Thương Thiên

Chương 16: Hoa và nước mắtspan



N ghe biện pháp mà Long Tuấn nghĩ ra, Đinh Nghị ngẩn người nói:
- Như vậy cũng được sao?

- Đương nhiên là được!
Đã có chủ ý, tâm trạng của Long Tuấn cũng thoải mái hơn, cười hì hì nói:
- Dù sao sư phụ cũng không nói là không cho chúng ta đi theo, chỉ cần không đi cùng nhau là được.

- Nhưng… nhưng mà…

Long Tuấn không thèm để ý, liền ngắt lời Đinh Nghị:
- Nhưng mà cái gì! Yên tâm đi! Chúng ta chỉ lặng lẽ đi theo, không để cho sư phụ biết là được.

Đinh Nghị nhẹ giọng nói:
- Ta là muốn nói, tiền trên người chúng ta đã dùng gần hết rồi, sau này làm sao đi đường?

“Ách…” Long Tuấn ngẩn ra một cái, không khỏi sờ sờ trong người, phát hiện chỉ còn lại hai thỏi bạc vụn, nhất thời cúi đầu chán nản.

Con ngươi xoay chuyển, Long Tuấn nhìn sang hai người Chu Tam bên cạnh, cặp mắt chợt sáng lên.

Chu Phượng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, thân thể vội vã co lại, lùi về bên người Chu Tam:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Long Tuấn cố nặn ra một vẻ mặt tươi cười:
- Ha ha… Xem hai người các ngươi toàn thân khí chất cao quý, khẳng định là người giàu có. Nói thế nào thì vừa rồi chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, có thể cho chúng ta mượn chút tiền được không? Sau này hai huynh đệ chúng ta phát tài, nhất định sẽ trả lại gấp nhiều lần cho các ngươi.

Hai người Chu Tam cảm thấy rùng mình. Vừa rồi còn mở miệng mắng chửi bọn họ, bây giờ lại vác bản mặt tươi cười đến mượn tiền, da mặt dày như vậy các nàng đúng là mới thấy lần đầu. Ngay cả Đinh Nghị sắc mặt cũng đỏ bừng quay đầu đi chỗ khác, hận không thể đừng quen biết con người này.

Long Tuấn cười khan hai tiếng nói:
- Ta lấy danh dự ra bảo đảm, có vay thì sẽ có trả!

Chu tam khinh thường nói:
- Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi thì lấy tiền đâu ra mà trả, không phải đi làm cường đạo đấy chứ?

- Ngươi…

Long Tuấn vừa muốn phát hỏa, Chu Tam lại tiếp tục nói:
- Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?
Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thanh hỏi.

Chu Tam chậm rãi nói:
- Nhưng mà ta cũng có thể giao dịch với các ngươi.

- Giao dịch? Giao dịch cái gì?
Đinh Nghị vội vàng hỏi.

Chu Tam cười âm hiểm nói:
- Ta biết các ngươi cũng đến Hàng Châu, cho nên vừa may cùng đường với chúng ta. Không bằng làm hộ vệ cho chúng ta đi, thế nào?

- Cái gì? Hộ vệ?
Đinh Nghị giật mình, không khỏi quay đầu nhìn sang Long Tuấn.

Vừa rồi vẫn còn bộ dạng như cừu nhân, không nghĩ đến bây giờ Chu Tam lại muốn bọn họ làm hộ vệ, xem ra lòng dạ nữ nhân đúng là kim đáy biển.

Long Tuấn trầm ngâm một lúc, sao đó nghiêm mặt nói:
- Ta cự tuyệt! Mặc dù chúng ta cần tiền, nhưng sẽ không bán đi tự do của mình.

- A Tuấn nói không sai!
Đinh Nghị mặc dù không thông minh bằng Long Tuấn, nhưng cũng không phải là một người không biết suy nghĩ. Đúng sai rõ ràng trước mắt, trong lòng hắn tự có quyết định.

Nghe hai người trả lời như thế, Chu Tam trái lại ngẩn ra. Nàng quả thật vốn muốn dùng tiền trói buộc hai người, sau đó vui vẻ trêu đùa bọn họ một phen. Thế nhưng đột nhiên lại bị cự tuyệt, chuyện này đối với Chu Tam lại là một đả kích, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đối với quyết định của mình cảm thấy hoài nghi.

Một lúc sau, Chu Tam nói:
- Chỉ là làm hộ vệ thôi, đâu phải bảo các ngươi bán thân, sao lại không làm?

Long Tuấn bĩu môi nói:
- Đừng tưởng ta không biết! Ngươi vốn chỉ muốn trêu đùa chúng ta để trút giận mà thôi. Dựa vào võ công của ngươi, còn có một đám người âm thầm bảo vệ, còn cần chúng ta bảo hộ sao?

- Ngươi…
Chu Tam nghẹn họng, không nghĩ đến Long Tuấn cũng biết không ít chuyện về mình, cuối cùng thở dài nói:
- Dù sao các ngươi cũng muốn đến Hàng Châu, không bằng hãy cùng đi với chúng ta, thế nào? Nhiều người thì cũng dễ ứng phó hơn.

Long Tuấn và Đinh Nghị thấy Chu Tam bỗng nhiên đổi giọng, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ nàng lại có mưu đồ gì khác?

Hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút. Cuối cùng Long Tuấn nói:
- Được rồi! Chúng ta cùng đi, như vậy trên đường nếu như có gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, chi tiêu trên đường đều do các ngươi cung cấp, ai bảo các ngươi có tiền chứ!

Nhìn bộ dạng vô lại của Long Tuấn, Chu Tam thật muốn lao đến tặng cho hắn một quyền, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, cắn răng nói:
- Được, chúng ta một lời đã định!

oOo
Tại phía đông của Hà Nam có một sơn cốc nhỏ không tên. Trong cốc rất thanh u và tĩnh mịch, hương hoa lan tỏa khắp nơi, tiếng chim hót ngân nga, tạo nên một không khí hài hòa yên ả.

Sáng sớm, sơn cốc không tên nghênh đón những tia nắng đều tiên của ngày mới, mang đến cảnh xuân tươi đẹp và sức sống hiên ngang.

Bên cạnh một dòng suối nhỏ có một gian nhà trúc đơn giản ngay ngắn. Nơi cổng của gian nhà quấn đầy những dây leo màu xanh, nhưng lại không hề lộn xộn. Trên xà nhà cao có gắn một tấm bảng gỗ, phía trên có ghi hai chữ “Trúc Hiên” thanh nhã.

Lúc này, một thiếu nữ chậm rãi từ bên trong gian nhà trúc bước ra, đi thẳng đến vài khóm hoa trà phía trước nhà.

Thiếu nữ có thân hình nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng năm thước, mái tóc đen buộc lại thả xuống ngang vai, tuỳ ý phiêu dật. Dù không tính là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt của nàng lại thanh tú động lòng người, cặp mắt trong vắt, trong sự thanh nhã còn lộ ra linh khí.

Thiếu nữ này chính là Vạn Nhã Nhi của Lưu Thủy thôn thuộc Ninh Huyền thành, năm nay đã mười bảy tuổi. Trải qua biết bao sóng gió bên ngoài, nàng chung quy vẫn muốn giữ lại một chút yên tịnh trong lòng, cho nên thường lui tới sơn cốc này. Có điều nàng lại không phải là chủ nhân của nơi này.

Nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá của khóm hoa trà bên cạnh, Vạn Nhã Nhi không khỏi chìm vào suy tư, đôi mắt trong veo ẩn chứa vẻ u buồn nhàn nhạt.

Những ngày tháng vô ưu lúc trước đã là quá khứ, người thân giờ này cũng đã đi xa, chỉ để lại một mình nàng. Nàng giống như không thể cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, ngoại trừ sự trống rỗng trong lòng thì còn lại chỉ là những hồi ức.

Hồi tưởng lại một đêm bốn năm trước, người thân duy nhất bên cạnh rời nàng mà đi, trong lòng Vạn Nhã Nhi nhất thời đau xót, bất giác nước mắt từ từ trào ra. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên cánh hoa, phảng phất như phá tan hồi ức.

Người ở đây, tâm cũng không xa
Nhưng trong ta giờ chỉ còn trống rỗng
Tương tư da diết mong được gặp
Khi nhớ người lệ rơi trên những cánh hoa
Nhớ nhung phiền muộn sao mãi còn vương vấn…

……

Năm đó, bởi vì Lý Đàm bị cuốn vào một tràng âm mưu, khiến cho Lưu thủy thôn bị tàn sát. Lý Đàm một đi không trở lại, bặt vô âm tín. Còn Nhạc Phàm thì bị sung quân đến “Tử Dịch doanh”, cũng không có tin tức. Dưới tình thế bất đắc dĩ, Vạn tiên sinh đành phải mang theo Vạn Nhã Nhi lẩn trốn khắp nơi. Nhưng không bao lâu sau, bọn giết người diệt khẩu cũng tìm ra bọn họ. Vạn tiên sinh vì bảo vệ Vạn Nhã Nhi, cuối cùng đã hi sinh thân mình.

Lúc đó, Vạn Nhã Nhi đau đớn tuyệt vọng, không còn biết làm gì. Người chết thì đã chết rồi, nhưng người sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Vì vậy nàng theo lời dặn dò của gia gia khi còn sống, đến nương nhờ vào Thanh Vân thành.

Thanh Vân thành cũng xem như là một phương thế lực trên giang hồ, chiếm cứ vùng Vân Nam, thế lực vững chắc, ngay cả triều đình cũng kiêng dè bọn họ ba phần.

Vạn Nhã Nhi mặc dù dựa vào quan hệ của Vạn tiên sinh mà được thu nhận, nhưng những ngày tháng ăn nhờ ở đậu cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Tại nơi này, Vạn Nhã Nhi bởi vì trời sinh không nói được, cho nên không được người khác xem trọng. Hơn nữa nàng còn phải chịu đựng những lời châm chọc, chỉ có thể làm một số việc lặt vặt đơn giản. Mặc dù như vậy, nhưng nàng lại chưa từng có nửa lời oán trách. Hàng ngày ngoại trừ làm việc, mỗi khi có thời gian rảnh nàng đều lén luyện tập võ công, hy vọng có một ngày có thể bước chân vào giang hồ, tìm kiếm tin tức của phụ tử Lý Đàm.

Không thể không nói Vạn Nhã Nhi quả thật là có thiên phú học võ. Nàng dựa vào những võ công cơ bản nhất học trộm của Thanh Vân môn, trải qua tự mình lĩnh ngộ và tu luyện, tiến bộ một ngày ngàn dặm, đến hôm nay cũng đã có chút thành tựu. Đặc biệt là về khinh công thân pháp, ngay cả rất nhiều nhất lưu cao thủ cũng không sánh bằng. Bất quá, những gian khổ đắng cay trong quá trình tu luyện cũng không người nào biết được.

Có lẽ là ông trời thương xót, cũng có thể là do tâm hồn nàng trong sáng, Vạn Nhã Nhi mặc dù không thể nói chuyện, nhưng tiên thiên tinh thần lực của nàng lại rất mạnh. Cộng thêm việc tu luyện “Dưỡng Tâm kinh”, nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân chỉ cần tập trung tinh thần sẽ có thể mơ hồ hiểu được suy nghĩ của đối phương. Đương nhiên là phúc hay họa thì vẫn còn chưa biết. Hiểu được suy nghĩ người khác chưa hẳn đã là một niềm vui, Vạn Nhã Nhi chính là như vậy.

-----*-----