôn giữ nét mặt như vậy, ngay cả lúc ở hậu cung thấy được nàng dỡ đi lớp ngụy trang này cũng không phải là chuyện dễ. Hôm nay phải để cho nàng thả lỏng một lần, để nàng một lần được làm người bình thường.

Hoàng thượng cảm kích nói: “Hôm nay chỉ có hai phu thê chúng ta ở đây, nàng muốn khóc cứ khóc, muốn mắng cứ mắng. Nhớ lại cuộc sống ngày ta chưa lên ngôi thật làm ta lưu luyến. Ai! Năm tháng không buông tha cho bất kỳ người nào, những năm qua nàng đã vất vả khổ cực nhiều rồi. Cũng may mà Hà nhi đã có chỗ tốt gửi thân, một tảng đá lớn cũng đã bớt đè nặng trong lòng nàng”.

Hoàng hậu hạnh phúc nép vào trong ngực Hoàng thượng nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng: “Hà nhi luôn hiểu chuyện, chuyện của nữ nhi thần thiếp không cần bận tâm. Cũng chỉ có Cẩn nhi, ai…”

Cũng khó trách Hoàng hậu lo lắng, Hoàng Phủ Cẩn tuy có tư chất nhưng khó tránh suy nghĩ nông cạn. Năm nay mười sáu tuổi nhưng lại mê luyến nữ tử thanh lâu Lục Dung Dung hơn mình năm tuổi (Á, phi công trẻ lái máy bay bà cụ). Lục Dung Dung là hoa khôi đầu bảng của kinh thành, năng lực thu hút nam tử cao siêu khiến Thái tử thần hồn điên đảo. Cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của Hoàng hậu đã sớm nhìn ra Lục Dung Dung không phải hạng người thiện lương. Tuy vậy Thái tử vẫn kiên trì muốn mang Lục Dung Dung về phủ làm Thái tử phi, lại càng không ngại trở mặt với phụ hoàng và mẫu hậu. Hoàng hậu đã dùng đủ cách nhưng vẫn không phát huy hiệu quả, nếu Thái tử cứ tiếp tục như vậy ngôi vị của hắn sẽ sớm lung lay. Cho dù Hoàng thượng đối với Hoàng hậu chân tình, cho dù Hoàng thượng thiên vị Thái tử cũng có thể để giang sơn vất vả gây dựng hy sinh dưới tay hồng nhan họa thủy này hay không?

Nói đến Hoàng Phủ Cẩn nụ cười trên mặt Hoàng đế biến mất, liên tục thở dài nói: “Nếu không phải vì yêu quý Cẩn nhi, sợ quan hệ phụ tử bị ảnh hưởng trẫm đã cho chém đầu Lục Dung Dung kia”.

“Cũng tại thần thiếp không biết quản thúc hài tử, đã làm khó Hoàng thượng rồi”. Việc duy nhất Hoàng hậu có thể làm bây giờ là tự trách bản thân.

“Việc này làm sao có thể trách nàng? Cẩn nhi nhanh nhẹn, gan dạ, sáng suốt hơn người cũng là nhờ công lao của nàng. Khống chế Lục Dung Dung tuyệt đối không phải là chuyện ta và nàng có thể làm, cứ thuận theo tự nhiên đi!”. Đối với đứa con trai này, Hoàng thượng vừa yêu lại vừa hận. Hắn vốn cho là mình đã có người ưu tú nối nghiệp, bây giờ nhìn lại…

“Chẳng nhẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy sao?” Hoàng hậu thực sự không cam lòng. Nàng chỉ có một đứa con trai duy nhất, lại là Thái tử, nàng không thể cứ thế buông xuôi được!

Hoàng đế không đành lòng thấy Hoàng hậu khổ sở, an ủi nói: “Cũng không hẳn vậy, trẫm năm đó cũng tuổi trẻ ngông cuồng mà, cho đến khi gặp được nàng mới rửa tay gác kiếm. Không chừng đến lúc Cẩn nhi cũng gặp được nữ nhân trị nổi hắn, khiến chúng ta an tâm”.

Hoàng hậu nghe lời nói của Hoàng thượng trong lòng quả nhiên thoải mái chút ít, giọng nhỏ nhẹ: “Hoàng thượng, thần thiếp quản thúc Hoàng thượng lúc nào? Nhưng nghe Hoàng thượng nhắc tới, thần thiếp cũng là nhớ tới một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Hoàng thượng thử nghĩ xem, ngày đại hỉ của Hà nhi, Trầm gia nữ nhi huyên náo không ai có cách dừng lại, Cẩn nhi của chúng ta không phải đã rất kiên nhẫn ứng phó với nàng sao? Cẩn nhi từ trước đến giờ lãnh đạm với người khác, ngoại trừ Lục Dung Dung kia thần thiếp chưa thấy hắn đối xử qua với cô nương nào quá ôn tồn như vậy đâu”. Hoàng hậu bất khả tư nghị hài tử nhà mình biến tính khi nào vậy?

Hoàng thượng cũng thấy nghi ngờ, suy đoán nói: “Chắc Cẩn nhi sợ Trầm Ngọc Nhi quấy rối hôn sự của Hà nhi!”

“Thần thiếp cảm thấy không giống. Ngay cả Cẩn nhi muốn vì Hà nhi khống chế cục diện, nhưng theo tính tình của hắn, sợ rằng trực tiếp sai người mang Trầm Ngọc Nhi đi mới là phản ứng bình thường. Vậy mà hắn vẫn cùng Trầm Ngọc Nhi uống rượu giao bôi. Trầm Ngọc Nhi không hiểu ý nghĩa của rượu giao bôi đã đành, nhưng ta tin Cẩn nhi chắc chắn hiểu được. Hắn còn không hề chần chờ một chút nào uống luôn. Thần thiếp chưa từng thấy tính tình Cẩn nhi tốt như vậy”. Hoàng hậu càng nói càng kích động, nói xong hàng mi cong mờ nước, kích động đến rơi nước mắt. Có lẽ, chuyện với Lục Dung Dung còn có cách giải quyết hay sao?

“Nàng nói cũng đúng, trẫm cũng thấy kỳ quái. Cẩn nhi ngày đó quả thật đối với Trầm Ngọc Nhi không hề tầm thường. Nhưng có thể là doTrầm gia nữ nhi khả ái mới khiến cho Cẩn nhi đột phát thiện tâm”. Hoàng đế không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

Nói tới đây, Hoàng hậu càng cao hứng: “Trầm Ngọc Nhi này thật khả ái, ngay cả thần thiếp cũng yêu thích vô cùng. Nghe nói hôm đó nàng còn uống rượu say phun hết ra người Cẩn nhi”.

“Cẩn nhi phản ứng thế nào?” Hoàng đế giờ phút này tò mò y hệt đứa trẻ nhỏ, băn khoăn không biết hài tử nhà mình phản ứng thế nào với tiểu oa nhi.

“Cẩn nhi không hề có lời trách cứ, còn nhân từ chiếu cố Trầm Ngọc Nhi cả một buổi tối”. Hoàng hậu càng nói càng hưng phấn.

“Thật có chuyện này sao?” Đúng là làm cho người ta khó có thể tin.

Hoàng hậu bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: “Cẩn nhi, đứa nhỏ này chỉ sợ có khuê nữ bám lấy không rời như Ngọc Nhi mới trị được hắn”.

“Hoàng hậu có ý gì?” Hoàng đế nắm bắt suy nghĩ của nàng hỏi.

“Hoàng thượng cảm thấy Trầm gia nữ nhi như thế nào? Nếu Cẩn nhi cùng Ngọc Nhi, kia…” Trong lời nói có ẩn ý.

“Không tệ, không tệ! Nhưng Cẩn nhi có thể đồng ý sao?” Hoàng đế làm khó nói.

“Hắn là dĩ nhiên sẽ không đồng ý, hắn bây giờ đang si mê Lục Dung Dung. Bất quá, ta cũng không cần làm lớn chuyện, thần thiếp trước tiên thu nhận Ngọc Nhi làm nghĩa nữ, đón nàng tiến cung”. Hoàng hậu xảo quyệt nói.

“Để cho nàng đi nhốn nháo Cẩn nhi sao?” Hoàng đế càng cười to. Nhưng nghĩ lại đã có vấn đề phát sinh: “Cẩn nhi từ trước đến giờ nhạy cảm, chỉ sợ hắn nhìn ra lý do, đến lúc đó có sợ ủy khuất Trầm gia nữ nhi?”

“Hoàng thượng yên tâm. Cẩn nhi sẽ không nghi ngờ. Hắn mặc dù đối với những người khác lãnh đạm, nhưng đối với hai chúng ta rất có hiếu tâm. Hà nhi đã xuất gả, bên cạnh thần thiếp tự dưng thiếu đi bầu bạn thân tình, Trầm Ngọc Nhi có thể thay thế chỗ trống của Hà nhi. Cẩn nhi lúc đó còn có thể nói gì?” Lòng dạ nữ nhân đúng là sâu không thấy đáy, chiêu này của Hoàng hậu chính là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhất định Hoàng Phủ Cẩn sẽ bị quấy nhiễu đến nỗi người ngã ngựa cũng đổ.